- Thế nhưng tỷ tỷ, sao cái bình ngươi đang cầm lại lớn hơn cái bình ban đầu nhiều như vậy, Long nhi sẽ mất máu quá nhiều đến chết mất, ô ô... Long nhi sai...
Trở lại Tần phủ, thần hồn quay về cơ thể.
Lạc Thanh Chu rời khỏi giường.
Lập tức lấy ra Giám Võ thạch từ trong túi trữ vật, muốn nhìn một chút số liệu gần nhất của mình như thế nào, phải chăng có tăng trưởng rõ ràng.
Ai ngờ khi hắn cầm Giám Võ thạch, nội lực vừa đưa vào, ‘Tách’ một tiếng, Giám Võ thạch trong tay lại đột nhiên phân thành hai nửa.
Hắn ngây ra một lúc mới kịp phản ứng.
Cẩn thận quan sát một chút chỗ khối Giám Võ thạch đứt gãy, quả nhiên là từ chỗ khe nứt mà trước kia bị.
Lúc trước mua khối Giám Võ thạch này chính là đồ bị tàn phá, cho nên tiểu nhị cửa hàng mới dễ dàng bán cho hắn giá rẻ.
Bây giờ dùng lâu như vậy, cũng coi như đáng giá.
Hắn không tiếp tục suy nghĩ nhiều, bỏ Giám Võ thạch đã đứt gãy vào trong nhẫn trữ vật, chuẩn bị đêm nay lại đi mua một khối phẩm chất tốt hơn một chút.
Dù sao hắn hiện tại cũng không thiếu tiền, trên người có trọn vẹn ba mươi tám vạn kim tệ, không cần thiết quá mức khắt khe đối với mình.
Trên mặt bàn phía trước cửa sổ, trên mặt kính Nhật Nguyệt bảo kính chỉ ngưng kết một giọt linh dịch nhỏ.
Không có ánh trăng chiếu xạ, tốc độ sinh ra linh dịch chậm đi rất nhiều.
Hắn lấy ra bình sứ, thu linh dịch vào trong bình, lập tức lật lại mặt khác của Nhật Nguyệt bảo kính, tiếp tục đặt lên bàn.
Hắn đều đã thông báo cho nhị tiểu thư và Thu nhi, cái gương này để ở chỗ này không thể động.
Tần nhị tiểu thư một người từ trước đến nay rất ít ra ngoài, trời mưa trời nắng ngày bình thường gì cũng đều sẽ đợi ở gian phòng đọc sách, cho nên Nhật Nguyệt bảo kính để ở chỗ này rất an toàn.
Làm xong những việc này, hắn lại theo thói quen nhìn thoáng qua đoạn rễ cây trong dược điền của nhẫn trữ vật.
Vốn cho rằng kia đoạn rễ cây sẽ giống như trước đó mà không có bất kỳ biến hóa nào, ai ngờ vừa xem xét, lập tức cảm thấy kinh hãi.
Phía trên nhất đoạn rễ cây kia vậy mà sinh trưởng ra một chồi non.
Chồi non kia chỉ có nhỏ như móng tay ngón út, xanh tươi ướt át, nhìn phá lệ bắt mắt bên trong thổ nhưỡng màu đen.
Mặc dù nhỏ bé, nhưng nhìn qua sinh cơ bừng bừng.
Vốn cho rằng rễ cây đã chết mất, nó thế mà lại đột nhiên mọc ra chồi non.
Lạc Thanh Chu vừa mừng vừa sợ, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Nhật Nguyệt bảo kính trên mặt bàn kia.
Trước đó hắn vô luận tưới nước bón phân như thế nào, đoạn rễ cây này đều giống như đã mất đi sinh cơ, không có bất cứ động tĩnh gì, ai ngờ hắn vừa dùng linh dịch do Nhật Nguyệt bảo kính sinh ra tưới một lần liền nảy mầm.
Xem ra linh dịch này không chỉ có thể dùng để tu luyện, còn có những công hiệu khác.
Lạc Thanh Chu nghĩ nghĩ, lần nữa lấy ra linh dịch, đổ vào hai giọt cho đoạn rễ cây kia, linh dịch màu lam cùng linh dịch màu đen mỗi loại một giọt, sau đó lại đổ thêm một chút nước.
Nhìn bên ngoài, trời đã sáng rõ.
Hắn lặng lẽ ra phủ, trực tiếp đi ngõ hẻm Thập Bát thành Nam.
Chờ đợi tại cửa ngõ trong chốc lát, Đao tỷ che dù, cầm bánh bột ngô, nện bước đôi chân dài đi ra từ trong ngõ nhỏ, sau khi nhìn thấy hắn, lập tức hỏi:
- Sở Phi Dương, tối hôm qua thế nào? Có bị vị tiểu quận chúa kia giáo huấn hay không?
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua bánh bột ngô trong tay nàng nói:
- Đưa bánh bột ngô cho ta ăn, ta thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ngươi.
Đao tỷ ‘Hô’ một tiếng, nhếch miệng, cắn một cái nói:
- Ai mà thèm biết.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua phía sau của nàng một cái, thấp giọng nói:
- Sư tỷ, ngươi làm sao bị người ta theo dõi mà không biết?
Đao tỷ nghe vậy, sắc mặt đột biến, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Lạc Thanh Chu đoạt lấy bánh bột ngô trong tay nàng, vừa đi, một bên bắt đầu ăn.
Đao tỷ kinh ngạc một chút mới kịp phản ứng, lập tức đuổi theo, cả giận nói:
- Sở Phi Dương! Ngươi hỗn đản này, trả bánh bột ngô cho ta.
Lạc Thanh Chu nhanh chóng liếm một vòng cả cái bánh bột ngô, sau đó đưa tới trước mặt của nàng.
- Cút!
Đao tỷ trợn mắt nhìn, một bộ dáng buồn nôn.
Lạc Thanh Chu tiếp tục ăn.
Đao tỷ một mặt ghét bỏ nói:
- Sở Phi Dương, ngươi làm sao càng ngày càng không biết xấu hổ? Ta nhớ được ngươi trước đó không phải như vậy.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái nói:
- Đó là bởi vì ta trước kia và sư tỷ không quen, không có ý tứ mà thôi.
Đao tỷ hừ lạnh nói:
- Thì ra đều là giả vờ, đúng hay không?
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, tiếp tục ăn lấy bánh bột ngô, suy nghĩ chuyện của mình.
Hai người xuyên qua đường đi, tiến vào hẻm nhỏ.
Đao tỷ đột nhiên nói:
- Sở Phi Dương, ta tối hôm qua nghe được một tin tức.