Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 120: Một loại giải thoát




Lạc Thanh Chu nhìn về phía bên ngoài.

Rất khủng bố sao?

Vì sao hắn lại có một ít chờ mong?

Ngoài phòng, màn đêm buông xuống.

Một vầng trăng sáng treo lên giữa không trung.

Toàn bộ thôn xóm bị đêm tối bao phủ, hoàn toàn tĩnh mịch.

Trong phòng trống trơn.

Không có giường, không có chăn.

Sơn thôn ban đêm, âm lãnh cực độ.

Lạc Thanh Chu ôm Tiểu Điệp, ngồi xuống bên trong góc phòng, để nàng tựa vào trong ngực của mình đi ngủ.

Tiểu nha đầu ban ngày nhận lấy không ít kinh hãi, lại leo núi rồi đi một đoạn đường dài, sớm đã mỏi mệt không chịu nổi.

Sau khi may vá xong quần áo cho hắn liền dựa sát vào trong ngực hắn ngủ thiếp đi.

Ngoài phòng gió đêm vù vù, thổi nhánh cây và cỏ hoang rì rào rung động.

Trong núi rừng cách đó không xa thỉnh thoảng có vài tiếng cú vọ vang lên, nghe qua làm người ta sợ hãi.

Ngoài cửa sổ, một vầng trăng sáng bạc treo ở trên bầu trời đêm, lúc ẩn lúc hiện trong mây đen, giống như một con mắt nhìn trộm đại địa, lén lén lút lút.

Lạc Thanh Chu không có chút sợ hãi nào.

Sau khi tiểu nha đầu ngủ say, đặt nàng lên trên áo bào trải phẳng trên mặt đất, lại giúp nàng quấn chặt áo bào, sau đó khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt tĩnh tâm, tu luyện nội công tâm pháp.

Đi qua mấy vòng chu thiên, toàn thân ấm áp dễ chịu.

Toàn thân đau đớn đang dần dần biến mất, màng da bị thương rách ra, cũng đang chậm rãi được chữa trị.

Canh ba, lúc trời gần sáng.

Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một tiếng mèo kêu.

Lập tức, cửa sổ không còn hình thù gì đột nhiên rung động, giống như có gió thổi.

Lạc Thanh Chu mở mắt ra nhìn lại.

Ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện một bóng đen, như u linh tĩnh không một tiếng động đứng ở nơi đó.

Không biết đã đứng bao lâu.

Dưới ánh trăng, nàng dần dần rõ ràng.

Tóc trắng xoá, mặt mũi nhăn nheo, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Lạc Thanh Chu nhìn bà ta.

Bà ta cũng nhìn Lạc Thanh Chu.

Bốn phía quỷ dị yên tĩnh, chỉ có tiếng gió đêm thổi qua nghẹn ngào.

- Meo ——

Đột nhiên một tiếng mèo kêu vang lên.

Lập tức, một con mèo hoang xuyên qua đạo hắc ảnh kia, nhảy lên trên bệ cửa sổ, lóe ra hai mắt u lãnh huỳnh quang, nhìn về phía trong phòng.

Mà đạo thân ảnh đứng phía trước cửa sổ kia lại quỷ dị biến mất không thấy gì nữa.

Tựa hồ thật cũng chỉ là cái bóng hư vô, sau khi bị con kia mèo hoang xuyên qua thân thể liền vỡ vụn ra, vô tung vô ảnh.

Lạc Thanh Chu ngồi trong góc tường, nhìn xem mèo hoang trên bệ cửa sổ, không hề động, cũng không nói gì.

Mèo hoang nhìn thẳng hắn trong chốc lát, quay đầu nhảy vào trong viện.

Lập tức rời đi từ chỗ tường viện đổ sụp.

Lúc này, gió lạnh ở phía ngoài càng lớn hơn, ô ô rung động, giống như có người thút thít trong đêm tối.

Tiếng khóc thê lương, lúc đứt lúc nối.

Lạc Thanh Chu đứng lên, đi ra ngoài.

Đứng trong tiểu viện nhìn một hồi, lại đi ra cửa chính, trong lòng khẽ động, quay đầu nhìn lại, đột nhiên nhìn thấy cửa chính của căn nhà ở đầu thôn có một vệt bóng đen đang đứng.

Gió đêm thổi qua, thân thể bóng đen kia hơi còng lưng, tóc trắng tung bay, chậm rãi nghiêng đầu lại nhìn về phía hắn.

Dưới ánh trăng thanh lãnh ảm đạm, bóng đen kia lộ ra một gương tràn đầy nếp nhăn như người chết, khóe miệng vẫn như cũ mang theo ý cười quỷ dị giống y như thân ảnh mới vừa rồi ở bên ngoài cửa sổ.

Ánh mắt Lạc Thanh Chu ngưng tụ, đi tới.

Lúc hắn đi đến gần, đạo thân ảnh kia đã vào cửa, biến mất không thấy gì nữa.

Lạc Thanh Chu đứng trước cửa ra vào, nhìn xem cửa chính mục nát, nghĩ đến từng màn trước kia, nhấc chân đi vào.

Trong tiểu viện cỏ hoang mọc thành bụi, giống như đã thật lâu đều chưa có ai ở qua.

Phòng khóa cửa, bên trên khóa sắt đã loang lổ vết rỉ.

Cửa gỗ trong phòng bên cạnh có chút khép hờ, từ trong khe hở nhìn lại, bên trong tựa hồ có thứ gì đó đang lắc lư.

Lạc Thanh Chu dừng lại một hồi ở trong viện, đi tới, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Bên trên xà ngang trong phòng, một sợi dây thừng rủ xuống.

Bên trên dây thừng, một lão nhân tóc trắng xoá đang treo.

Lão nhân sớm đã khí tuyệt bỏ mình, tóc trắng rủ xuống, che khuất gương mặt tràn đầy nếp nhăn.

Gió đêm từ cửa sổ rách nát thổi vào, thân thể lão nhân nhỏ gầy yếu đuối nhẹ nhàng đung đưa giữa không trung.

Dây thừng ma sát phía trên xà ngang, xà ngang sớm đã yếu ớt không chịu nổi, phát ra âm thanh kẹt kẹt kẹt kẹt.

Lạc Thanh Chu nhận biết lão nhân này.

Mẫu thân đã từng gọi bà là Thủy Tử thẩm, Tiểu Điệp ban ngày bên trong chính là tới đây cùng với bà hàn huyên đến trưa, cũng là từ nơi này mượn kim khâu.

Lão nhân lẻ loi hiu quạnh, trong thôn tịch mịch nhiều năm, hôm nay sau khi nói liên miên lải nhải với một tiểu cô nương xa lạ từ trưa đến chiều liền về đến trong phòng, treo cổ bỏ mình.

Đối với bà mà nói, tử vong thật ra là một loại giải thoát.