Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1188: Nhà tù (2)




Trương Cẩn cũng cười cười, con mắt nhìn thiếu nữ thanh lệ phía sau một chút, nói:

- Mà chúng ta nơi này có quy định, nam nữ không thể giam chung một chỗ. Tần đại nhân, xin lỗi.

Lập tức sầm mặt lại, trực tiếp quát:

- Người đâu, dẫn bọn hắn vào nhà tù, tách ra giam giữ.

Bên trong phòng giam đột nhiên xông ra mấy tên ngục tốt eo đeo đoản đao, khí thế hung hăng vọt tới bốn người.

- Ai dám!

Tần Xuyên đột nhiên gầm thét một tiếng, bảo hộ Hạ Thiền ở sau lưng.

Tần Văn Chính cùng Lạc Thanh Chu bảo hộ ở một phương hướng khác, bảo hộ thiếu nữ không có bảo kiếm đang trầm mặc ở giữa nhất.

Mấy người không phải đồ ngốc, tự nhiên nghe rõ ý đối phương vừa rồi.

Đối phương không dám động ba người, nhưng thiếu nữ sau lưng không thân phận gì, một khi bị bọn hắn đơn độc giam giữ, hậu quả dù ai cũng không cách nào đoán trước.

Hạ Thiền đã từng mấy lần cứu Tần gia bọn hắn, bọn hắn tuyệt không trơ mắt nhìn nàng dê vào miệng cọp.

- Bang!

Trương Cẩn đột nhiên rút ra đoản đao bên hông, mặt mũi tràn đầy âm lãnh nói:

- Các ngươi đây là muốn tạo phản?

Ba người đều trầm mặc không nói, đứng tại chỗ bất động.

Áo bào trên người Tần Văn Chính và Tần Xuyên đều phồng lên, khí thế trên người bừng bừng phấn chấn, khí thế võ giả trong nháy mắt bộc phát.

Lạc Thanh Chu mặc áo cưới, bình tĩnh như lúc ban đầu, tay vẫn như cũ nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của thiếu nữ sau lưng, ánh mắt bình tĩnh đối mặt với ngục tốt đang rút đao trước người.

Chỗ sâu trong con ngươi lại hình như có lôi điện lấp lóe.

- Tốt! Rất tốt!

Trương Cẩn nhe răng cười, lưỡi đao trong tay ‘Ông’ một tiếng, hiện lên một đạo hàn mang, lạnh giọng nói:

- Dựa theo quy định, ta lại cảnh cáo các ngươi một lần cuối cùng, lại không thúc thủ chịu trói, giết chết bất luận tội.

Giữa sân đột nhiên yên lặng lại.

Lạc Thanh Chu chậm rãi buông lỏng bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của thiếu nữ sau lưng ra, nắm tay giấu ở trong tay áo dần dần nắm thành quyền đầu, bên trong đan hải, nội lực chậm rãi lao qua huyệt khiếu, lặng yên không một tiếng động tràn vào cánh tay.

Đã không cách nào bình tĩnh sinh hoạt, vậy thì nhấc đến phong bạo, mai táng đây hết thảy đi.

- Tư ~~

Hắn cảm thấy sóng gió đang dâng lên đan hải, tựa hồ cũng sáng lên một tia chớp.

- Ba! Hai! Một!

Trương Cẩn cười gằn một tiếng, thấy ba người vẫn như cũ bày ra tư thế, đao trong tay đột nhiên giơ lên, nghiêm nghị quát:

- Bắt lại toàn bộ cho ta! Nếu như có phản kháng, giết chết bất luận tội.

- Rõ!

Ô Bắc mang tới người, hai hàng binh sĩ cầm trường thương trong tay, hơn mười tên ngục tốt, đều cùng kêu lên, đằng đằng sát khí!

- Bạch!

Ai ngờ đúng vào lúc này, phía sau đột nhiên sáng lên một đạo hỏa diễm, ngọn lửa kia chớp mắt đã tới, trong nháy mắt xuyên qua ngục tốt vây quanh ở phía ngoài cùng bốn người bị vây quanh ở giữa, ‘Phốc’ một tiếng đâm vào trong lồng ngực Trương Cẩn đang giơ đao, trực tiếp xuyên qua thân thể của hắn, mang theo hắn bay ra ngoài, ‘Phanh’ một tiếng, đâm vào trên một cửa chính nhà tù đằng sau.

Trương Cẩn bị treo ở trên cửa, trong tay vẫn như cũ giơ đao, biểu lộ trên mặt ngốc trệ mấy giây sau mới mở to hai mắt, cúi đầu xuống, nhìn về phía bộ ngực của mình.

Nơi đó cắm một cây thương.

Một cây trường thương màu sắc tinh hồng, hồng mang lấp lóe, phù văn lưu chuyển, giống như máu tươi rèn đúc.

Tên là… Hỏa Nguyệt thương.

Toàn bộ lập tức lặng ngắt như tờ.

Trong thông đạo đột nhiên truyền đến một hồi tiếng bước chân.

Lập tức, một thân ảnh cao gầy mặc váy dài hỏa hồng, mang theo hơn mười hộ vệ, mặt mũi tràn đầy uy nghiêm đi ra.

Hơn mười hộ vệ kia đều là nữ tử, ngoại trừ trong đó một thiếu nữ người mặc váy đen bên hông đeo kiếm ra, những nữ tử khác đều là tay không.

Nhưng giờ phút này các nàng mang tới khí thế lại giống như thiên quân vạn mã trên chiến trường.

Nếu như giờ phút này có thần hồn cường giả đi qua sẽ nhìn thấy khí huyết trên đỉnh đầu các nàng trùng thiên tràn đầy, cực kỳ khủng bố.

Mỗi người các nàng đều là chiến sĩ thiết huyết lấy một địch trăm, giết địch vô số trên chiến trường.

- Ai muốn giết người của bản cung, đứng ra để bản cung nhìn.

Thiếu nữ váy đỏ bị chen chúc ở phía trước, trên người giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, âm thanh băng lãnh mà uy nghiêm, chỗ ánh mắt quăng đến, đều khiến người ở đó tâm kinh đảm hàn.

Tất cả mọi người đều cúi đầu, không dám đối mặt với nàng.

Ngoại trừ người bị treo ở trên cửa.

- Trưởng... Trưởng công chúa...

Trương Cẩn bị Hỏa Nguyệt thương xuyên qua lồng ngực, treo ở trên cửa chính nhà tù run giọng nói mấy chữ này xong, máu tươi đột nhiên từ miệng vội ùa mà ra.

Lập tức thân thể mềm nhũn, một mệnh ô hô, đi đời nhà ma.

Hắn chỉ sợ đến chết cũng không nghĩ ra, ở cung trong lại có người dám xuống tay với Cẩm Y vệ.