Lạc Thanh Chu thu hồi bảo điệp đưa tin, tiến vào gian phòng của Bách Linh, hỏi:
- Vô sắc vô vị, làm xong chưa?
Bách Linh cất kỹ bao phấn, ở trong chậu rửa tay một cái, giòn tiếng nói:
- Nhanh, ngày mai cô gia có thể tới lấy.
Lập tức lại hất cằm lên khẽ nói:
- Cô gia, ngươi cho người ta thù lao gì? Cũng không thể lấy không nha?
Lạc Thanh Chu nói:
- Cô gia đã bỏ ra nụ hôn thơm ngào ngạt, còn để ngươi chơi thỏ thỏ thật lâu, như thế vẫn chưa đủ sao?
Lạc Thanh Chu nhún vai một cái nói:
- Ta không có chủ động vươn đầu lưỡi, cũng không có chủ động đem bàn tay thò trong quần áo.
Bách Linh lập tức khẽ nói:
- Người ta cũng không có.
- Ừm, ngươi không có, cô gia tin tưởng ngươi, đều là đầu lưỡi và tay của mình chẳng biết xấu hổ, tự mình động.
Bách Linh đi theo ra ngoài, vểnh miệng nhỏ giọng thầm thì:
- Đều là cô gia câu dẫn bọn chúng động, hừ hừ.
Lạc Thanh Chu giả bộ như không nghe thấy.
Trong hậu hoa viên.
Hạ Thiền cầm kiếm, đứng dưới đại thụ ngoài đình không nhúc nhích, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Lạc Thanh Chu đi đến lương đình, chắp tay nói:
- Đại tiểu thư.
Tần Khiêm Gia ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
- Hai ngày nay, ngươi có thể không cần tới.
Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình, đang muốn cáo từ, Bách Linh ở sau lưng vội vàng nói:
- Tiểu thư, cô gia nói hắn ở trong nhà nhàm chán, muốn tới đây kể cho người nghe cố sự. Cô gia nói hắn đã thành thói quen mỗi đêm đến kể chuyện xưa cho tiểu thư, một đêm không nói, cô gia sẽ ngủ không được.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn nàng một cái.
Tần Khiêm Gia dừng một chút, nhìn về phía thân ảnh trước mặt, hỏi:
- Có đúng không?
Lạc Thanh Chu đang do dự muốn phủ nhận hay không, nhìn thấy Hạ Thiền có chút giơ kiếm trong tay lên, hai con ngươi đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
- Đúng vậy, đại tiểu thư.
Bách Linh hì hì cười nói:
- Cô gia, nhanh kể. Ta muốn nghe cuộc sống hạnh phúc của Quá nhi và cô cô sau khi cưới.
Cố sự này nào có cuộc sống hạnh phúc gì, tất cả đều là vận mệnh nhiều thăng trầm long đong, nghe qua đã làm cho người bị kiềm chế.
Một mực giảng đến rạng sáng.
Bách Linh vội vàng năn nỉ nói:
- Cô gia, lại nói thêm một chương thôi, thời gian còn sớm lắm.
Lạc Thanh Chu nhìn sắc trời một chút, nói:
- Đều đã canh ba, thời gian chỗ nào còn sớm, ta nên trở về đi ngủ, các ngươi cũng nên nghỉ ngơi sớm đi.
Đang lúc muốn quay người rời khỏi, Tần đại tiểu thư đột nhiên nhàn nhạt mở miệng nói:
- Kể xong đi.
Lạc Thanh Chu nghe vậy sững sờ, xoay đầu lại.
Lạc Thanh Chu xoay người lại, có chút khó khăn nói:
- Đại tiểu thư, chương còn lại có chút dài, nếu kể xong, đoán chừng trời sẽ nhanh sáng.
Tần đại tiểu thư không nói gì thêm.
Bách Linh lập tức nói:
- Cô gia, dù sao ngày mai Trung thu, ngươi lại không có chuyện gì, sáng mai lại trở về đi ngủ chứ gì đâu.
Lập tức lại nhìn về phía Hạ Thiền bên cạnh, nói:
- Hạ Thiền, ngươi cứ nói đi?
Hạ thiền nắm kiếm, gật gật đầu.
Lạc Thanh Chu thấy vậy, không có cách nào cự tuyệt, chỉ đành phải nói:
- Thế... Ta đi uống chén trà, kể chuyện nhiều quá, có chút khát.
Nói xong, lập tức ra đình nghỉ mát, đi về trong phòng.
Hắn cần thông tri cho Tiểu Nguyệt và Nguyệt tỷ tỷ một tiếng, miễn cho các nàng chờ mà không thấy mình.
Bách Linh lập tức đi theo, mặt mũi tràn đầy ân cần nói:
- Cô gia, ta rót trà cho ngươi, ngươi muốn dùng chén của ai?
Lạc Thanh Chu vào trong nhà, nói:
- Không có cái nào chưa ai dùng, sạch sẽ sao?
Bách Linh lập tức nói:
- Ta cùng Thiền Thiền, hay là tiểu thư, đều là sạch sẽ đây này.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Ta nói là, có cái chén không có người đã dùng qua hay không?
Lạc Thanh Chu nói:
Bách Linh lắc đầu nói:
- Không có, rất ít có người tới nơi này uống trà, cho nên không có chuẩn bị.
Lạc Thanh Chu nói:
- Thế dùng của ngươi, đi lấy đi.
Bách Linh lập tức quyệt miệng nói:
- Hừ, cô gia lại muốn khi dễ người ta, muốn gián tiếp hôn người ta, đúng hay không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Thế dùng của Thiền Thiền cũng được.
- Hừ, Thiền Thiền mới không cho ngươi dùng chung đây.
Bách Linh lại hừ một tiếng.
Bách Linh lập tức lại nói:
- Cô gia đang nằm mơ à, tiểu thư càng không có khả năng.
Nói xong, đi về phía gian phòng của mình, nói:
- Được rồi, cô gia vẫn là dùng của ta đi, cùng lắm đợi cô gia sử dụng xong, ta hảo hảo rửa mấy lần, rửa sạch nước bọt và hương vị cô gia một giọt không dư thừa.
Lạc Thanh Chu gặp nàng vào phòng, lập tức đi về phía tiền viện, một bên lấy ra bảo điệp đưa tin, phân biệt gửi tin nhắn cho Nguyệt tỷ tỷ và tiểu Nguyệt.
【 Nguyệt tỷ tỷ, đêm nay ta có việc, không đi được, ngươi không cần chờ ta. Đúng rồi, tiểu Nguyệt có đi qua đó 】