Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 112: Xương vỡ vụn




Lạc Thanh Chu quỳ lạy rồi ngẩng đầu, đột nhiên xuyên thấu qua sương mù, phát hiện chữ viết trên tấm bảng gỗ kia vặn vẹo biến hình.

Đồng thời, hắn dư quang nhìn thấy bên phải chỗ Tiểu Điệp quỳ, lại quỷ dị xuất hiện một đạo bóng xám mơ hồ phiêu diêu.

Lúc hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, bóng xám kia lại đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.

Chỉ có mấy sợi tro tàn chưa đốt xong bay múa theo gió, lập tức tản ra xa.

- Công tử, sao vậy?

Tiểu Điệp vành mắt đỏ đỏ, lau nước mắt.

- Không sao đâu.

Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, cúi đầu xuống, ném toàn bộ tiền giấy còn lại vào đống lửa.

Ánh mắt của hắn xuyên thấu qua sương mù, nhìn về phía tấm bảng gỗ trước mặt, vừa nhìn về phía phần mộ sau tấm bảng gỗ.

Nếu quả thật giống quyển chí quái kia nói, trên đời này có âm hồn.

Như vậy lúc này mẫu thân có lẽ thật đúng là dùng âm hồn xuất hiện, ở bên cạnh thê lương mà nhìn hắn, yên lặng chảy nước mắt, lại không cách nào nhận nhau.

Đối với ít người mà nói, loại cảnh tượng này có lẽ sẽ rất khủng bố.

Nhưng đối với hắn mà nói, sẽ chỉ đau đớn.

- Công tử, ngươi đừng khó chịu... Phu nhân trên trời linh thiêng, nếu biết được công tử cưới một nương tử giống như thiên tiên, cuộc sống lại rất tốt, nhất định sẽ rất vui vẻ.

Tiểu Điệp đỏ hồng mắt, ở một bên an ủi.

- Đúng vậy, mẫu thân nếu biết hai chúng ta bây giờ đã rời khỏi Thành Quốc phủ, sống ở nhà mới, nhất định sẽ rất vui vẻ.

Lạc Thanh Chu nhìn ánh lửa cháy rực trước mặt, lẩm bẩm.

- Đi thôi.

Trên đất giấy diêm đốt cháy sạch sẽ, nhang cháy cũng không còn lại bao nhiêu.

Lạc Thanh Chu đứng dậy, dập tắt lửa, lại nhìn phần mộ một chút, dẫn Tiểu Điệp rời khỏi.

- Phu nhân, chúng ta phải đi, tết thanh minh, nô tỳ và công tử sẽ trở lại thăm người.

Tiểu Điệp nức nở phất tay.

Hai chủ tớ người xuyên qua rừng cây, qua vài đám phần mộ, quay lại chỗ đường nhỏ.

Lúc này, hai nam tử, một già một trẻ trong rừng cây đối diện đi ra.

Nhìn thấy bọn họ, nam tử trung niên chừng hơn bốn mươi tuổi kia, vội vàng ngoắc ngoắc nói:

- Công tử dừng bước, có thể hỏi thăm đường hay không?

Hai nam tử đi tới trước mặt chủ tớ hai người, trên mặt lộ ra nụ cười thật thà.

Lạc Thanh Chu nhìn bọn họ, gật đầu nói:

- Các ngươi muốn đi đâu?

Nam tử trung niên lau mồ hôi trên trán, chất phác cười, đang muốn nói chuyện, Lạc Thanh Chu đưa tay chỉ rừng cây phía sau bọn họ nói:

- Người đó là đồng bạn của các ngươi sao?

Hai nam tử sững sờ, quay đầu nhìn lại.

- Ầm!

Đột nhiên một tiếng trầm trầm, trống rỗng vang lên!

- Cạch!

Tiếng xương vỡ vụn lập tức vang lên!

Tên nam tử trẻ tuổi kia đầu bỗng nhiên ngửa ra sau, thân thể lảo đảo mấy bước, “Bịch” một tiếng, trực tiếp ngã xuống đất, trừng to mắt, trán lõm vào, óc bắn ra, nháy mắt mất mạng!

Nam tử trung niên bỗng nhiên quay đầu, thăm dò vào bên hông áo bào, trong tay vừa muốn xuất ra, “bụp” một tiếng, chân phải Lạc Thanh Chu đã nặng nề đá vào lồng ngực hắn, trực tiếp đạp hắn bay ra ngoài!

- Phịch!

Hắn bị đạp rơi xuống rừng cây phía sau, cánh tay đưa vào áo bào đang cầm chủy thủ lạnh lẽo sắc bén rơi ra.

Nhưng giờ phút này, lồng ngực hắn sụp xuống, xương sườn gãy hết, một dòng máu tươi từ trong miệng mũi tràn ra.

Hắn nằm trên mặt đất, há hốc mồm, trừng to mắt co quắp mấy lần, thân thể mềm nhũn, triệt để mất mạng!

Trận biến cố này xảy ra nhanh như tia chớp!

Tiểu Điệp bên cạnh còn chưa kịp phản ứng, thậm chí còn chưa thét lên được tiếng nào, hai nam tử kia bị một quyền một cước đánh nát xương cốt, mạng nhỏ không còn!

Tiểu Điệp trừng to mắt, che miệng lại, vừa muốn thét lên, Lạc Thanh Chu kéo bàn tay nhỏ của nàng, chuẩn bị chạy xuống núi.

Nhưng giờ phút này, phía dưới đột nhiên xuất hiện một nam tử gầy nhỏ.

Nam tử gầy nhỏ kia lúc đầu ngừng lại phía dưới, giống như đang thưởng thức phong cảnh bốn phía, thấy cảnh này, đầu tiên là biến sắc, lập tức chạy lên.

Lạc Thanh Chu lập tức lôi kéo Tiểu Điệp, muốn chạy lên núi.

Nhưng trên núi, lại xuất hiện hai nam tử, trong tay đều cầm chủy thủ sắc bén, sắp chạy xuống tới.

- Đi!

Lạc Thanh Chu không chút do dự, lập tức dẫn Tiểu Điệp chạy về phía rừng cây một già một trẻ vừa đi ra.

Đi qua thi thể tên nam tử trung niên kia, Lạc Thanh Chu đột nhiên xoay người nhặt chuôi chủy thủ dưới đất lên, nhét vào trong tay Tiểu Điệp, thấp giọng nói:

- Cầm lấy!

Tiểu Điệp khuôn mặt nhỏ trắng bệch, run rẩy cầm chủy thủ, hai chân như nhũn ra, căn bản là không chạy nổi, khóc nói:

- Công tử, người... Người chạy trước, không cần lo cho nô tỳ...

Lạc Thanh Chu không nói gì, lôi kéo nàng tiếp tục chạy đi.

- Lão đại! Cái này...

Hai nam tử cầm chủy thủ trong tay từ trên núi lao xuống, nhìn tử trạng thê thảm của hai cỗ thi thể trên mặt đất, lập tức vẻ mặt tràn đầy kinh hãi, do dự dừng bước!

Đây là... Đây là thư sinh đó làm?

Hai người nhìn thi thể trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, tay lạnh tim run, làm gì còn dám đuổi theo!