Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1115: Hèn hạ xảo trá, hạ lưu vô sỉ (3)




Lạc Thanh Chu lúc này mới nhảy xuống đại thụ, nhưng như cũ không có lập tức tiếp cận, dạo qua một vòng quanh người hắn, cẩn thận quan sát một phen, mới lấy ra gậy gỗ đen nhánh từ trong túi trữ vật, cẩn thận từng li từng tí đi tới, sau đó đột nhiên giương lên gậy gỗ, ‘Phanh’ một tiếng đập xuống.

Thẳng đến khi đầu của đối phương vỡ vụn, lại không có động tĩnh, hắn mới triệt để yên lòng.

Đao tỷ đi ra từ phía sau đại thụ, nhìn thoáng qua, lập tức lại nghiêng đầu đi nhìn nơi khác nói:

- Sở Phi Dương, ngươi thật ác độc.

Lạc Thanh Chu gỡ xuống mặt nạ phòng độc, nhìn thi thể nói:

- Đây không phải hung ác, là cẩn thận. Tu vi hắn cao hơn ta, ta lại không hiểu rõ công pháp của hắn, ai biết hắn có thể trước khi chết kìm nén một hơi, đột nhiên bạo khởi phản sát hay không?

Ánh mắt Đao tỷ phức tạp nhìn hắn nói:

- Sở Phi Dương, trước đó ngươi không phải nói, lần này không giết bọn hắn sao?

Lạc Thanh Chu cầm lấy khăn lau, lau sạch mặt nạ trong tay nói:

- Trước đó không có nắm chắc, mà bọn hắn có chuẩn bị, phong hiểm quá lớn. Hiện tại, chúng ta nhiều hơn một người, mà bọn hắn không có chút nào phòng bị. Đã có cơ hội giết bọn hắn, ta đương nhiên sẽ không buông tha.

Đao tỷ nghe vậy ngẩn người, đưa mắt nhìn về phía phía sau hắn.

Nam Cung Mỹ Kiêu cũng tháo xuống mặt nạ trên mặt, đi tới, lạnh lùng thốt:

- Làm sao ngươi biết ta sẽ giúp ngươi?

Lạc Thanh Chu xoay người, nhìn nàng nói:

- Quận chúa cho dù không động thủ, thật ra cũng đã giúp. Vừa rồi quận chúa hấp dẫn lực chú ý của bọn hắn, mà lại để bọn hắn từ bỏ sát tâm, thư giãn xuống. Vừa hay, quận chúa trước đó lại muốn nhìn cây gậy của ta, cho nên đó là cơ hội rất tốt. Phùng Vân Tùng như thế nào cũng không nghĩ ra, ta sẽ đột nhiên động thủ ở trước mặt nhiều người như vậy, cho nên không có bất kỳ phòng bị gì liền đi gặp Diêm Vương. Còn lại Hà Dương, tu vi hắn tuy cao, nhưng cũng không quả quyết, hơn nữa còn có chút khiếp đảm, ta tùy tiện nói mấy câu, đã hù dọa hắn. Hắn một lòng chạy trốn, thì càng dễ đối phó.

Đao tỷ không khỏi nói:

- Sở Phi Dương, lá gan của ngươi thật không phải lớn bình thường. Nếu như Hà sư huynh chạy đi, chúng ta liền xong rồi.

Lạc Thanh Chu nói:

- Hắn trốn không thoát, tốc độ của ta nhanh hơn hắn, mà lại hắn đã trúng độc.

Đao tỷ nghi ngờ nói:

- Độc gì?

Lạc Thanh Chu không có trả lời, đưa mắt nhìn về phía Nam Cung quận chúa trước mặt.

Nam Cung Mỹ Kiêu nhíu mày nói:

- Sở Phi Dương, lần này ta giúp ngươi đại ân, ngươi muốn làm sao báo đáp ta?

Lạc Thanh Chu nói:

- Ta cũng giúp quận chúa. Nếu như không phải ta đi ra ngăn cản, quận chúa liền bị mang vào Hắc Hổ khe trước mặt. Mặc dù quận chúa có cảnh giác, trên đường lưu lại vết tích, nhưng vạn nhất người của quận chúa không có kịp thời đuổi tới thì sao?

Vừa rồi dứt lời, Mộc di mang theo một lão ẩu đi ra từ trong rừng cây bên cạnh, mặt không thay đổi nói:

- Quận chúa đi ra tôi luyện, không đến trước mắt sống chết, chúng ta sẽ không ra. Nhưng nếu có nguy hiểm khác...

Trong mắt Nam Cung Mỹ Kiêu lộ ra một tia đắc ý, giới thiệu nói:

- Sở Phi Dương, Mộc di là tu vi Võ Sư trung kỳ, không kém ngươi. Còn Cửu ma ma, thì là tu vi Đại Võ Sư, một đầu ngón tay đã có thể đâm chết ngươi, ngươi tin hay không?

Lạc Thanh Chu nhìn hai người:

- ...

Nam Cung Mỹ Kiêu tới gần hắn, khóe miệng hơi vểnh, nói:

- Nói đi, muốn làm sao báo đáp ta?

Đồng thời, nàng nhìn Mộc di cùng lão ẩu phía sau hắn một chút.

Hai người cũng im lặng nhích lại gần.

Lạc Thanh Chu suy tư một chút, đột nhiên nói:

- Quận chúa, ta tặng cho ngươi một kiện lễ vật, cam đoan ngươi thích.

Nói rồi móc ra một viên cầu xinh đẹp từ trong túi trữ vật, đưa tới.

Nam Cung Mỹ Kiêu sững sờ, đưa tay tiếp nhận nói:

- Đây là...

- Quận chúa cẩn thận!

- Bành!

Viên cầu kia đột nhiên bạo tạc, trong nháy mắt phun ra một cỗ sương mù to lớn, bao phủ tất cả mọi người trong sân.

- Khụ khụ khụ...

- Tiểu tử chạy đi đâu.

Thân ảnh lão ẩu lóe lên, biến mất tại chỗ không thấy gì nữa.

Sương mù đến nhanh, cũng tán nhanh.

Đợi cho sương mù tan hết, Lạc Thanh Chu và lão ẩu sớm kia đã biến mất không thấy gì nữa.

Nam Cung Mỹ Kiêu thì giơ tay, cứng lại tại chỗ, mặt mũi đầy hun đen, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt, đang không ngừng lay động, trong lỗ mũi còn bốc lên một tia sương mù.

- Hụ khụ khụ khụ khục...

Nàng lại sửng sốt mấy giây, đột nhiên không ngừng ho khan.

Mộc di vội vàng lấy ra nước sạch, giúp nàng rửa mặt, an ủi:

- Tiểu thư, không có chuyện gì, chỉ là khói đen phổ thông.

- Ghê tởm!

Nam Cung Mỹ Kiêu rửa mặt xong, súc miệng, nghiến răng nghiến lợi.

Sau một lúc lâu.

Lão ẩu người đầy bụi đất một mình trở về, trên mặt trên tóc trên người khắp nơi đều là vôi phấn hơi nước trắng mịt mờ.