Ngôn Mai nhìn hắn đánh ra côn chiêu không có kết cấu gì, khinh miệt nói một tiếng, đứng tại chỗ không nhúc nhích tí nào, trực tiếp nâng lên côn sắt đón đỡ.
- Ầm!
Gậy gỗ nặng nề đập xuống côn sắt nằm ngang.
Cánh tay nàng đột nhiên chấn động, hổ khẩu* cơ hồ vỡ ra, trong lòng thất kinh, khóe miệng lại không tự giác vểnh lên.
*vị trí giữa ngón cái và ngón trỏ
Dùng sức như vậy, lấy độ cứng côn sắt của nàng, chỉ sợ cây gậy gỗ của đối phương sẽ lập tức bị chấn gãy đôi.
- Răng rắc!
Quả nhiên, một tiếng đứt gãy vang lên.
Nàng vừa muốn cười lạnh thành tiếng, hai cánh tay lại đột nhiên buông lỏng, hai cánh tay đang cầm một cây côn sắt lại... Con sắt lại quỷ dị bị cắt thành hai đoạn...
Giữa sân, lặng ngắt như tờ.
Phùng Vân Tùng đang chuẩn bị chế giễu lập tức sắc mặt cứng ngắc.
Cười lạnh trên mặt Hà Dương cũng trong nháy mắt biến mất.
Ngôn Mai ngơ ngác nhìn côn sắt bị cắt thành hai đoạn trong tay mình, cơ bắp khóe mắt bắt đầu co quắp.
Nhiếp Vân Dung đứng ở bên cạnh, há to miệng, tựa hồ muốn nói cái gì, lại cuối cùng không dám nói ra.
Trên mặt Đao tỷ cũng lộ ra một tia ngạc nhiên.
Nàng biết được gia hỏa này từ trước đến nay không lên tiếng thì thôi, một khi tiếng hót lên sẽ làm kinh người, nhưng bây giờ không có nghĩ đến, hắn vậy mà vẻn vẹn dựa vào một cây gậy gỗ bộ dáng bình thường, vậy mà thoáng cái đã cắt đứt cây côn sắt dùng huyền thiết thiên chuy bách luyện...
Cũng chỉ đánh một cái...
Giữa sân yên tĩnh nửa ngày.
Lạc Thanh Chu thu hồi gậy gỗ, nhìn chằm chằm cô nương trước mặt mấy lần, mở miệng nói:
- Ngôn sư tỷ, chúng ta mới vừa rồi nói xong, nếu cây gậy gãy, không bồi thường, không khóc...
- Ô ——
Không đợi hắn nói hết lời, Ngôn Mai lại lập tức ngồi xổm trên mặt đất, ôm côn sắt của mình, bắt đầu ô ô khóc rống lên, trong nháy mắt nước mắt đầy mặt, thương tâm gần chết.
Lạc Thanh Chu: - ...
Đao tỷ xích lại gần hắn, thấp giọng nói:
- Sở Phi Dương, đi, chúng ta đi về phía sau tu luyện.
Lạc Thanh Chu không dám dừng lại thêm, lập tức theo nàng rời đi.
- Không cần lo lắng, hai người luận bàn, tự gánh lấy hậu quả. Cho dù nàng bẩm báo sư phụ, ngươi cũng không cần gánh chịu bất cứ trách nhiệm nào.
Đao tỷ hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra một tia cười trên nỗi đau của người khác, ác khí trong lòng cuối cùng đã phun ra.
- Chúng ta căn bản cũng không có trêu chọc nàng, nàng từ tối hôm qua bắt đầu vẫn châm chọc khiêu khích, nhằm vào chúng ta, đáng đời.
Lạc Thanh Chu nói:
- Đích thật là đáng đời.
Đao tỷ quay đầu nhìn hắn một cái, nói:
- Sở Phi Dương, cám ơn ngươi xuất khí cho ta. Nếu như vừa rồi ngươi không đứng ra, ta khẳng định cũng sẽ tức không nhịn nổi, kiên trì đi lên, lúc kia, đoán chừng chính là ta xui xẻo.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta cũng là xả giận vì chính mình thôi. Nếu như không phải nhớ tới môn quy đồng môn, một gậy của ta vừa rồi đã đánh vào đầu của nàng. Ta có thể ở trong nhà bị khinh bỉ, nhưng ở bên ngoài, ta tuyệt sẽ không chịu đựng.
Đao tỷ không khỏi cười nói:
- Trong nhà ngươi là thư sinh Lạc công tử phong độ nhẹ nhàng, ôn nhuận như ngọc; mà ở bên ngoài, ngươi là võ giả Sở Phi Dương xấu bụng xảo trá, tâm ngoan thủ lạt, đúng không?
Lạc Thanh Chu không có thừa nhận:
- Sở Phi Dương cũng chỉ là người không phạm ta, ta không phạm người mà thôi. Sư tỷ gặp qua hắn vô duyên vô cớ chủ động đi đả thương người chưa?
Đao tỷ nghĩ nghĩ, nói:
- Hoàn toàn chính xác không có.
Lạc Thanh Chu nói:
- Thân là võ giả, nếu như không cường ngạnh, không tàn nhẫn, ở cái thế giới này căn bản lăn lộn không nổi, không phải sao?
Đao tỷ nói:
- Ngươi nói đúng, tựa như lúc trước ngươi giết người trong Hắc Mộc lâm. Nếu như ngươi lúc trước không giết bọn hắn, vậy sau này bọn hắn cũng sẽ giết ngươi. Vừa rồi nếu như chúng ta nhận sợ, không dám lên tiếng, vậy sau này, đoán chừng bọn hắn sẽ làm trầm trọng thêm, để chúng ta không có cách nào tu luyện bình thường.
Lạc Thanh Chu nói:
- Chính là dạng này. Ta chỉ muốn an tĩnh tu luyện, không muốn trêu chọc bất kỳ chuyện gì không phải. Nhưng nếu có người khi dễ đến trên đầu của ta, ta tự nhiên cũng sẽ không mặc hắn khi dễ. Mà ta lại không yếu hơn bọn hắn, sợ cái gì?
Đao tỷ cười nói:
- Ngươi ngược lại rất tự tin.
Lập tức lại hiếu kỳ nói:
- Bất quá, cây gậy gỗ kia của ngươi đến cùng là bảo bối gì, sao lại cứng như vậy? Cây huyền thiết côn kia của Ngôn sư tỷ thật không đơn giản, coi như là sắt thép bình thường, cũng có thể đập nát. Ngươi vậy mà dễ dàng đánh xuống một gậy đã đánh gãy nó, thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Lạc Thanh Chu nhún vai một cái nói:
- Ta cũng không biết nó là bảo bối gì, liền biết nó rất cứng, vũ khí bình thường thật không cứng rắn hơn nó.