Đường Yên Nhi có chút nhíu nhíu mày, lại nhìn hai người một chút, không tiếp tục nhiều lời, mỉm cười nói:
- Vậy ta trở về trả lời một tiếng.
Nói xong, quay người rời đi.
Đợi nàng đi xa, Lạc Thanh Chu cúi đầu xuống, nhìn xuống mặt bàn.
Đôi chân dài trong váy tím đã rời khỏi bên kia, hai chân đang giẫm lên trên hai chân của hắn.
Lạc Thanh Chu không nói gì, cúi đầu, không nhúc nhích nhìn.
Sau một lúc lâu.
Nam Cung Mỹ Kiêu rốt cục nhịn không được nói:
- Ngươi đang nhìn cái gì?
Lạc Thanh Chu nói:
- Nhìn chân.
- Biến thái!
Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức rụt hai chân trở về, giấu ở phía dưới váy, như ẩn như hiện, hai con ngươi trợn to nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn nàng nói:
- Quận chúa, ta đang nhìn chân của mình, cái này cũng gọi biến thái sao?
Nam Cung Mỹ Kiêu híp con ngươi, ánh mắt nguy hiểm nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn về phía bên ngoài, nói:
- Mộc di đến đây, không biết có phải đã phát hiện người trên thuyền nhỏ đang theo dõi chúng ta.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn thoáng qua bên ngoài, nhíu nhíu mày, trên mặt lộ ra một vòng nghi hoặc:
- Ta bảo nàng chờ ở trên bờ, tại sao cũng tới đây?
Lập tức đứng lên nói:
- Ta đi ra xem một chút.
Vừa đi ra mấy bước, lại đột nhiên quay đầu nhìn hắn, lạnh lùng thốt:
- Lạc Thanh Chu, nếu như chờ một lúc ta trở về phát hiện ngươi không có ở đây, ngươi đoán trên người ta có hơn năm mươi túi vôi sẽ vung chỗ nào?
Nói xong, cho hắn một ánh mắt cảnh cáo, nện đôi chân dài bước nhanh rời đi.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng đi ra buồng nhỏ, đưa tay lấy ra khăn tay từ trong ngực, vừa cẩn thận hồi tưởng đến thần thái cùng lời nói của nàng, không chỉ có nói thầm: ‘Chẳng lẽ đã bắt đầu hoài nghi? vừa rồi đang thử thăm dò sao?’
Đang lúc tự hỏi, sau lưng đột nhiên truyền một hồi tiếng bước chân.
Hắn thu hồi khăn tay, bưng lên chén trà trên bàn, uống một ngụm, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Nhưng đột nhiên, hắn cảm thấy sau lưng truyền đến cảm giác rùng cả mình, giống như có thứ gì đang xâm nhập thân thể của hắn, nhìn trộm thần hồn của hắn.
Hắn bất động thanh sắc, tiếp tục xem ngoài cửa sổ.
Trong đại sảnh âm thanh huyên náo, lại quỷ dị yên tĩnh trở lại.
Một làn gió thơm đột nhiên thổi tới.
Lập tức, một thiếu nữ đứng ở sau lưng hắn, nhẹ giọng mở miệng gọi.
- Nô gia Họa Nguyệt, gặp qua Lạc công tử.
Âm thanh ôn nhu, rất êm tai.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn lại, thiếu nữ trước mặt khoác một bộ váy áo màu hồng, bộ dáng có chút xinh đẹp, hai con ngươi sáng lóng lánh đánh giá hắn.
Nhưng Lạc Thanh Chu cũng không có nhìn nàng nhiều thêm một chút, ánh mắt nhìn về phía sau lưng của nàng.
Một nha hoàn áo xanh đứng ở sau lưng nàng, thấy hắn nhìn sang, nhìn thẳng hắn một chút, lập tức cúi đầu, bộ dáng khiếp nhược.
Thế nhưng, Lạc Thanh Chu lại đột nhiên cảm giác sởn cả tóc gáy.
- Lạc công tử, Họa Nguyệt có thể ngồi xuống không?
Thiếu nữ váy phấn nói khẽ.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:
- Họa Nguyệt cô nương, tiểu thư nhà ta chờ một lúc sẽ đến. Cô nương nếu có lời gì, có thể nói thẳng.
Lúc này, trong đại sảnh đột nhiên truyền đến tiếng chỉ trích tức giận.
- Người kia là ai? Họa Nguyệt cô nương chủ động đi gặp hắn, hắn vậy mà ngồi ở chỗ đó bất động.
- Cho dù là mấy tài tử Giang Nam cũng không có kiêu ngạo như thế?
- Họa Nguyệt cô nương quả nhiên xinh đẹp, ta hôm nay cuối cùng thấy được phương dung, vẫn là dính ánh sáng tiểu tử kia, nếu không Họa Nguyệt cô nương rất có thể sẽ không ra...
Họa Nguyệt nhìn thiếu niên bộ dáng thanh tú trước mắt, cầm ra một tấm giấy tuyên nói:
- Lạc công tử, tiểu từ vừa rồi hẳn là công tử viết?
Lạc Thanh Chu nói:
- Là tiểu thư nhà ta viết.
Họa Nguyệt nhẹ nhàng cười một tiếng, hai đầu lông mày tràn đầy vũ mị, nói khẽ:
- Công tử, có thể hay không dời bước đến thư phòng của nô gia? Nô gia muốn trò chuyện với công tử.
Những người khác trong đại sảnh nghe thế, đều đỏ hồng mắt, mặt mũi tràn đầy ước ao ghen tị, hận không thể lập tức đứng dậy thay hắn đi.
Lạc Thanh Chu lại trực tiếp đứng lên nói:
- Thật có lỗi, ta còn muốn ra ngoài bồi tiếp tiểu thư nhà ta.
Nói xong, không để ý thiếu nữ trước mắt và ánh mắt những người khác đang ngạc nhiên, lập tức bước nhanh rời đi, đi ra buồng nhỏ trên thuyền.
Thuyền nhỏ của Mộc di đã tới gần thuyền hoa.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhảy lên, đang thấp giọng nói chuyện với Mộc di.
Lạc Thanh Chu đi đến mạn thuyền, Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn hắn kinh ngạc nói:
- Ngươi ra làm gì?
Lạc Thanh Chu vội vàng thấp giọng nói:
- Quận chúa, tiếp ta, ta muốn nhảy xuống.
Dứt lời, trực tiếp nhảy xuống thuyền nhỏ.
Nam Cung Mỹ Kiêu sửng sốt một chút, vừa muốn đưa tay đón, đột nhiên lại rút tay về.
- Ầm!
Lạc Thanh Chu rơi vào trên thuyền nhỏ, lại đột nhiên lảo đảo cúi người về phía trước một cái, mắt thấy là phải quẳng té vào trong khoang thuyền, nhờ may có Mộc di kéo hắn lại.