Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 103: Khoe khoang trên lầu các.




Mấy phụ nhân thấy nàng nổi giận, nhìn nhau, chuẩn bị lại trêu chọc vài câu thì dừng, lúc này, một nha hoàn đột nhiên lên lầu, bẩm báo nói:

- Phu nhân, Thanh Uyển tiểu thư tới.

Trong đó một quý phụ nhân kỳ quái nói:

- Nha đầu kia không phải nói chuyện với Vi Mặc sao, tại sao lại đến đây.

Không bao lâu, Tô Thanh Uyển thở hồng hộc lên lầu, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, trong tay còn cầm hai tấm giấy tuyên.

- Thanh Uyển, chuyện gì vui vẻ vậy?

- Nhìn khuôn mặt bé nhỏ của ngươi đỏ bừng, là chạy tới sao? Lại làm thơ mới?

- Nha, đại tài nữ Mạc Thành chúng ta lại có bài mới, đoán chừng ngày mai lại muốn mấy tài tử kia xấu hổ cúi mặt đi.

Mấy quý phụ nhân thấy được trong tay của nàng cầm giấy tuyên, cười rộ lên trêu chọc.

Tô Thanh Uyển đứng trước mặt mấy quý phụ nhân, thở dốc một hồi, đưa giấy tuyên trong tay cho một phụ nhân trong đó, khắp khuôn mặt là kích động, thở gấp nói:

- Cô... Cô mẫu, ngươi xem một chút...

Quý phụ nhân kia sinh trong nhà thư hương môn đệ, từ nhỏ cũng đọc sách, có phần có tài hoa, nghe vậy cười tiếp nhận giấy tuyên, trước nhìn tờ thứ nhất.

Tờ thứ nhất viết một bài thất ngôn tuyệt cú.

Nàng tưởng rằng chất nữ mình làm ra tới, trực tiếp cười nói:

- Mai tuyết tranh xuân há chịu nhường, thi nhân bàn luận chuyện văn chương, Mai nên thua tuyết vài phân trắng, tuyết phải nhường mai một bậc hương.

Đợi đọc đến một câu cuối cùng, nụ cười trên mặt nàng thu lại, khẽ giật mình.

Quý phụ nhân khác nghe xong, ngẩn người, một người trong đó lập tức đoạt lấy, nói:

- Ta xem một chút.

Lập tức, lại nhịn không được đọc một lần.

- Hay! Thật hay!

- Mai nên thua tuyết vài phân trắng, tuyết phải nhường mai một bậc hương... câu này thật sự là tinh diệu tuyệt luân! Thanh Uyển, ngươi quả nhiên không hổ là tài nữ Mạc Thành ta, danh đúng như thật!

Các quý phụ nhân đều chậc chậc tán thưởng.

Tô Thanh Uyển thấy cô mẫu nụ cười xán lạn, trên mặt lộ ra một tia đắc ý, nhìn về phía bên cạnh Tống Như Nguyệt cười nói:

- Như Nguyệt, bài thơ này của Thanh Uyển nhà ta, so mấy bài con rể ở rể nhà ngươi kia...

- Cô mẫu! Đây không phải ta làm!

Không đợi nàng nói xong, Tô Thanh Uyển lập tức thở gấp nói:

- Là... Là Lạc công tử làm! Hai bài thi từ này đều là Lạc công tử mới vừa rồi...

Vừa nghe lời này, mọi người đều là sững sờ.

- Lạc công tử? Ai là Lạc công tử?

Cô mẫu nàng kinh ngạc hỏi.

Lúc này, Tống Như Nguyệt run lên mấy giây sau, đột nhiên chấn động trong lòng, kích động lên, gương mặt xinh đẹp bởi vì kích động mà ửng đỏ.

Quả nhiên, một giây sau, nàng ta nghe được một cái tên quen thuộc!

- Lạc Thanh Chu, tỷ phu Vi Mặc, chính là Lạc công tử ở rể các người vừa thảo luận.

Tô Thanh Uyển cầm một chén nước trà, uống vào mấy ngụm mới nói.

Trong lầu các, lập tức lặng ngắt như tờ.

Tống Như Nguyệt mặt hồng tươi, trên mặt lộ ra nụ cười cực kì xán lạn, vội vàng nói:

- Còn có! Không phải còn có một bài từ sao? Nhanh đọc, nhanh đọc!

Phụ nhân kia đã tỉnh hồn lại, nhìn về phía giấy tuyên trong tay, trước quét một lần, lập tức biến sắc, con ngươi tỏa sáng, mắt chăm chú nhìn chằm chằm mấy câu kia.

- Hương Lăng, đọc nhanh đi!

Bên cạnh một quý phụ nhân thúc giục nói.

Phụ nhân hít sâu một hơi, ánh mắt phức tạp, chậm rãi đọc:

- Dịch ngoại đoạn kiều biên, Tịch mịch khai vô chủ. Dĩ thị hoàng hôn độc tự sầu, Cánh trước phong hoà vũ.

- Vô ý khổ tranh xuân, Nhất nhiệm quần phương đố. Linh lạc thành nê niễn tác trần, Chỉ hữu hương như cố. (*)

[*Mai – Từ phẩm – Nam Tống triều:

- Đoạn cầu (cầu gãy) bên ngoài dịch trạm, lặng lẽ nở hoa không ai hay. Hoàng hôn bao trùm lẻ loi cô độc, lại chịu mưa sa gió táp. Vô ý tranh xuân, tứ phương ghen ghét. Héo rụng thành bùn, hòa vào cát bụi, chỉ có hương nhu vẫn còn nguyên... ]

Toàn bộ lầu các, trong nháy mắt im lặng.

Chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc dồn dập chưa dừng của Tô Thanh Uyển...

Tới gần giờ Tý.

Đèn hoa hạ xuống, náo nhiệt tan đi.

Nhóm quý phụ nhân trên lầu các, mang theo nha hoàn hạ nhân của mình, cáo từ rời khỏi.

Trong đó có mấy phụ nhân nghiêm mặt, cũng không cùng những người khác chào hỏi, giống như gà trống đấu thua, một mặt buồn bực rời khỏi.

Thừa hứng mà đến, mất hứng mà về.

Vốn muốn mượn cớ đứa con rể ở rể, hạ uy phong chủ nhà, nhưng không ngờ tới, lại bị giết ngược.

Phiền muộn đến thổ huyết!

- Thanh Uyển, đều tại ngươi, đến xem náo nhiệt gì? Ở trong phòng tâm sự với Vi Mặc không tốt sao?

- Đúng đấy, chúng ta cùng cô mẫu ngươi thật vất vả chờ được cơ hội, chuẩn bị áp chế nhuệ khí nàng ta một chút, đều bị ngươi làm hỏng.

Sau khi xuất phủ, mấy người trong xe ngựa quở trách.

Tô Thanh Uyển nhịn không được cười khổ nói:

- Cô mẫu, Trương di, các ngươi làm bằng hữu Tống di nhiều năm như vậy rồi, làm gì cả ngày cứ so sánh tới so sánh lui.

Nàng cô mẫu liếc nàng một cái:

- Ngươi tới chậm, không thấy được Tống di ngươi phách lối bao nhiêu, chỉ vào mặt cô mẫu ngươi nói cô mẫu ngươi có nếp nhăn, làn da không tốt...