Nhìn thân ảnh xanh nhạt quen thuộc trước mắt, trong lòng hắn lập tức có một cỗ cảm giác thân thiết không hiểu tự nhiên sinh ra.
- Nguyệt tỷ tỷ.
Hắn nhẹ giọng gọi, trong lòng rất vui vẻ, trên mặt cũng lộ ra ý cười.
Thân ảnh xanh nhạt đứng đưa lưng về phía hắn, thần sắc vẫn như cũ thanh lãnh, ánh mắt nhìn đêm tối xa xa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sau một lúc lâu.
Nàng nhàn nhạt mở miệng nói:
- Trước giảng một lần cố sự đi.
Lạc Thanh Chu lập tức nói:
- Được.
Thế là, hắn kế tiếp cố sự tối hôm qua.
Rất nhanh kể xong một chương.
Chờ đợi trong chốc lát, hắn nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, còn muốn giảng lại không?
Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một lát, mới nói:
- Ban ngày ngày mai, ngươi có chuyện gì không?
Lạc Thanh Chu nghe vậy, trong lòng khẽ động, nói thầm: ‘Chẳng lẽ Nguyệt tỷ tỷ chuẩn bị gặp mặt nhục thân hắn vào ban ngày ngày mai? Nếu thật như này, hắn nên gặp hay không gặp?
Hắn vội vàng nói:
- Có việc. Bất quá chạng vạng tối sẽ trở lại, Nguyệt tỷ tỷ có gì phân phó?
Thân ảnh xanh nhạt xoay người, an tĩnh nhìn hắn một hồi, âm thanh thanh lãnh nói:
- Thế sớm đi về nghỉ ngơi đi.
Lạc Thanh Chu ngẩn người, nói:
- Nguyệt tỷ tỷ ngày mai không có chuyện gì sao?
Thân ảnh xanh nhạt đáp.
- Không có chuyện gì.
Lạc Thanh Chu: - ...
- Thời gian còn sớm, chúng ta canh bốn lại trở về. Nếu không, ta lại giảng cho Nguyệt tỷ tỷ một đoạn kinh thư?
Thân ảnh xanh nhạt an tĩnh nhìn hắn chằm chằm chốc lát, thản nhiên nói:
- Được.
Lạc Thanh Chu cười cười, hơi chút trầm ngâm, nói tiếp nội dung lần trước:
- Đạo rỗng không mà dùng không hết. Đạo sâu xa man mác tựa hồ như là tổ tông vạn vật. Làm nhụt bén nhọn, tháo gỡ rối rắm, pha trộn ánh sáng, hòa mình cùng bụi rậm. Trong trẻo thay, tựa hồ trường tồn. Ta không biết Đạo con ai; hình như có trước Thiên đế.
Thân ảnh xanh nhạt đứng đối mặt với hắn, khoảng cách giữa hai người ước chừng chỉ hai mét.
Lạc Thanh Chu hết sức chuyên chú kể, nàng an tĩnh nghe, nhìn, tự hỏi, lại suy nghĩ miên man.
Vòng xoáy trong hồ nước phía dưới đã biến mất.
Bóng đen bên dưới Lầu các, thân ảnh màu đen to lớn giấu ở dưới nước, cũng đang an tĩnh nghe, trong hai mắt tinh hồng dần dần lộ ra một tia kinh dị.
Sau khi độ lôi kiếp, người nó đầy thương tích, cơ hồ hồn phi phách tán.
Hiện tại, đang chậm rãi khôi phục.
Lạc Thanh Chu lại giảng vài đoạn.
Toàn bộ Tây Hồ và đêm tối đột nhiên trở nên yên lặng như tờ.
Tựa hồ ngay cả cơn gió đều ngừng thổi.
Lại một lát sau, Lạc Thanh Chu đang đọc đột nhiên cảm thấy thần hồn chấn động, một cỗ đau nhức kịch liệt đánh tới, mắt lập tức tối sầm lại, thân thể mềm nhũn, ngã xuống về phía trước.
Toàn bộ thần hồn giống như bị rút sạch tất cả năng lượng, đầu đau muốn nứt.
Hắn không có ngã trên mặt đất, mà ngã xuống trong lồng ngực mềm mại...
Thân ảnh xanh nhạt nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Đây là lần đầu tiên hắn đang ở trong trạng thái thanh tỉnh va chạm da thịt với thần hồn khác, lại có cảm giác hơi chút tương tự với ôm ấp giữa nhục thể.
Hắn cố gắng áp chế từng trận đau nhức đánh tới đỉnh đầu, há to miệng, muốn nói chuyện, lại không mở miệng được.
Thân ảnh xanh nhạt ôm hắn, ngồi trên mặt đất, ghé vào lỗ tai hắn nói khẽ:
- Nhắm mắt lại, vận chuyển nội công tâm pháp ta truyền thụ cho ngươi, khôi phục hồn lực...
Lạc Thanh Chu theo lời khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm lại, bắt đầu tắm rửa ánh trăng, vận chuyển nội công tâm pháp.
Một tia nguyệt hoa lực lượng (lực lượng của ánh trăng), bị hắn hút vào thân thể, chuyển hóa làm hồn lực.
Hồn lực tiêu hao sạch sẽ trong cơ thể hắn đang được khôi phục nhanh chóng.
- Bộ kinh pháp này ẩn chứa lực lượng quá mức cường đại, chính miệng ngươi đọc ra sẽ tiêu hao hồn lực của ngươi, ta quên nhắc nhở, một lần không thể quá nhiều...
Âm thanh ôn nhu lại nhẹ giọng vang lên bên tai, lại không giống như giọng nói thanh lãnh của Nguyệt tỷ tỷ.
Không biết qua bao lâu.
Hắn rốt cục cảm thấy hồn lực trong cơ thể dần dần được bổ sung, cảm giác đau đớn đã biến mất không thấy gì nữa.
Hắn chậm rãi mở hai mắt ra.
Thân ảnh xanh nhạt ngồi đối diện với hắn, đang an tĩnh nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu cũng an tĩnh nhìn nàng, mặc dù mông lung, chỉ có thể nhìn thấy một chút hình dáng.
Một lát sau, hắn mới lên tiếng nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, cảm ơn ngươi.
Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:
- Là ta sơ sót, ta nên nhắc nhở ngươi.
Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm gương mặt mông lung của nàng, đột nhiên nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, nếu không, chúng ta đều triệu hồi vầng sáng đi. Dù sao ta cũng đã gặp khuôn mặt thật của ngươi.
Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, nói:
- Không cần.
Lạc Thanh Chu nói:
- Nguyệt tỷ tỷ không muốn biết ta có dáng dấp, bộ dáng ra sao à?
Thân ảnh xanh nhạt đứng dậy, đưa lưng về phía hắn, nhìn về phía bóng đêm xa xa, lần nữa khôi phục thanh lãnh trước kia:
- Không muốn.