Chu Kỳ làm một giấc mộng, mơ thấy khi cậu còn ở cô nhi viện dưới nông thôn.
Từ khi sinh ra cậu đã bị cha mẹ ném ở trước cổng cô nhi viện, là lão viện trưởng của cô nhi viện nhận nuôi cậu, khoảng thời gian đó là khoảng thời gian tương đối vui sướng nhất của cậu, tuy rằng cô nhi viện rất nghèo, nhưng cậu trôi qua rất vui vẻ, có rất nhiều bạn bè chơi cùng, ban ngày lão viện trưởng còn có thể dạy bọn họ ca hát viết chữ.
Thẳng đến năm tám tuổi, một trận lửa lớn lại thay đổi vận mệnh của Chu Kỳ, cậu bò ra từ phế tích với một khuôn mặt lấm lem, đi chân trần vào trong thành phố, sau đó dựa vào ăn xin sống qua ngày, không có ai nguyện ý liếc mắt nhìn đứa nhỏ cả người dơ bẩn bị ruồi bọ bu quanh rúc ở trong góc kia.
Đứa nhỏ mới tám tuổi lần đầu tiên sinh ra ý tưởng vì sao phải đi đến trên đời này, cậu trở nên trầm mặc, không còn rơi lệ, học được cách lau sạch cho mình, rồi sau đó dùng khuôn mặt còn tính thanh tú đáng yêu kia đi xin ăn một cách thành thục.
Có một ngày, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đứng trước mặt Chu Kỳ, cười hỏi cậu có muốn trở về cùng ông ta hay không, có thể không cần chịu đói, lang thang, còn có thể dạy cậu tri thức, chỉ cần Chu Kỳ ngoan ngoãn làm việc cho bọn họ.
Chu Kỳ đồng ý, cậu chỉ nhớ mình ngồi trên xe thật lâu, ngủ lại tỉnh tỉnh lại ngủ, phong cảnh ngoài cửa sổ từ nhà cao tầng biến thành núi non chập chùng, cuối cùng, cậu được dẫn tới một tòa nhà dưới chân núi.
Nhoáng cái, chính là mười lăm năm, Chu Kỳ ngây người ở trong khu thí nghiệm này mười lăm năm. Sau khi trải qua huấn luyện ban đầu, cậu tiếp nhận công việc đưa đồ ăn cho đám động vật thí nghiệm, có khi rảnh sẽ lên mạng, đọc sách, lại rất ít đi ra ngoài, nếu không phải có mạng, cậu cảm thấy có lẽ mình cũng đã tách rời khỏi thế giới này rồi.
Người bạn đầu tiên của cậu, là một con sói nhỏ màu xám, có thể nói Chu Kỳ là nhìn nó lớn lên, lúc ấy cậu chỉ mới mười lăm, nhưng lại không hề sinh ra cảm giác sợ hãi đối với những gia hỏa này, ngược lại thỉnh thoảng sẽ cảm thấy chúng nó thật đáng yêu.
Tình cảm của cậu và sói nhỏ rất tốt, mỗi lần Chu Kỳ vừa vào cửa, nó liền rầm rì rầm rì ghé vào lồng sắt lắc đuôi chờ cho ăn, lúc Chu Kỳ nói chuyện với nó, nó còn sẽ dừng lại nhìn cậu, nghiêng đầu chớp chớp đôi mắt tròn xoe.
Chính là Chu Kỳ cũng là trơ mắt nhìn nó chậm rãi chết đi, bởi vì mỗi ngày đều tiêm thuốc, sói nhỏ trở nên càng ngày càng gầy ốm, thống khổ, bắt đầu nôn ra máu, ăn không vô, cuối cùng lấy một loại bộ dạng thảm thiết mà chết đi.
Lần đó, Chu Kỳ thật lâu chưa từng chảy nước mắt lại trốn ở trong phòng khóc, cậu không cứu được chúng nó, cũng không cứu được chính mình, cậu liền giống như những con sói đó, đã bị nhốt ở trong nhà giam này.
“Tách”, “Tách”.
Chu Kỳ cảm thấy có giọt nước ở trên mặt cậu, lành lạnh, cậu phí rất nhiều sức, mới rốt cuộc chậm rãi mở một con mắt ra.
Trong không khí là mùi bùn đất tươi mát, trên đầu loáng thoáng có thứ giống như lá cây, hình như giọt nước chính là nhỏ xuống từ một chiếc lá trong đó, xung quanh còn có tiếng chim kêu.
Nơi này là……?
Cậu nhắm mắt lại, nghĩ một hồi mới nhớ tới, trước khi hôn mê cậu vì cứu sói đen trốn vào phòng thí nghiệm, kết quả sói đen kia xúc động ấn phải nút gì đó, sau đó cậu liền bị dòng điện đánh ngất đi rồi…
Đệch!
Chu Kỳ giật mình, ngồi dậy, cậu xoa xoa cái đầu còn hơi đau đau, nhìn quanh bốn phía, không phải ảo giác, thế nhưng nơi này là rừng cây thật?!
Cậu thật sự không thể tin được, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong lúc mình hôn mê? Rõ ràng rừng cây này không phải núi rừng quanh phòng thí nghiệm, những thực vật hình thù kỳ quái bên cạnh này, có rất nhiều thứ cậu căn bản chưa từng thấy bao giờ.
Chu Kỳ nhìn nhìn người mình, vẫn là bộ quần áo trước khi hôn mê, thân thể cũng không có chỗ nào không thoải mái, cậu đứng lên nhìn bốn phía, đi lên phía trước mấy bước lại lui về, cuối cùng xác định mình không phải nằm mơ, này đều là thật.
Ban đầu cậu phỏng đoán có phải mình kỳ thật đã bị bắt rồi hay không, sau đó bị tiêm vào loại thuốc sẽ xuất hiện ảo giác gì đó, nhưng hoàn cảnh xung quanh thật sự quá giống thật, vì thế cậu lại làm ra một loại tưởng tượng lớn mật, có lẽ cậu thật sự bị đưa tới không gian này. Lúc trước cậu đã từng thấy cách nói khe không gian này ở trên mạng, có thể chuyển từ không gian này đến một không gian khác, thậm chí còn có thể thay đổi thời không.
Tưởng tượng như vậy, Chu Kỳ cảm thấy vẫn là có thể giải thích cho loại tình huống hiện tại này, bằng không cậu thật sự nghĩ không ra nguyên nhân nào sẽ làm cho một người đột nhiên di chuyển đến một nơi khác.
Câu hỏi này đến câu hỏi khác cứ lần lượt xuất hiện trong đầu, nhưng trước mắt thứ cậu quan tâm nhất chính là… con sói ngốc kia! Đâu! Rồi!! Chẳng lẽ hắn bị chuyển đến một không gian khác? Chính là lúc đó rõ ràng bọn họ ôm nhau…..
Chu Kỳ thở dài một hơi, đứng lên vỗ vỗ mặt mình, mặc kệ là tình huống gì, hiện tại thứ đầu tiên cần phải làm là tìm được thức ăn nguồn nước trước khi trời tối, bằng không gặp phải dã thú gì đó liền xong đời.
Đương nhiên, dưới sự cho phép của tình huống, cậu còn muốn tìm ra con sói đen biến thành “người sói” kia.
Chu Kỳ có chút hưng phấn, cuối cùng cậu cũng thoát khỏi nơi kia rồi sao?
Một con dao Thụy Sĩ, một cây bút bi, một gói khăn ướt cùng một đôi bao tay plastic, còn có một cái đồng hồ đã chết máy, đây là toàn bộ đồ trên người Chu Kỳ. Phía trên của cậu là một cái áo sơmi tay dài, bên ngoài là áo blu trắng, phía dưới là quần công tác cùng giày lười*, cậu cảm thấy may mắn mình mang không phải là dép lê.
(*休闲鞋 hưu nhàn giày.)
Cậu nhìn xung quanh, nơi nơi đều là cây cối cao to, lá trên đỉnh đầu che khuất nửa bầu trời, khiến cho ánh mặt trời không chiếu xuống được, tuy rằng tránh bị phơi nắng, nhưng đồng thời cũng làm cho rừng cây trở nên oi bức ẩm thấp. Cảnh tượng xung quanh nhìn qua gần như đều giống nhau, ngay cả đường mòn cũng không có, có thể thấy được nơi này thật sự không có người.
Chu Kỳ rất nhanh đã chọn ra được một hướng để xuống núi, đi lên phía trước, càng kéo dài thời gian, nguy hiểm của cậu lại càng lớn.
Bởi vì bình thường lên mạng đều sẽ xem một vài ghi chép cùng phim tài liệu về sinh tồn nơi hoang dã, này làm cho cậu không đến mức đi lung tung không có mục đích.
Cậu dùng dao xé phần phía dưới của áo blu, trói chặt ống quần cùng cổ tay áo, phòng ngừa muỗi hoặc là đỉa bò vào, bao tay nhựa cũng có thể giúp cậu tránh bị rắn rết cắn.
Nhưng dù sao lý luận và thực tiễn luôn là hai chuyện khác nhau, Chu Kỳ đi chưa được nửa tiếng liền có chút chịu không nổi, cậu vừa nóng vừa khát, mồ hôi làm áo sơmi ướt đẫm dán chặt vào người, không có đồ ăn bổ sung năng lượng cũng làm cho đầu cậu có chút nặng, càng đừng nói tới việc đi xa như vậy rồi vẫn là cây cối dây đằng giống nhau như đúc.
Cậu dừng lại há mồm thở phì phì, có chút nhụt chí.
“Nơi quỷ gì đây, đi lâu như vậy rồi ngay cả suối cũng không thấy… chẳng lẽ phải ăn côn trùng thật….”
Tưởng tượng loại tình huống này một chút, dạ dày Chu Kỳ đều sôi trào, cậu quyết định trước hết cần phải tìm được thứ có thể giải khát đỡ đói.
Đoạn đường vừa rồi, cũng sẽ nhìn thấy một chút trái cây nhỏ, nhưng cậu cũng không dám ăn, mấy loại trái cây đó cậu chưa từng gặp qua, lỡ như có độc liền phiền toái.
Cậu ngẩng đầu nhìn lá cây trên đỉnh đầu, nghĩ đến giọt nước nhỏ vào mặt mình lúc tỉnh lại, do dự một chút, vẫn là lựa chọn leo lên cây xem thử.
Thân của những cây cối này đều rất thô, Chu Kỳ căn bản không cách nào ôm được, may mắn xung quanh có rất nhiều dây đằng, cậu kéo kéo, giống như rất chắc, thế là cậu tóm lấy một dây, hai chân đạp lên thân cây dùng để giảm bớt lực của cánh tay, chậm rãi bò lên trên. Đối với loại người bình thường rất ít vận động như cậu mà nói, này thật sự là một thử thách cực lớn, chờ đến khi rốt cuộc cậu đụng tới cái lá đầu tiên, tay run đến gần như không có cách nào vươn ra, may mắn vất vả như vậy không uổng phí, loại lá cây tán lớn này thế nhưng thật sự đọng rất nhiều nước mưa! Đoán chừng là ngày hôm trước vừa mới có mưa còn chưa bị bốc hơi.
Chu Kỳ hưng phấn nâng phiến lá, nhắm ngay miệng mình, lúc nước mưa mát lạnh chảy vào miệng, quả thật giống như thuốc kích thích tốt nhất, làm cậu thoáng cái liền có động lực, khô nóng trên người cũng giảm bớt một chút.
Sau khi cậu uống hết trên lá cây, liền túm lấy một phiến lá khác uống tiếp, chờ đến sau khi uống đủ, cậu cầm một nhánh cây lắc mạnh, trên cây lập tức giống như đổ mưa, bọt nước rơi vào trên mặt cậu, thoải mái miễn bàn.
Chu Kỳ thoải mái xong liền chậm rãi trượt xuống theo dây đằng, sau đó mới tiếp tục tiến lên.
Chu Kỳ dựa vào uống nước mưa trên lá lại đi một hồi, tuy rằng giải khát, nhưng bụng lại càng lúc càng đói, trực tiếp khiến cho nhịp chân đi tới của cậu cũng càng lúc càng chậm, mà lúc này trời đã bắt đầu tối.
Vào lúc cậu đang do dự có nên tìm chỗ qua đêm trước hay không, bên tai liền truyền tới âm thanh mơ hồ. Cậu vểnh tai nghe một chốc, ngay sau đó liền nhịn không được nhếch môi nở nụ cười.
Là tiếng nước! Gần đây có nguồn nước!
Chu Kỳ lập tức bước nhanh hơn về phía truyền tới âm thanh, quả nhiên không lâu lắm, phía trước liền xuất hiện một sườn dốc, phía dưới là một dòng suối chảy xiết.
Cậu cũng không đoái hoài tới nguy hiểm, trực tiếp trượt xuống theo sườn dốc, sau đó đặt mông ngồi vào nước suối lạnh ngắt.
“Hô…”
Chu Kỳ phun ra một hơi thật dài, kết quả còn chưa kịp phun ra hơi thứ hai, đã bị một vật nặng đè ngã ở một bên, đầu đập trúng đá cuội trong suối, cậu đau đến kêu thảm một tiếng. Cậu ôm đầu nhìn qua bên cạnh theo bản năng, liền thấy được một đống đen như mực…
“Sói đen?!”
Lúc này sói đen hình người đang dùng tứ chi chống đất giống như sói, cái đuôi phía sau giơ ngang, cổ họng phát ra tiếng rít gào trầm thấp, giống như sẽ xông lên bất cứ lúc nào.
Chu Kỳ nhìn theo tầm mắt của sói đen, chỉ thấy chỗ ban đầu cậu ngồi, một con kỳ đà cực lớn dài hơn một mét nằm ở đằng kia.