Lúc này Wolf mới phát hiện Chu Kỳ chạy đến, hắn xoay người đi về phía Chu Kỳ, trên mặt là phẫn nộ và đau thương Chu Kỳ chưa bao giờ nhìn thấy, bên miệng còn để lại một mảng máu to, con ngươi vàng óng phát ra ánh sáng kinh người* dưới ánh lửa, nhìn qua giống như muốn xé nát người. Nhưng Chu Kỳ không đợi đối phương đến trước mặt cậu đã trước một bước đi qua ôm lấy đối phương, nhẹ nhàng vuốt ve bờ lưng cứng đờ của đối phương.
(*骇人的光芒1 hãi nhân quang mang.)]
“Sao cậu ra ngoài… không phải bảo cậu ở trong nhà gỗ?!” Wolf mở miệng bằng giọng khàn khàn, thậm chí có chút nghẹn ngào.
“Tôi lo lắng cậu.” Chu Kỳ một bên vỗ nhẹ lưng hắn, một bên dùng đầu cọ cọ ngực hắn.
Cuối cùng Wolf ôm chặt cậu, rồi mới phát ra một tiếng sói tru thật dài ở bên tai cậu, ngay sau đó những con còn lại cũng lần lượt kêu lên, ngay cả Chu Tiểu Ngốc cũng gào theo, bọn họ đang cùng nhau tưởng niệm đồng bạn đã mất.
Chu Kỳ nghe tiếng kêu, mũi cay cay gần như lập tức rơi nước mắt, rõ ràng là ngôn ngữ cậu nghe không hiểu, nhưng cậu vẫn đọc hiểu phẫn nộ của bọn chúng từ trong đó, đọc hiểu bi ai khi mất đi người bạn người thân của bọn chúng.
Cậu nhìn thấy bạn đời của sói xám vẫn còn nằm bên cạnh nó, hơn nữa thỉnh thoảng dùng đầu cọ cọ nó, giống như chúng nó vẫn dựa sát vào nhau như mọi đêm trước.
Chu Kỳ không nỡ lòng xem tiếp, ôm chặt lấy Wolf, cậu không dám nghĩ tiếp nếu như có một ngày Wolf… không, nhất định sẽ không có ngày đó.
Hiện tại cậu mới thật sự ý thức được cậu đang sinh tồn ở một vòng sinh thái cá lớn nuốt cá bé, lúc trước bọn họ quá mức thuận buồm xuôi gió cùng mỹ mãn, làm cậu gần như đã quên mất hoàn cảnh nguy hiểm nơi cậu ở. Khi khí trời đổi sang rét lạnh, khi đồ ăn trở nên thiếu thốn, nguy cơ ẩn giấu cuối cùng bùng nổ, cho dù là đồng loại cũng sẽ bắt đầu chém giết vì đồ ăn.
Thử thách thật sự của bọn họ, hiện tại mới bắt đầu.
Lúc sau Wolf cùng Chu Kỳ chậm rãi đi về nhà gỗ, bầu trời lại bắt đầu có tuyết rơi, Chu Kỳ vẫn là nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua, bóng dáng cô đơn dựa vào trên người sói xám của sói cái làm đôi mắt cậu lại ướt.
Trở lại nhà, Chu Kỳ đun một chút nước ấm cho mình và Wolf uống trước, đứng trong tuyết hồi lâu thân thể đã có chút mất đi tri giác.
Cậu nhìn Wolf miệng ngập ngừng, nhất thời cũng không biết nên an ủi như thế nào, thế là hai người đều trầm mặc.
Wolf nhìn như lạnh lùng, nhưng cậu biết kỳ thật đối phương rất nặng cảm tình, với hắn mà nói, đồng bạn chính là người nhà, là không thể thiếu, mất đi một đồng bạn, liền mất đi một đồng đội kề vai chiến đấu, mất đi một người nhà, sao có thể không thương tâm?
“Hôm nay lúc đi săn, đụng phải một bầy sói khác, chúng nó có hơn mười con sói, thấy bọn tôi bắt được nai liền tới cướp, bọn tôi…. không đánh thắng….”
Wolf đột nhiên ra tiếng làm Chu Kỳ còn đang ngẩn người sửng sốt một chút, nghe hắn nói xong, mới biết được thì ra là chuyện như thế, cậu nghĩ nghĩ, vội xốc quần áo của Wolf lên, quả nhiên trên người đối phương có mấy vết thương, có mấy chỗ còn rất sâu.
Chu Kỳ thầm mắng mình phản ứng chậm, sao lúc này mới nhớ tới kiểm tra vết thương!
Cậu một bên lấy lá thuốc cầm máu đã chuẩn bị sẵn từ trước bôi lên cho Wolf, một bên oán trách đối phương sao không nói sớm với cậu.
Wolf vuốt mái tóc mềm mại của Chu Kỳ cảm xúc ác liệt cũng dịu lại một chút. “Thật xin lỗi, lại không bắt được đồ ăn….”
Với hắn mà nói, không thể để cho Chu Kỳ ăn no, còn muốn đối phương lo lắng cho mình, là biểu hiện vô năng nhất của hắn, hắn tự trách, mất mát, đau lòng, hắn hận chết mình như vậy, cái chết hôm nay của đồng bạn với hắn mà nói chính là đánh đòn cảnh cáo, hắn vẫn luôn cho rằng mình cũng đủ mạnh đến mức có thể bảo vệ đồng bọn cùng người yêu, nhưng hiện tại thì sao? Thế nhưng hắn trơ mắt nhìn đồng bạn chết đi….
Hắn sợ, có một ngày Chu Kỳ sẽ thất vọng với hắn.
“Cậu nghĩ gì vậy! Nếu ngay cả cậu đều phải tự trách, tôi đây phải làm sao bây giờ? Không làm gì chỉ có thể ngốc ở trong phòng, nhìn cậu bị thương cũng không có biện pháp bảo vệ cậu, không phải là ngay cả tư cách ở chung với cậu cũng không có sao?!” Thấy vẻ mặt ảo não kia của Wolf, Chu Kỳ liền biết hắn nghĩ cái gì, con sói ngốc này chỉ biết để tâm vào chuyện vụn vặt! “Trước giờ tôi chưa từng muốn cậu liều mạng như thế, không có thịt ăn tôi liền ăn vỏ cây, rễ cây, chỉ cần không chết đói là được, lại nói tình huống hiện tại còn chưa đến mức không xong đâu,cậu liền xem tôi giống như sắp sửa đói chết vậy! Sói xám kia chết… cũng không phải lỗi của cậu, nếu cậu có thể đánh thắng hơn hai mươi con sói vậy tôi đây thật đúng là không dám cùng cậu ở bên nhau, tóm lại không cần nghĩ nhiều, chắc chắn sẽ có biện pháp!”
Wolf nhìn chằm chằm cậu, nhìn đến mức Chu Kỳ đều hơi đỏ mặt, mới chậm rãi thò lại gần hôn lấy miệng cậu, liếm một cái lại một cái. “Ừ, nghe cậu, chỉ cần cậu vẫn luôn ở bên cạnh tôi.”
Phì, còn sẽ nói lời buồn nôn! Chu Kỳ lại bưng nước tới lau sạch thứ dơ bẩn trên người Wolf, cuối cùng hai người mới nằm xuống ngủ.
Wolf ngủ thật mau, Chu Kỳ nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cậu, liền nhớ đến loại biểu tình bất lực vừa rồi của hắn, lòng đau nhói giống như bị nhéo một cái. Cậu mở to mắt nhìn nóc nhà hồi lâu mới chậm rãi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm đi xem Lãnh Diễm a….