Nhà Ta Có Con Sói Mới Trưởng Thành

Chương 10: Rời đi




Wolf được phân công nhiệm vụ chặt trúc, bởi vì sức của hắn lớn, mà Chu Kỳ thì phụ trách cột trúc vào nhau làm thành bè trúc.

Không sai, bọn họ muốn dựa vào bè trúc trôi theo dòng sông ra ngoài, mặc dù không biết có thể thành công hay không, nhưng đây là biện pháp đáng giá để thử nhất vào lúc này.

Nhân lúc Wolf bận chặt trúc, Chu Kỳ đi nhặt một ít dây đằng rắn chắc, còn thuận tiện hái rất nhiều trái cây xem như đồ ăn, bởi vì nghĩ đến trong rừng còn có gấu, cậu cũng không dám đi quá sâu, huống chi mỗi lần cậu vừa đi xa, Wolf đều gọi cậu lại.

Động tác của Wolf rất mau, không lâu lắm đã chặt được mấy cây trúc. Chu Kỳ nhúng ướt áo sơmi đi qua, trên eo cùng lưng để trần của cậu có mấy vết thương nhỏ rịn ra máu, đó là bị đỉa cắn.

“Có mệt không?” Cậu một bên dùng áo sơmi ướt lau tay cùng thân trên của Wolf, một bên đẩy mái tóc ướt đẫm trên trán của đối phương ra.

Wolf lắc lắc đầu, cọ cọ tay cậu hai cái, lại tiếp tục làm việc. Thân trên của hắn để trần, phía dưới vây quanh cái áo blu kia của Chu Kỳ, nhìn qua có chút buồn cười, đó là bị Chu Kỳ ép dùng, trên da thịt màu đậm có thể thấy rõ mồ hôi, mỗi lần dùng sức, cơ bắp bọc dưới da sẽ phồng lên, một khối cứng ngăng ngắc.

Chu Kỳ phát hiện mình thế nhưng nhìn ngây người, liền vội vàng xoay người, gom mấy cây trúc kia lại, dùng dây đằng cột chặt, đừng nhìn loại công trình nhỏ này có vẻ dễ dàng, thật sự làm lại là cực kỳ tiêu phí thể lực. Mấy lần đầu Chu Kỳ trói thật lâu đều phải buộc lại lần nữa cũng bởi vì dây đằng bung ra rất mau, đến cuối cùng khi đã buộc xong, cậu đã mồ hôi đầy người, dùng mồ hôi như mưa để hình dung cũng không quá, ngay cả tay đều là run rẩy không ngừng.

Wolf nhìn rất đau lòng, hắn không biết vì sao đối phương nhất định không chịu để hắn buộc, hắn cầm ngón tay đỏ bừng của Chu Kỳ bỏ vào trong miệng mình, cẩn thận liếm mút, một ngón cũng không buông tha.

Chu Kỳ bị kích thích mà run rẩy, cậu muốn rút ra, lại bị đối phương ngậm chặt, ngược lại liếm đến càng thêm kiên nhẫn, cậu không còn cách nào, chỉ có thể nhìn Wolf liếm láp từng ngón giống như quỷ ám*, mỗi lần đầu lưỡi trơn ướt liếm đến một ngón tay, cậu liền nhịn không được da đầu tê dại, cậu cảm thấy loại xao động lạ lẫm trong cơ thể kia lại xông ra, ngay cả hô hấp đều trở nên thô nặng.

(*着了魔 trứ ma: ma quỷ ám vào người.)

Lúc chạm vào ánh mắt của Wolf, cậu lập tức tỉnh táo lại, cuống quýt lùi lại hai bước, gần như không dám nhìn vào đối phương, cậu khép chân, có chút không được tự nhiên mà đi qua chuyển mấy gậy trúc còn lại tới đây.

Wolf không để bụng, liếm chỉ là một loại thăm hỏi, thân mật hoặc là trị liệu vô cùng bình thường, đương nhiên, hắn cũng sẽ không làm loại chuyện này với người khác, chỉ Chu Kỳ mới có thể.

Chu Kỳ buộc lại hai bè trúc, sau đó chồng lên nhau, như vậy sẽ càng kiên cố hơn một chút, hơn nữa có thể cản lại dòng nước xiết.

Bè trúc sau khi hoàn thành rất nặng chỉ có thể kéo lê dưới đất, Chu Kỳ cùng Wolf hợp sức đưa nó vào trong nước, bè trúc lắc lư nổi ở trên mặt nước. Chu Kỳ nghĩ nghĩ, lại chặt một cây trúc thành hai nửa, mỗi người một cây, dùng để làm mái chèo, lúc này mọi thứ đã sẵn sàng.

Lúc thật sự ngồi lên bè trúc rời khỏi bờ, Chu Kỳ kích động đến muốn hét to, cậu thật sự không thể tin được thế nhưng bọn họ thật sự có thể rời khỏi rừng rậm! Từ ngày đầu tiên đi vào rừng rậm, đã tròn năm ngày, bọn họ dựa vào thịt cá, trái cây để vượt qua, trong lúc đó không phải thiếu chút nữa ngã chết chính là bị bọ cắn chết, cậu đã từng cho rằng mình phải chết ở trong khu rừng này.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm, trái tim nhảy kịch liệt, thật là, thật tốt quá.

Wolf phía sau dựa vào vai cậu ngủ khì, lỗ tai lông xù xù còn thỉnh thoảng quét qua mặt cậu, lòng cậu vừa mềm vừa ấm, theo bản năng cầm lấy tay đối phương.

Càng đi lên trước dòng sông càng lúc càng rộng, dòng nước cũng bắt đầu chảy xiết, ban đầu Chu Kỳ còn có thể khống chế phương hướng của bè trúc, đến sau bè trúc đã hoàn toàn lao theo dòng nước tiến về phía trước, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, bè trúc nhỏ dài bị xô đến lắc lư dữ dội, Chu Kỳ sợ tới mức túm chặt bè trúc, sợ nhất thời không chú ý liền bị hất xuống.

Wolf cảm nhận được nỗi sợ của cậu, cánh tay xuyên qua eo cậu ôm cậu về phía mình, như vậy liền biến thành Chu Kỳ dựa sát vào ngực hắn.

“Sắp sắp sắp; lật ── A… A ──!”

Một cơn sóng nhỏ đánh tới, bè trúc nghiêng ngả, Wolf một tay bắt lấy bè trúc một tay ôm chặt Chu Kỳ, giữ chặt cậu ở trong ngực mình.

“Đừng khẩn trương, tôi sẽ bảo vệ cậu.” Dưới sự huấn luyện hàng ngày của Chu Kỳ, hắn đã có thể nói được càng ngày càng lưu loát chuẩn xác, tuy rằng vẫn nói rất ít.

Chu Kỳ run rẩy “ừ” một tiếng, lòng nhưng lại an ổn không ít.

Lúc này bè trúc đã cách bờ sông rất xa, giống như một chiếc lá nhỏ giữa dòng sông, nhỏ bé đến có thể bị nuốt chửng bất cứ lúc nào, dòng nước xô đẩy mang bè trúc lao về một nơi không biết tên phía trước, muốn trở lại bờ sông đã là không có khả năng.

Hai người bị sóng đánh cho ướt đẫm, rất nhiều lần nửa người đều chìm vào trong nước, tiếp đó lại được bè trúc kéo ra khỏi mặt nước. Bề mặt của trúc bị nước thấm ướt làm cho nó trở nên rất trơn, Chu Kỳ muốn chống người lên, không nghĩ tới tay vừa trượt, lập tức cả người nghiêng xuống, cộng thêm một con sóng đánh lên từ phía sau, lập tức ngã vào trong nước, đồng thời cũng kéo Wolf xuống theo.

Chu Kỳ khẩn trương mà miệng hơi mở, thoáng cái đã bị nước ùa vào trong miệng làm cho bị sặc, khó chịu mà ra sức đạp nước, nhưng thật mau cậu liền cảm giác được có một đôi tay kéo cậu lên khỏi mặt nước. Trong hoảng loạn cậu không để ý được gì, há to miệng hít không khí lại bò lên trên bè trúc.

Chờ cái mũi hết cay, cậu mới nhận ra chỗ nào không đúng, Chu Tiểu Hắc đâu?!.

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||

“Chu Tiểu Hắc! Chu Tiểu Hắc ──!” Chu Kỳ vỗ mặt nước, nhìn quanh bốn phía, nơi nơi đều là dòng nước xiết mờ mịt, ngay cả nửa bóng người cũng không có, mà bè trúc vẫn tiến lên phía trước với tốc độ rất nhanh.

Tiếng kêu của Chu Kỳ đều mang theo nức nở, cậu quả thật muốn trực tiếp nhảy xuống, ngay vào lúc cậu thất hồn lạc phách mặt mũi trắng bệch, bè trúc chìm xuống một chút, một thứ đen như mực đột nhiên nổi lên mặt nước.

Cậu hoảng sợ, nhìn kỹ, không phải con sói ngốc Chu Tiểu Hắc kia thì còn là ai?! Cậu vừa cười vừa kêu mà kéo Wolf lên, không đợi đối phương ngồi vững liền nhào tới.

“Con sói ngốc nhà cậu muốn hù chết tôi có phải không!! Đáng giận… thật sự tốt quá cậu không có việc gì…”

Wolf tùy ý đối phương lại là túm đuôi hắn lại là nắm tai hắn, còn đấm mạnh vào lưng hắn, đừng nói, thật đúng là có hơi đau…

Hắn thở dài một hơi bất đắc dĩ, ôm chặt thanh niên, khẽ vuốt ve bờ lưng run rẩy kia, đầu lưỡi để lại một đường ướt nhẹp ở trên khuôn mặt trơn mịn.

“Làm sao tôi có thể bỏ được, cậu một mình.”

Chu Kỳ cọ cọ vào lồng ngực kia, có chút ngượng ngùng buông cái đuôi bị nắm có chút bù xù trong tay ra, xoay đầu hít hít mũi.

Sau khi vào đêm, bốn phía tối đến không thấy thứ gì, chỉ nghe thấy tiếng nước “ào ào” bên tai, bọn họ đã trôi ở trên con sông thật lâu. Hai người đều là đến bụng réo liên tục, nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng, trái cây lúc trước đã ăn một phần, còn có một phần bị rơi xuống nước.

Chu Kỳ gối lên bả vai Wolf, buồn ngủ đến đầu gật gù, cậu rất buồn ngủ, rồi lại không dám ngủ, cái đuôi Wolf phất qua phất lại ở cánh tay cậu, giống như một bài hát ru.

Không biết qua bao lâu, bè trúc đột nhiên bị thứ gì đó dưới nước đụng một cái, phát ra một tiếng “đùng”, Chu Kỳ thoáng cái bừng tỉnh, mò mẫm trong bóng đêm.

“Đừng sợ, tôi ở đây.”

Thẳng đến khi được ôm vào trong lồng ngực ấm áp, nghe thấy giọng nói quen thuộc, Chu Kỳ mới thở ra một hơi.

“Vừa rồi là thứ gì?”

“Không biết, tảng đá, có lẽ.”

Càng là không biết, cậu lại càng nhịn không được bắt đầu suy nghĩ miên man, là cá sấu? hay là cá mập bơi tới từ biển? Ai biết chỗ này còn sẽ xảy ra loại chuyện gì không tưởng nữa hay không? Cậu cảm thấy mình thật sự sắp có chút thần kinh.

“Ngủ đi.” Wolf cúi đầu hôn hôn trán cậu ── Hiện tại hắn càng ngày càng thích hành động “hôn” này, quả thật không có lúc nào là sẽ không tới làm một cái.

Chu Kỳ gật gật đầu, lại nhắm mắt, cảm xúc nho nhỏ này của cậu luôn bị đối phương phát hiện.

“Chu Tiểu Hắc, cậu nói chúng ta ra ngoài rồi phải làm gì?”

Cậu đợi thật lâu cũng không nghe thấy đối phương trả lời, ngay vào lúc cậu sắp ngủ, cậu nghe thấy đối phương nói: “Cùng nhau nướng thịt ăn.”

Cậu lập tức cười khanh khách.

“Sói ngốc.”

“Không ngốc.”

Lúc Chu Kỳ mở mắt ra, bị ánh mặt trời trên đỉnh đầu đâm vào mắt đến đau nhói, thế là vội vàng nhắm mắt lại, cậu cảm thấy mình đã không còn ở trên bè trúc, phía dưới là mặt đất cứng rắn.

Cậu một bên dụi dụi mắt một bên ngồi dậy, sau khi chậm rãi mở mắt ra, cậu bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngơ ngẩn.

Bốn phía là thảo nguyên nhìn không thấy bờ, xa hơn nữa là núi non trùng điệp, ánh mặt trời chiếu xuống một mảnh đất này, lóa mắt giống như là cảnh ở trong mơ, dưới tàng cây ở đằng xa có động vật gì đó chợt lóe mà qua, phát ra tiếng kêu nhỏ. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, mang đến chút hơi lạnh.

Chu Kỳ thả lỏng hồi lâu, vẫn không thể tin được toàn bộ thứ này đều là thật, cậu quay đầu lại, sau lưng là con sông kia, mặt nước phản chiếu ánh nắng, còn có một bè trúc đậu ở chỗ nước cạn.

Giờ phút này, cậu cảm thấy giữa đất trời giống như chỉ còn lại mình cậu, cậu bị thiên nhiên chân thật này khiến cho chấn động nói không ra lời, chỉ muốn hét to hai tiếng, cậu cảm thấy tự do xưa nay chưa từng thấy, loại cảm giác này khiến người ta vô cùng thỏa mãn, cho dù một giây sau vùi thây miệng hổ đều cam tâm tình nguyện.

Cậu hít vào một hơi thật sâu không khí mang theo mùi cỏ xanh cùng bùn đất, hô to: “Chu Tiểu Hắc ── con sói ngốc nhà cậu lại đi đâu rồi!”

Không lâu lắm, phía sau liền truyền đến tiếng vang, Chu Kỳ quay đầu lại, nhìn thấy Wolf trần truồng xách theo một con mồi không biết tên cùng loại với hồ ly đi tới.

“Tỉnh?”

“Ừ, đây là chỗ nào?!”

“Không biết.” Khóe miệng Wolf còn dính chút máu, hắn giơ con mồi lên trước mặt Chu Kỳ: “Nướng thịt ăn.”

Chu Kỳ hoan hô một tiếng, đột nhiên nhảy dựng lên bổ nhào vào trên người Wolf, giống như một con koala, ôm chặt không buông tay.

“Thật tốt quá chúng ta ra ngoài! Chúng ta ra ngoài!”

“Ừ.” Wolf thế nhưng cười cười, tuy rằng khóe miệng chỉ nâng lên một chút xíu, nhưng Chu Kỳ vẫn là nhìn ra, nhất định là hắn đang cười.

“Mau đi chặt chút cành cây! Đi đi đi!” Cậu đã gấp đến chờ không nói mà muốn ăn một bữa no nê với Wolf.

Cuộc mạo hiểm mới sắp sửa bắt đầu.