Trong căn phòng nhỏ, thanh niên đeo khẩu trang cùng bao tay plastic đang băm thịt trên bàn kim loại, máu loãng đọng đến chỗ mép bàn, nhỏ tí tách xuống sàn gạch men, cho dù đã cách khẩu trang, thanh niên vẫn có thể ngửi được mùi máu tanh buồn nôn kia, cho dù đã quen làm chuyện này, cậu vẫn cảm thấy dạ dày cuồn cuộn từng cơn, nín thở, cậu tăng tốc độ băm thịt, ném vào thùng bên cạnh. Sắp tới giờ rồi.
Chờ đến khi cậu dọn sạch máu loãng trên bàn cùng dưới sàn, lại cởi áo ngoài loang lổ vết máu trên người, bộ đàm bên cạnh phát ra âm thanh.
“Nhân viên công tác xin chú ý, đã đến giờ cơm trưa, mời đến cổng khu chăn nuôi đúng giờ.”
Chu Kỳ thở dài một hơi, vén mái tóc bị mồ hôi tẩm ướt trên trán lên, lộ ra một đôi mắt long lanh có hồn, cậu lắc lắc cánh tay đau nhức, đẩy xe chở mấy cái thùng ra ngoài.
Hành lang thật dài dưới ánh đèn huỳnh quang có hơi ám xanh, giống như đi không đến cuối, hai bên đều là phòng thí nghiệm lớn lớn bé bé, từng cánh cửa dày có thể chiếu bóng người lại khiến cho hành lang càng có vẻ âm trầm lạnh lẽo. Hiệu quả cách âm của mỗi một cánh cửa đều rất tốt, Chu Kỳ không nghe được bất luận âm thanh nào trong phòng, toàn bộ hành lang chỉ có tiếng xe đẩy lăn trên mặt đất cùng tiếng bước chân của mình, mang theo chút tiếng vọng, khiến cậu gần như cho rằng nơi này chỉ có mình cậu.
Mấy năm trước cậu còn bởi vì hoàn cảnh như vậy mà trở nên có chút thần kinh, mỗi ngày đều đối mặt với gian phòng trống trải, máy móc chuẩn bị thức ăn, không có bạn bè, đối tượng giao lưu ít ỏi thế nhưng là vật thí nghiệm trong lồng sắt. Nhưng hiện tại không sao, cậu đã quen rồi.
Cổng của khu chăn nuôi có nhân viên bảo an trông coi, gã kiểm tra thịt trên xe đẩy, sau đó gật gật đầu với Chu Kỳ, tiếp theo Chu Kỳ đặt bàn tay lên máy phân biệt dấu vân tay ở trên tường, “tích” một tiếng, cổng mở ra.
Sau cánh cổng cũng không phải là khu chăn nuôi ngay, mà là gian nhỏ, dùng để tiêu độc cho nhân viên công tác, thuận tiện quét xem trên người có đồ vật nguy hiểm gì không. Chu Kỳ thay quần áo và bao tay chuyên biệt, cậu cũng không muốn lại bị những gia hỏa khủng bố đó cắn một cái.
Sau khi mở ra cánh thứ hai, mùi tanh hôi lập tức ùa tới, tiếng gào rống cũng truyền vào tai cậu hết đợt này đến đợt khác, tiếng móng vuốt cào vào cửa càng làm cho da đầu người tê dại, nhưng cậu chỉ là nhíu nhíu mày, liền đi vào phòng chăn nuôi đầu tiên.
Phòng của khu chăn nuôi giống như phòng thí nghiệm, rải rác ở hai bên hành lang, mỗi một cánh cửa đều được tạo bởi vật liệu tính chất đặc biệt, căn bản đừng nghĩ dễ dàng phá hủy, trên cửa có một miếng kính chống đạn nhỏ, là dùng để nhìn tình huống trong phòng. Mỗi phòng nhốt hai con sói, không sai, là sói ── khu chăn nuôi này có tổng cộng trên dưới ba mươi con sói, còn về việc sao mà có, Chu Kỳ cũng không biết, cậu chỉ phụ trách cho những con sói này ăn.
Lúc này hai con sói trong phòng vừa thấy có người đi vào liền tru lên, thân hình to lớn bổ nhào vào lồng sắt đến rung ầm ầm, ánh mắt hung ác khiến Chu Kỳ có một loại ảo giác giây tiếp theo chúng sẽ thoát ra cắn chết cậu.
“Này, đều là người quen cũ làm gì còn hung như vậy… ăn nhiều một chút đi, ăn no mới có sức chống cự chứ?” Cậu bình tĩnh đổ thịt vào cái máng trong lồng thông qua một cái phễu, tiếp xúc gần gũi khiến cậu gần như có thể cảm nhận được hơi nóng sói phà vào trên mặt cậu, mang theo một mùi tanh hôi.
Cứ cho ăn như vậy ước chừng hơn mười phòng, Chu Kỳ có chút thở hổn hển mà đi đến căn phòng cuối cùng, đứng một chốc mới đi vào.
Phòng này chỉ nhốt một con sói, là một con sói đực màu đen, chiều cao ước chừng cao bằng một người, lúc này đang nằm trong góc, cổ họng phát ra tiếng gừ trầm thấp, nhìn qua rất không có tinh thần, lúc nhìn thấy Chu Kỳ đi vào lỗ mũi phun ra một hơi ── xem như chào hỏi?
Nhốt một mình nó là có nguyên nhân, con sói này từ ngày đầu tiên tiến vào, liền ầm ĩ đến cả phòng thí nghiệm long trời lở đất. Đầu tiên là cắn chết một con sói ở chung lồng sắt, hơn nữa còn ăn nó, sau đó bắt đầu tuyệt thực, tru lên không phân biệt ngày đêm, dùng thân thể đâm lồng sắt, nhân viên nghiên cứu không có cách nào chỉ có thể tiêm thuốc tê cho nó sau đó mới ép ăn.
Chu Kỳ vốn dĩ rất thích con sói này, từ ánh mắt đầu tiên liền bị ánh mắt sắc bén của đối phương làm cho rung động, thật sự giống như người, một thân da lông màu đen tỏa sáng cùng thân hình cường tráng kia khiến cậu gần như dùng anh tuấn để khen ngợi đối phương, cho nên khi lần đầu tiên đưa đồ ăn cho con sói này, còn đặc biệt chuẩn bị thêm một ít đồ ăn, ai có thể nghĩ tới con sói này sẽ duỗi móng vuốt lại đây từ cái lỗ nhỏ bị cắn ra ở trong lồng giống như phát điên.
Chưa từng có con sói nào sẽ cắn hư loại lồng sắt này, đoán chừng ngay cả nhân viên nghiên cứu cũng không hề ngờ tới.
Lúc ấy Chu Kỳ chỉ cảm thấy trên cổ đau đau, ngay sau đó liền có chất lỏng ấm áp chảy xuống, cúi đầu nhìn, mảng áo trước ngực là một màu đỏ máu, cổ vẫn còn chảy máu ồ ạt, mà thậm chí con sói kia vẫn còn ý đồ duỗi móng vuốt tới lần nữa.
May mắn trong phòng có cameras, nhân viên an ninh thật mau chạy tới, mới không đến mức khiến cậu thiếu chút nữa mất máu quá nhiều mà lên cơn sốc.
Khoảnh khắc Chu Kỳ được đưa ra khỏi phòng, tận mắt nhìn thấy bảo an tay đấm chân đá đối ới sói đen đã bị trói chặt, thậm chí lấy dùi cui điện để đập, tiếng kêu rên của sói đen làm cậu có chút không đành lòng, nhưng cũng không biết vì sao, có rất nhiều sói chết trong phòng thí nghiệm này.
Lúc cậu nhìn thấy con sói này lần nữa, nó đã bị bỏ đói thật lâu, thân hình vốn cường tráng cũng trở nên gầy trơ xương, ngay cả sức đứng dậy cũng không có, nằm rạp dưới đất vô cùng đáng thương, càng làm cho Chu Kỳ khó chịu chính là, mắt bên phải của sói đen có nhiều hơn một vết sẹo dài, giống như bị roi đánh qua, lông bên cạnh còn dính máu đọng, trên mặt lấm tấm vết máu, không biết ăn bao nhiêu khổ.
Sói đen thấy có người tiến vào, phát ra tiếng ô ô khe khẽ, thế nhưng đứng dậy không nổi, đôi mắt vẫn là nhìn chằm chằm vào Chu Kỳ một cách hung ác, giống như đang đưa ra lời cảnh cáo.
Chu Kỳ cười cười, đổ một thùng thịt vào trong lồng sắt, nghĩ nghĩ, lại đổ vào thêm gần nửa thùng.
“Mau ăn đi, đều cho mày thêm đồ ăn còn trừng mắt tao làm gì.”
Sói đen nhìn chằm chằm cậu thật lâu, có lẽ thật sự chịu không nổi, ngậm một miếng thịt bắt đầu nhai. Chu Kỳ nhìn nhìn vậy mà không nhịn được vớt ngón tay vào lồng sắt sờ sờ lỗ tai của đối phương, dáng vẻ giống như đã chịu kinh hách của đối phương làm cho cậu có chút buồn cười lại có chút đau lòng, thế là lại lấy một miếng thịt trong thùng ném vào.
Sói đen nhếch miệng phát ra tiếng “grừ grừ” trầm thấp về phía cậu, mới rung rung lỗ tai tiếp tục ăn, nhưng lần này là xoay người đưa mông về phía Chu Kỳ, đuôi to lắc lư bởi vì sung sướng được ăn thịt tươi.
“…. Gia hỏa này thật là….” Chu Kỳ yên lặng dựng ngón giữa đối với mông sói.
Từ lần đó về sau, mỗi lần Chu Kỳ cho sói đen ăn, đều sẽ cho nó thêm thịt, có khi còn sẽ một bên nhìn nó ăn, một bên lải nhải mấy lời vô nghĩa. Cậu cảm thấy sói đen là hiểu tính người, bởi vì có khi nó sẽ bởi vì không kiên nhẫn mà rống hai tiếng với Chu Kỳ, chờ Chu Kỳ câm miệng, nó lại bắt đầu an tâm gặm thịt.
“Này, tại sao không ăn thịt, không đói bụng?”
Chu Kỳ đổ thịt ra, phát hiện sói đen thế nhưng không động, vẫn nằm ở trong góc, liếm lông trên người, cậu đá đá lồng sắt, đổi lấy tiếng gầm gừ của đối phương, nhịn không được rụt rụt cổ, dù sao bóng ma thiếu chút nữa là chết dưới ở dưới vuốt của nó vẫn còn, hiện tại vẫn còn thấy được vết sẹo trên cổ a.
Cậu nhìn chằm chằm sói đen một lúc lâu, mới phát hiện bụng đối phương có một chỗ bị thối rữa, lông tróc ra lộ ra làn da chảy máu loãng đỏ tươi, lúc này nó đang nhẹ nhàng liếm láp chỗ đó.
Chu Kỳ biết đó là vì sao mà có ── mỗi ngày nhân viên nghiên cứu đều sẽ dùng những con sói khác nhau để tiến hành thí nghiệm, tiêm cho chúng nó đủ loại thuốc, có vài con sói kêu thảm chết đi trong quá trình thí nghiệm,,mà còn sống thì lại tiếp tục tiếp nhận thí nghiệm tiếp theo.
Có lẽ là sức mạnh to lớn khiến bọn họ sinh ra hứng thú, gần đây nó đã trở thành đối tượng thí nghiệm trọng điểm.
Chu Kỳ nhất thời không biết nói gì mới tốt, nhíu mày, lại ném một ít thịt vào trong lồng, mới đi ra ngoài.
Mấy ngày sau đó, tình huống của sói đen càng lúc càng kém, rất nhiều chỗ trên người cũng bắt đầu thối rữa rụng lông, nó trở nên càng ngày càng nóng nảy, mỗi ngày đều giơ ngang cái đuôi đi tới đi lui trong phòng, phát ra tiếng gầm gừ, thậm chí đâm vào lồng sắt, Chu Kỳ căn bản không có biện pháp tới gần.
“… Đúng, tình huống gần đây thật không tốt, cũng không ăn… vâng vâng…” Chu Kỳ gọi điện thoại tới phòng nghiên cứu, báo cáo tình huống.
“Đã biết, ngày mai cậu không cần đưa đồ ăn cho nó.” Giáo sư là một người đàn ông Trung Quốc hơn bốn mươi tuổi, dung mạo thật hòa ái, chính là một người nhìn qua tốt như thế lại làm loại thí nghiệm tàn nhẫn như vậy.
Chu Kỳ cũng không thể làm gì, cậu chỉ biết mình phải phụ trách công việc cho ăn mỗi ngày cho tốt, dù sao không có nơi này, cậu cũng không có cách nào sống sót.
Một giây trước khi cúp máy, cậu nghe được đối phương nói: “Ngày mai tiêm thuốc S vào cho nó…”