Sáng sớm đầu xuân trời còn se lạnh, A Hạ cuộn tròn trong chăn bông lau ngủ ngon lành, khung cảnh ấm áp trong căn phòng bị mẹ Phương đến phá tan sự yên tĩnh.
Mang đôi mắt còn ngái ngủ, A Hạ mơ màng đi đến phòng ăn, mê man ăn cơm khiến nàng suýt chút nữa cắm mặt vào trong bát, lúc này mẹ nàng bỗng lên tiếng: "Hôm nay chúng ta đến nhà ngoại con ở một ngày."
A Hạ lập tức thanh tỉnh lại, "A nương, không phải lần trước người còn bảo con không được đến nhà ngoại, để đỡ tốn lương thực của bọn họ sao."
"Nhìn nàng còn mang thù kìa." Mẹ Phương cười đến nghiêng ngả.
Ngày ấy chẳng qua là thuận miệng nói, không ngờ nàng vẫn còn nhớ.
Bà nội cũng cười, rồi lại giải thích cho mẹ Phương, "Lời của nương con lần trước chỉ là lời nói đùa, không cần coi là thật."
"Biểu tỷ Sương Hoa của muội hôm nay đính hôn, trước đó đã nhắc qua rồi." Phương Giác tuy buồn cười, nhưng vẫn vừa cười vừa giải thích cho nàng biết hôm nay đi làm gì.
"Muội nhớ kỹ mà, chỉ là mới ngủ dậy nên hơi choáng váng thôi." A Hạ đương nhiên không thể quên chuyện đại sự bậc này, hôm qua đã sớm thu thập đồ đạc xong xuôi.
Nàng cũng không nói thêm gì nữa, vội vàng ăn sáng xong, lại chạy thình thịch lên lầu cầm túi tay nải xuống dưới.
Cả nhà bọn họ hôm nay đều đi cùng, Bánh Gạo cũng không thể bị bỏ lại, nó nằm trên vai Phương Giác, ngẩng đầu nhìn người trông rất oai phong.
Căn nhà bên ngoại nàng rất lớn, phòng ốc cũng nhiều, đủ chỗ cho tất cả bọn họ ngủ.
Nhà mẹ đẻ của mẹ Phương họ Vương, sống trong Vương Gia Trang, từ trấn Lũng Thủy chèo thuyền qua chỉ mất một giờ đồng hồ.
Phía chân trời, mây nổi lên tầng tầng lớp lớp, mặt nước tĩnh lặng, thỉnh thoảng có thuyền đánh cá đi ngang qua, theo con thuyền tiến về phía trước, hàng liễu rủ hai bên cũng dần biến thành ruộng mạ.
Vương Gia Trang nổi tiếng với nghề trồng lúa, ngay cả một mảnh ruộng nhỏ xíu cũng được bọn họ cấy đầy những cây lúa mọc thẳng tắp, phóng mắt ra xa, dưới bầu trời xám xanh chỉ có một mảng xanh mướt lay động theo gió.
A Hạ ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài, Bánh Gạo cũng thò đầu ra, kêu lên meo meo.
Trên ruộng lúa, rải rác vài con bù nhìn rơm mặc quần áo rách nát được dựng thẳng. Có mấy con diệc đầu đen chân dài đang đậu trên đó, thỉnh thoảng chúng sẽ cúi người xuống vỗ cánh phành phạch vài cái, rồi lại đậu về vị trí cũ.
Mẹ Phương nói bọn nó hung dữ lắm, đến con rắn to tướng chúng cũng không sợ.
"Đến nơi rồi!"
Cha Phương hô to một tiếng, thuyền đậu ở vòm cầu, dùng dây thừng buộc chặt lại, A Hạ theo sau mọi người giẫm lên thềm đá bên cạnh bước lên bờ.
Hai bên là ruộng lúa, ở giữa là một con đường đất vàng rộng thênh thang, mỗi khi tới mùa mưa, con đường này căn bản không thể đi được, lầy lội không chịu nổi.
Hồi còn nhỏ, mỗi khi A Hạ đi trên con đường này lúc trời mưa, người khác đều né tránh vũng bùn, còn nàng thế nào cũng phải đi vào giẫm mấy cái, làm bùn bắn lên dính lấm tấm trên mặt, đã thế còn nhe răng ra cười. Khiến cho mẹ Phương tức cũng không được mà đánh cũng không xong, đành dứt khoát mặc kệ nàng.
Lớn lên rồi, con đường này vẫn không thay đổi chút nào, đầy những vết bánh xe lăn qua hằn sâu.
Đi trên đường, hai bên là mấy hán tử ống quần xắn lên, đang khom lưng cấy mạ, thấy cả nhà bọn họ, có người hô to, "A Hạ đến rồi à! Lát nữa mọi người đến nhà ta uống chén trà nhỏ rồi hãy đi nhé."
"Tiểu Cần, hôm nay tới giúp đỡ sao? Lâu ngày không gặp, đợi chút nữa bảo thím ngươi lấy cho ngươi mấy con gà ta mang về."
A Hạ lập tức cười híp mắt chào hỏi: "Đại Phát thúc, tam bá, tứ thẩm,... đang cấy mạ ạ, cũng đừng để thân thể mệt mỏi nhé. Buổi tối nhớ đến nhà ngoại con ăn cơm."
"Ai, chờ ta cấy xong thửa ruộng này, sẽ qua đó hỗ trợ."
Một đường vừa đi vừa hàn huyên, nụ cười trên môi A Hạ chưa từng tắt. Nhà ngoại nàng nằm ở bên trong thôn trang, phải đi qua nhà của rất nhiều người khác, nhà nào cũng đều bận rộn, trước cửa có mấy đứa trẻ con đang ngồi xổm, chụm đầu vào nhau nghịch đất.
Một đại nương đang lấy rau khô ra phơi thì thấy đoàn người các nàng đi đến, liền nhiệt tình chào hỏi: "Tiểu Cần đã về rồi sao, ai u một nhà thông gia đều tới, gần đây mọi người đều khỏe chứ? Sương Hoa đính hôn đúng là nên đến, đợi chút nữa ta bận xong việc ở đây cũng sẽ đi qua phụ giúp."
"Tam đại thẩm nàng, chúng ta là tới góp cái náo nhiệt thôi, sức khỏe mọi người đều tốt. Thấy ngươi còn phải bận phơi khô đồ ăn, liền không nói nhiều nữa, đợi qua bên đó lại nói chuyện sau." Bà nội cười tủm tỉm đáp lời.
"Được, được, không làm lỡ thời gian của các ngươi nữa, mau đi nhìn một cái, nhà Vương Thất chuẩn bị không ít gánh sính lễ đâu."
Mọi người đều cười đến nỗi mặt sắp cương cứng, mới rốt cuộc nhìn thấy căn nhà kia của ông bà ngoại nàng.
Trước cổng dựng hàng rào tre, cỏ non chui lên từ những khe hở nhỏ, trong sân trồng vài cây sơn trà, năm sáu nụ hoa e ấp nép mình phía dưới phiến lá. Con đường nhỏ dẫn vào lát đá vụn, bên cạnh đặt một bàn đu dây làm từ gỗ thô, và có tiếng cười ê ê a a của trẻ nhỏ vọng ra.
Trong sân vây quanh không ít người, đều là họ hàng thân thích của A Hạ, bọn họ tụm ba tụm bảy, đàm luận về mối hôn sự này.
Ông ngoại A Hạ có dáng người cao gầy với làn da ngăm đen, vừa bước ra khỏi ngạch cửa, chuẩn bị đi đến đường sông nhìn xem, mới nhấc mắt lên đã trông thấy người một nhà các nàng đang từ bên ngoài đi vào.
Ông ngoại ba bước thành hai bước đi xuống bậc thang, vội vàng tiến ra tiếp đón, "Ta đang định đi xem thử đây, không nghĩ các ngươi đã đến rồi. Thông gia tới, mau vào trong ngồi, đi đi, ta bảo nương Tiểu Cần pha trà ngay."
Ông nắm lấy tay ông nội, muốn mời ông ấy đi vào nhà uống trà.
Ông một mặt kéo tay thông gia, một mặt lại nói: "A Hạ, đến lúc đó con ở nhà ngoại tổ phụ thêm mấy ngày nhé, ngoại tổ phụ sẽ làm gà cho con bồi bổ."
"Cha, gà kia ngài nuôi để tự mình ăn đi, đừng mỗi lần A Hạ đến là lại giết như vậy."
Lời nói mẹ Phương tràn đầy bất đắc dĩ, A Hạ thân thiết chào ông ngoại, còn chuyện ở lại hay không thì để bàn sau vậy.
Thân thích ngồi ở kia liền cười, "Tiểu Cần đã về rồi, hai ông bà thông gia mau ngồi vào đây trò chuyện. Lần gần nhất gặp nhau đã là năm trước, sức khỏe hai người đều tốt chứ?"
"Cô gia mau nghỉ ngơi chút đi, ở đây có ghế này, lát nữa còn phải nhờ ngươi làm đầu bếp đấy."
"A Giác, con đến chỗ biểu cô này, ta có chuyện muốn hỏi con."
"A Hạ càng ngày càng xinh đẹp, Tiểu Cần à, ngươi phải chọn cho cẩn thận đó."
Ba người bên cạnh cũng bị kéo đi, chỉ còn mẹ Phương nắm tay A Hạ đi vào nhà. Trong thính đường bày một loạt rương đỏ, ngồi ở phía trên cùng là một lão thái thái có khuôn mặt hòa ái, ăn mặc vui mừng, chính là bà ngoại của A Hạ.
Vừa đang nói chuyện với người bên cạnh, quay đầu lại thấy các nàng tiến vào, bà lập tức đứng lên, "A Hạ đấy à, sao giờ con mới đến, gầy rồi, gầy rồi."
"Ngoại tổ mẫu, thật sự không gầy mà."
Bà ngoại đưa mắt đánh giá A Hạ một lượt, rồi kéo nàng đến bên cạnh ngồi xuống. Mẹ Phương cũng thật phục hai vợ chồng này, nhưng nàng ấy cũng không lên tiếng, bằng không mẹ nàng ấy có thể lải nhải cả nửa ngày. Mẹ Phương trực tiếp đi đến ngồi vào chỗ của các chị dâu em chồng, mọi người đều rất nhiệt tình, vây quanh nàng ấy kể sính lễ hôm nay có những gì.
Bà ngoại hỏi cái gì, A Hạ đều thành thật trả lời cái đó, người bên ngoài tiến vào càng lúc càng đông, sợ A Hạ không được tự nhiên, bà liền ôm lấy vai A Hạ, nói: "Đi tìm biểu tỷ của con chơi đi, nàng ngại ngùng không muốn xuống."
"Vậy con đi xem thử."
A Hạ từ cầu thang phía sau đi lên, phòng của chị họ nằm ở trong cùng, cửa phòng đóng chặt, nàng gõ vài cái.
Một nữ tử hơi đầy đặn ra mở cửa, nhìn thấy A Hạ, vẻ mặt vốn bình tĩnh của nàng ấy lập tức giương lên nụ cười, vội vàng tiến đến nắm tay A Hạ, dẫn nàng vào phòng.
"Tỷ không ngờ là muội, tưởng đâu là mấy đứa Quế Hoa."
Sương Hoa đẩy A Hạ ngồi xuống ghế đẩu chạm khắc hoa văn mây, hỏi han ân cần, "Đi thuyền một giờ mới đến đây, có mệt không?"
"Mệt gì chứ, ngược lại là tỷ tỷ ấy, chắc tối qua không ngủ yên được đúng không." A Hạ cười ha ha trêu nàng ấy.
"Cái miệng này của muội! Chuyện quan trọng nhất của đời con gái, làm sao có thể ngủ ngon được chứ."
Sương Hoa cũng không phản bác, cửa hôn sự này là do bản thân nàng ấy xem vừa mắt mới định ra, vừa thấp thỏm vừa vui vẻ khiến nàng ấy trằn trọc suốt đêm.
"Muội xem sính lễ rồi, từng rương lại từng rương, đều rất tốt nha."
"Muội đừng nhắc chuyện này nữa, không thôi tỷ tống cổ muội ra ngoài đấy."
"Được, được."
A Hạ xin tha, rồi khoác vai nàng ấy, "Tỷ tỷ, đêm nay muội muốn ngủ cùng tỷ."
"Được thôi, muội ở lại đây thêm vài ngày nữa nhé. Chăn đệm trong phòng muội đã được thái bà tháo ra giặt giũ và phơi khô xong hết rồi. Muội cũng không được về liền trong ngày mai đâu đó, tỷ còn rất nhiều chuyện muốn nói với muội."
"Để muội suy nghĩ thêm đã."
Nói đến đây, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cốc cốc, xen lẫn là tiếng nói mơ hồ: "Đại tỷ tỷ, tỷ mở cửa ra đi, bọn đệ mang trà đến cho tỷ."
A Hạ từ trên ghế đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng đi ra mở cửa, có hai cái đầu ngước lên. Một cái đầu tròn vo, trên mặt đầy thịt, là biểu đệ nàng, Sinh Đông. Một cái đầu thon gọn, mặt nhỏ mắt to, tiểu mỹ nhân này chính là biểu muội nàng, Tiểu Ôn.
Trên tay Sinh Đông bưng chén trà có nắp, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy A Hạ thì giật mình, hai má phúng phính giãn ra hai bên, hân hoan reo lên: "Tiểu biểu tỷ, tỷ đến rồi, sao đệ ở dưới lầu mà không nhìn thấy tỷ?"
"Ai nha, Sinh Đông huynh đừng đứng ở cửa mà hỏi chứ, chúng ta vào trong trước đã."
Tiểu Ôn thúc giục, trong tay cô bé bưng đĩa bánh nướng tròn nhỏ, vàng ươm, đã thấy hơi mỏi.
Đợi hai đứa trẻ tiến vào và đặt đồ lên trên chiếc bàn dài màu đỏ son, Tiểu Ôn bỗng chạy ùa tới, treo trên người A Hạ, khiến cho nàng suýt chút nữa là không đỡ kịp tiểu đoàn tử này. (Đoàn tử: Bánh trôi/ bánh Dango Nhật Bản.)
Tiểu Ôn vùi đầu vào vai nàng, cười rộ lên khanh khách: "Tiểu biểu tỷ, muội nhớ tỷ lắm."
"Còn đệ nữa, còn đệ nữa."
Sinh Đông cũng không cam lòng yếu thế.
"Được rồi, biết các ngươi muốn tìm tỷ chơi rồi. Chờ sau giờ ngọ, tỷ mang các ngươi đi thả diều, tỷ đã nhờ thái công làm cho rất nhiều con diều xinh đẹp."
A Hạ từ nhỏ đã là một đứa trẻ cổ linh tinh quái trong nhóm anh chị em họ hàng, thích chơi đùa, lại hay có nhiều chủ ý. Mỗi khi mọi người muốn chơi trò gì hiếm lạ, người đầu tiên bọn họ nghĩ đến chính là nàng, những đứa bé hơn càng là chỉ nghe theo lời nàng.
(Cổ linh tinh quái: chỉ người thông minh, nghịch ngợm)
"Thật ạ? Thật vậy ạ?"
"Thật mà."
Sương Hoa giải vây cho nàng, "Được rồi, hai đứa mau ngồi xuống đi, để tiểu biểu tỷ các ngươi uống một ngụm trà trước đã."
Nàng ấy đưa qua cho A Hạ một chén trà có nắp, gọi là trà Nguyên Bảo, bên dưới nắp, những lá trà đang tản ra nhấp nhô, và còn có một quả trám xanh.
Đây là loại trà mà Vương Gia Trang nơi này dùng để chiêu đãi khách quý, ngoài việc cho quả trám vào trà, còn có thể bỏ thêm quả kim quất, nhưng A Hạ vẫn thích ăn quả trám hơn.
Trong phòng Sương Hoa có một ô cửa sổ nhỏ, mở ra là mái ngói và núi xa, phía trước đặt một cái bàn vuông nhỏ. A Hạ nằm trên chiếc ghế tựa lưng tròn khắc hình hoa, trong tay cầm chén trà, hơi trà lượn lờ bay lên.
Trà ấm áp, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hương trà xuân thoang thoảng như hương hoa trà sau mưa, vị trà xuân quyện với vị quả trám xanh, trong chua có ngọt.
"Ăn miếng bánh điểm tâm đi."
Sương Hoa đặt đĩa bánh nướng nhỏ lên trên bàn vuông, bánh được nướng trong lò đến thơm nức, bên trên còn rắc thêm vài hạt mè.
Ngày thường sẽ không mất công mà đốt mấy lò như vậy, nhưng hôm nay là hỉ sự, bánh nướng nhỏ lại mang ý nghĩa kết duyên, nên ông ngoại đã mời người dậy sớm nướng ba lò.
Loại bánh nướng này, vừa tròn vừa nhỏ, là dùng lò nung được đốt bằng rơm rạ để nướng. Người ở Vương Gia Trang thường làm bánh với hai vị mặn và ngọt, bánh mặn thì rải muối tiêu, bánh ngọt thì phết đường mạch nha, mỗi loại đều có hương vị riêng.
Đến lượt A Hạ, mặc dù nàng không biết làm, nhưng lại có rất nhiều chủ ý với đồ ăn, nàng muốn ăn nhân cải muối khô. Cải muối được làm từ cải bẹ xanh đem phơi khô, thêm thịt mỡ và thịt nạc băm nhỏ, gói nhân vào trong, rồi nướng đến khi ra dầu.
Hương vị cực kỳ ngon, người trong trang cũng học theo cách làm bánh nướng nhân cải muối khô này, món này ăn rất lạ miệng, nên dùng làm quà biếu, đi lễ cũng rất có mặt mũi. Biết hôm nay A Hạ đến đây, ông ngoại còn cố ý nướng cho nàng một lò.
Bẻ đôi chiếc bánh nướng nóng hổi, từng lớp vỏ ngoài giòn tan được tách ra, vài giọt dầu óng ánh rơi xuống đĩa, lớp vỏ mỏng nhất bên trong bị dính những vụn cải muối khô đen nhánh, sáng bóng, điểm xuyết những hạt thịt mỡ be bé, trong suốt và lấp lánh.
Vỏ bánh xốp giòn, cắn đến phần nhân, trong vị mặn xen lẫn một chút ngọt, một mình A Hạ có thể ăn liền tù tì bốn, năm cái mà không hề dừng tay. Thấy nàng ăn ngon, hai đứa trẻ cũng nhanh chóng lấy mỗi người một cái, một tay để bánh lên miệng, tay khác phải lót ở dưới để hứng vụn bánh. Ăn đến miệng bóng nhẫy, vẫn không quên đổ hết vụn bánh rơi vãi trên tay vào miệng.
Ăn hơn phân nửa đĩa, Sương Hoa vội vàng ngăn mấy người này lại, "Không thể ăn nữa, trưa nay nương tỷ còn làm mì từ cá đấy, nếu các ngươi ăn điểm tâm no rồi thì sẽ không ăn được món nương tỷ làm đâu."
A Hạ lưu loát thu tay lại, không thể để như thế được. Mì làm từ cá đại cữu thẩm làm là món ngon nhất mà nàng từng ăn qua, bánh nướng vẫn có thể ăn sau, không thể vì cái này mà mất cái khác được.
Sinh Đông cũng dừng tay, lau miệng, đôi mắt sáng long lanh nhìn về phía A Hạ, ghé vào trên bàn hỏi: "Tiểu biểu tỷ, lần này tỷ còn mang theo cái gì chơi vui tới nữa không?"
"Tỷ có mang theo một món, các ngươi chờ chút, để tỷ đi lấy lên đây." A Hạ nhớ tới cái tay nải của mình, liền chui ra khỏi ghế, mở cửa chạy xuống nhà. Một lát sau, trên cầu thang gỗ lại vang lên tiếng bước chân của nàng, cửa phòng cũng được khép lại.
Nàng đặt hai khung gỗ vuông vức lên trên bàn, ba cái đầu đồng loạt thò lại nhìn. Chỉ thấy trong hai khung gỗ ấy có rất nhiều khối gỗ nhỏ, cạnh bên của chúng lồi ra các đầu tròn nhỏ, khít chặt vào nhau.
Điều tuyệt vời nhất chính là đồ án phía trên, một con ngỗng trắng đang rượt theo cậu bé mập mạp, và một bé gái đang đuổi bắt bươm bướm.
Tiểu Ôn kinh ngạc, "Trên này vẽ muội sao?"
"Còn có đệ nữa," Sinh Đông che mặt béo lại, từ khe hở ngón tay nhìn bức họa đang bị tháo ra, mặt đỏ bừng, "Tiểu biểu tỷ, sao tỷ lại vẽ cái này?
Con ngỗng trắng kia được Vương lão hán trong trang nuôi để giữ nhà, có lần Sinh Đông đi ngang qua tiện tay sờ nó một cái, bị ngỗng lớn đuổi chạy khắp sân. Trên mông còn bị mổ sưng một cục bự, cuối cùng phải nhờ đến đại biểu ca ra tay giải vây.
"Ha ha ha," Sương Hoa cười sảng khoái, "A Hạ thật đúng là người thú vị."
"Chúng ta bỏ qua chuyện này đi, đến xem thử chơi như thế nào nè."
A Hạ cố nhịn cười, vội đổ những gối gỗ nhỏ trong khung vuông ra và xáo trộn chúng lên, "Vừa rồi đều nhớ kỹ đồ án chứ, trò chơi của chúng ta là ghép chúng lại với nhau."
Ý tưởng này nảy ra trong đầu nàng một cách bất chợt, mặc dù nàng cũng không biết tại sao mình lại nghĩ ra nó. Nhưng nàng vẫn nài nỉ ông nội làm cho mình, sau đó tự mình tô tô vẽ vẽ và mài nhẵn trong mấy ngày mới hoàn thành xong.
Nàng cố ý làm rất nhỏ, số lượng mảnh ghép đặc biệt nhiều, để hai đứa trẻ có thể từ từ ghép lại.
"Muội muốn tự mình ghép."
Tiểu Ôn mỉm cười rạng rỡ, cô bé rất nghiêm túc mà nhìn từng mảnh ghép một, chỉ một lát sau đã ghép được ba mảnh. Sinh Đông so ra thì gặp nhiều khó khăn hơn, cậu bé vò đầu bức tai, bộ dáng trông chẳng khác nào lúc Bánh Gạo đang gãi ngứa.
Tiếng cười hết đợt này đến đợt khác vang lên khắp gian phòng, "Ai nha, Sinh Đông, đệ ghép mảnh này sai rồi."
"Đây, Tiểu Ôn, mảnh này cho muội."
Cuối cùng, khi đến gần trưa, mẹ Phương ở dưới lầu gọi lên: "A Hạ, Sương Hoa, các ngươi mau xuống ăn cơm."
"Vâng, xuống liền ạ."
Tiểu Ôn và Sinh Đông lúc đi xuống cầu thang vẫn nắm chặt lấy hai bên khung gỗ vuông, sợ một khi không cẩn thận thì phải làm lại từ đầu, vừa bước đến dưới lầu, hai đứa trẻ liền đi tìm mẹ của mình.
"Nương, người xem, tiểu biểu tỷ cho con đó."
Tam cữu mẫu là mẹ Tiểu Ôn, nàng ta làm bộ kinh ngạc, "Vẽ đẹp như vậy, con đã cảm ơn tiểu biểu tỷ của con chưa?"
"Đã nói rồi ạ."
Đến phiên Sinh Đông, nhị cữu mẫu nhìn thấy bức họa liền cười không ngừng được, cứ ai u ai u mà xuýt xoa mãi. Còn chưa hết, nàng ta còn truyền cho mọi người cùng xem, khiến cả gian nhà đều tràn ngập tiếng cười vang.
Mẹ Phương ôm lấy A Hạ, cười chọc chọc vào cái trán của nàng, "Con là quỷ tinh nghịch."
Bà ngoại vỗ vỗ ngực mình, điều hòa lại nhịp thở, rồi chỉ vào phòng ăn phía sau, "Đừng cười nữa, cười thêm lát nữa là Sinh Đông muốn chui xuống đất luôn đấy. Chúng ta ăn cơm trước đi."
"Đúng đúng, ăn cơm thôi."
Một đám người cùng nhau tiến về phía trước, tự mình đi đến phòng ăn lấy mì, hai vợ chồng đại cữu mẫu đang bận rộn cùng với mấy bà tử trong thôn trang, cha Phương cũng qua phụ giúp.
Mì được bỏ vào những chiếc chén sứ men xanh có kích thước bằng nhau, sợi mì được làm từ thịt cá tươi được cạo mỏng trộn với tinh bột rồi đập nhuyễn, luộc chín thành từng lát mỏng dẻo dai, cắt sợi và xếp chồng lên nhau trong nước dùng đậm đà.
Để làm món này cần có bí quyết, tốt nhất là vào đầu xuân, chèo thuyền ra cửa vịnh, nơi đó gần biển, mua một con cá thu lớn, các loại cá khác sẽ không thể làm ra vị ngon như vậy.
Phải sử dụng tinh bột mài từ khoai lang đỏ bản địa của Vương Gia Trang, và dầu dùng để nấu mì nên là dầu được tự tay thắng ra từ mỡ heo trắng bóng.
Như vậy khi ăn mới cảm nhận được hết vị ngon của món mì này, tuy nhiên vì cách thực hiện khá cầu kỳ, nên cũng chỉ được làm vào những dịp hiếu hỉ.
Mặt trên tô mì còn có một muỗng đồ ăn phụ đi kèm, gồm có cải thảo, thịt xé sợi dài mảnh, măng mùa xuân thái sợi, giá đỗ xanh tự ủ, và rắc thêm ít hành lá.
"Mau đến lấy, cẩn thận bỏng, hai đứa Sinh Đông ăn chén nhỏ, bảo cha các con lấy mang qua."
"Lại đây, A Hạ, chén này cho con. Con thích ăn mì này, ăn nhiều vào nhé."
Đại cữu mẫu vội bưng một chén mì làm từ cá đầy ụ đưa cho A Hạ, sau khi nàng ta sinh ra Sương Hoa, nhìn thấy A Hạ bé nhỏ một nắm, càng là yêu thương không thôi, nàng ta bảo rằng mình có hai cô con gái.
"Vâng ạ, đại cữu mẫu, con có thể tự bưng được, người cũng đi ăn đi."
A Hạ cẩn thận nhận lấy chén mì, cùng Sương Hoa ngồi ăn ở chiếc bàn nhỏ nơi góc phòng, đỉnh đầu đối diện với cửa sổ trời trên mái nhà.
Nàng thậm chí còn chẳng có thời gian để nói chuyện, gắp một miếng mì vàng nhạt, nàng phồng má lên thổi phù phù. Dùng đũa cuộn sợi mì lại, cuộn thành một cục.
Mì làm từ cá rất nóng, lại khá là trơn mềm, nàng ăn một cách cẩn thận, cắn từng miếng nhỏ rồi nhai nuốt, miệng đầy hương vị thơm ngon, một chút mùi tanh cũng không có.
Giá đỗ xanh thanh mát, măng xuân non giòn, lại húp một ngụm nước dùng được hầm từ nhiều nguyên liệu, thơm mùi hành phi mỡ heo. Nói ngon thôi đã là không đủ, cảm nhận của A Hạ về món này là cực kỳ thoải mái, như khi đi trong tuyết lớn, lạnh đến đông cứng người, thì được uống một chén trà ấm áp.