Nhà Nơi Trấn Nhỏ

Chương 25: Bánh hoa mai




Editor: Gracie

Buổi sáng đầu tiên Tiểu Viên Tử đến nhà mới, A Hạ trịnh trọng giới thiệu nó với cả gia đình, đặc biệt chú trọng việc ra mắt với Niên Cao và Thang Viên.

"Nhũ danh của nó là Tiểu Viên Tử, còn đại danh..." A Hạ dừng lại một chút rồi nói, "Đại danh là Phương Viên Tử."

Nàng bế Tiểu Viên Tử đặt lên một chiếc bàn lùn khác, ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói với Niên Cao đang nằm dài ở đó: "Từ giờ hai đứa là anh em, không được cào mặt, không được đánh nhau."

Niên Cao ngước đôi mắt to và đen láy lên, cái đuôi dài quét xuống sàn nhà, rất thân thiện mà kêu "meo" một tiếng.

"Tốt, vậy ta coi như các em đều đã đồng ý rồi, nào, tới bắt tay nào."

A Hạ nâng chân của chúng lên, để chúng chạm vào nhau. Thang Viên vóc dáng thấp bé, tính tình lại nóng vội, cứ bám vào khuỷu tay A Hạ, cũng muốn đặt chân lên trên.

"Ai da, đừng vội, từng đứa một thôi."

Phương Giác chống tay lên đầu, không nhịn được mà bật cười, đặc biệt là khi trông thấy chú chó con nghe đến tên của nó thì há miệng cười toe toét, cái đuôi vẫy hăng hái hơn bất kỳ ai, không hiểu sao trông rất hài hước.

"Tiểu Viên Tử, vừa nghe đã thấy là một cái tên hay," Phương Giác miễn cưỡng khen ngợi, sau đó lại nói: "Nhà mình chưa từng nuôi chó, lát nữa đến thư viện ta sẽ hỏi thăm giúp muội. Thức ăn cho chó thì ta nhớ gần đây có bán, đến lúc đó ta tiện đường mua về một ít."

"Mua về một túi, ta xem thử trong thức ăn cho chó có những gì, rồi tự làm cũng được."

Cha Phương nói xong, huýt một tiếng, "Nào, Tiểu Viên Tử lại đây."

"Hai người cứ chiều nàng thế đi," Mẹ Phương đặt chén đũa xuống, tháo tạp dề ra rồi ngồi sang một bên, miệng lẩm bẩm, "Nuôi thì được, nhưng A Hạ, con phải dạy nó cho đàng hoàng, đừng để đến lúc sinh chuyện lại bắt ta dọn dẹp."

"Con sẽ dạy nó thật tốt," A Hạ sợ mẹ không đồng ý, vội vàng bảo đảm, chẳng phải chỉ là dẫn nó ra ngoài đi vệ sinh thôi sao. Thang Viên nhỏ xíu như vậy còn có thể dạy, nàng cảm thấy Tiểu Viên Tử càng thông minh hơn một chút, chắc chắn sẽ học được.

Ông nội đấm đấm vai lưng mình, ông cảm thấy nuôi chó cũng khá tốt, tuy không thể làm chó giữ nhà, nhưng ít nhất là A Hạ vui vẻ.

Vì thế liền nói: "Vậy ta sẽ làm cho... ừm, Tiểu Viên Tử một cái ổ chó. Đặt ở góc tường tầng một, vừa hay chuyển ổ của mấy đứa Niên Cao xuống luôn. Đến lúc đó ta sẽ sửa lỗ mèo rộng ra một chút, để ban đêm chúng có thể ra ngoài dễ dàng."

Trước đây nhà họ Phương không có lỗ mèo, sau khi A Hạ nuôi Niên Cao, vì sợ ban đêm nó muốn ra ngoài đi vệ sinh gì đó, nên đã đục một cái lỗ hẹp ở cửa bên, còn lắp thêm cửa nhỏ có chốt khóa, chỉ cần dùng chút lực là có thể chui ra ngoài, sau đó cửa sẽ tự bật lại đóng kín.

Bây giờ có thêm Tiểu Viên Tử, tất nhiên phải nới rộng hơn một chút, thì mới đủ cho nó chui ra. Nói rồi ông nội liền đứng dậy, bước ra khỏi nhà bếp, chuẩn bị đi mở rộng lỗ mèo thành lỗ chó.

Bà nội thấy mọi người đều có việc để làm, cũng nghĩ ra cho mình một việc: "Ta sẽ bện vài sợi dây thừng, đến lúc đó tròng lên đầu Tiểu Viên Tử, dắt nó ra ngoài đi dạo."

"Vậy thái bà có lẽ phải bện thêm vài cái nữa, hai con này mà không có thì sẽ giở tính khí mèo nhỏ ra đó."

A Hạ nói cực kỳ nghiêm túc, 'tính khí mèo nhỏ' mà nàng nói chính là nó sẽ bất thình lình giơ chân mèo ra giẫm người ta một cái, hoặc là sẽ vươn móng vuốt lên cào vào mặt người.

"Được được được, đều có đều có," bà nội cười không khép được miệng.

Mẹ Phương cũng không bực bội nữa, ít nhất thì con chó này trông cũng khá đáng yêu. Nàng ta nhìn một lúc rồi quay đầu hỏi, "Có phải chúng ta nên mời mấy đứa A Tầm, Tam Thanh đến ăn một bữa không, mấy món họ tặng nhìn qua đã biết đắt tiền, vô duyên vô cớ nhận không đồ tốt thế này thì không hay lắm."

"Đúng là nên mời, mà cũng đừng chỉ mời riêng, vừa lúc ngày kia là mùng tám tháng tư, ngày lễ Phật đản, phải ăn bánh giầy gạo đen, ta sẽ báo với mấy nhà bọn họ một tiếng, đến lúc đó mọi người cùng qua đây, lại làm thêm vài món nữa."

Cha Phương tính toán rất chu đáo, A Hạ cũng xen vào nói một câu, "Ăn xong còn có thể lên tháp Thiên Độ thả đèn Khổng Minh nữa ạ."

"Ai u, nhắc đến cái này ta suýt quên mất, ta phải đi ra nói với cha một tiếng, thừa dịp mấy ngày này dán thêm ít đèn Khổng Minh, đến lúc đó mang ra thả."

Mẹ Phương vỗ đùi, nhớ đến việc này liền vội vàng đi ra ngoài, đi được nửa đường lại quay đầu nói: "A Hạ, lại đây giúp ta dán giấy."

"Con tới ngay."

A Hạ biết việc này mình chắc chắn không thể tránh được, đứng dậy đi ra ngoài, phía sau còn có ba con vật nhỏ đi theo, nàng cũng không ngăn cản. Nhưng sau khi đến phòng làm mộc để dán giấy, nàng liền cảm thấy hối hận.

Ai mà ngờ Thang Viên cái gì cũng muốn nếm thử, cứ cắn vào thanh tre làm nước miếng nhỏ xuống tong tỏng. Tiểu Viên Tử thì hoàn toàn không sợ sệt, hết nhảy nhót chỗ này, lại lượn lờ chỗ kia. Chỉ có Niên Cao là đã chơi qua mấy trò này từ lâu, nằm co ở một góc, lười chẳng buồn để ý đến hai đứa ngốc kia.

Quậy đến mức A Hạ thấy đầu mình như muốn nổ tung, tay trái một đứa, tay phải một đứa, nàng kéo chúng ra ngoài rồi đóng cửa lớn lại, để ba tụi nó ở trong sân mà nhảy nhót.

Cuối cùng cũng có thể yên tâm dán giấy, đến trưa nàng đổ ít thức ăn vào ba cái bát cho chúng, rồi tiếp tục dán tới qua giờ ngọ.

Cha Phương đẩy cửa bước vào, tay này cầm hộp đựng đồ ăn có hoa văn hình mây, tay kia bưng một cái chén Khải(1) họa tiết hoa tròn, bên trong nhô ra mấy miếng bánh màu vàng nhạt.

"Sao hôm nay lại làm bánh hoa mai?" Mẹ Phương đang cầm dao chẻ sợi tre, ngẩng đầu lên nhìn thấy bát điểm tâm hình hoa mai, còn đang bốc hơi nóng.

Cha Phương kéo cái ghế nhỏ ngồi xuống, cùng phụ giúp dán giấy, vừa làm vừa nói: "Mọi người nếm thử xem, ta làm cái này là vì nghĩ hôm nay A Hạ qua nhà họ Thịnh, mà đến tay không thì không hay lắm. Sẵn hôm nay ta không đi làm, nên làm chút bánh hoa mai vừa hợp lí, lại có thể cho mấy đứa nhỏ ăn ngọt miệng."

"A cha, người thật quá tốt, con thèm món này lâu lắm rồi," A Hạ vui mừng reo lên, vỗ tay rồi nhanh chóng chạy ra ngoài rửa tay, sau khi quay lại liền ngồi xuống, nhưng không vội ăn ngay.

Bánh hoa mai mới ra lò, bên trong còn rất nóng, nếu là nôn nóng ăn ngay, không chừng sẽ bị phỏng đến mức nổi cả mụn nước.

Ngoài những lần ngẫu nhiên làm bánh hoa mai để ra quán bán cùng mẹ Phương, thì bình thường cha Phương ít khi làm món này. Để làm bánh hoa mai cần dùng đến một loại lò chuyên dụng, đó là một chiếc lò sắt nhỏ, bên trong có mười chín cái lỗ, và phải dùng bột nhào để chà lau từng lỗ mới có thể sử dụng tiếp được.

Để đổ bột cũng cần đặt làm riêng một cái ấm đồng nhỏ, vòi ấm tròn, giúp bột chảy ra mượt mà. Đổ bột vào lò nóng, khi bánh chưa chín hẳn thì thả một viên nhân đậu đỏ tán nhuyễn hoặc mè vào, rồi dùng que đồng chọc vào trong bột.

Sau khi bánh hoa mai chín, bẻ ra một miếng nhỏ, sẽ thấy bên trong có nhân đường chảy ra. A Hạ thích ăn nhân mè nhất, đặc biệt là phần nhân được phủ lên một lớp đường đỏ, cắn một miếng vừa dẻo vừa ngọt, thơm lừng mùi mè.

Loại điểm tâm này A Hạ có thể ăn một lần ba cái, thật sự rất hợp với khẩu vị của nàng, nhưng nghĩ đến lát nữa phải qua nhà Thịnh Tầm, A Hạ cố gắng kiềm chế bàn tay của mình lại, chỉ ăn một cái rồi đứng dậy.

"A nương, a cha, thái công, con đi qua đó xem có chỗ nào cần giúp đỡ không, tối nay con không về ăn cơm đâu nhé."

A Hạ phủi phủi những vụn bánh trên người, vừa nói vừa đi cầm hộp đựng đồ ăn. Mẹ Phương ở phía sau gọi với theo: "Con không ăn được cay đâu, đừng có ăn nhiều quá. Lúc về ta sẽ bảo ca con qua đón, đường nhà họ buổi tối không dễ đi."

"Dạ."

Nàng đồng ý răm rắp, ra đến cửa thì thấy Tiểu Viên Tử đang nằm sấp trên phiến đá xanh ở cửa, Niên Cao nằm sát bên cạnh, còn Thang Viên thì trực tiếp bò lên lưng nó, dáng vẻ rất nhàn nhã.

Không muốn làm phiền chúng, nàng lại lui trở vào, lặng lẽ đi ra ngoài bằng cửa sau. Từ cửa sau đi đến nhà Thịnh Tầm cũng không tính quá xa, chỉ cần rẽ góc, qua một cây cầu đá là tới nhà hắn.

Gia đình hắn chỉ có ba người nhưng nhà cửa lại không hề nhỏ, ở lối vào có một cái đình nhỏ, treo bảng hiệu, đi thêm một đoạn nữa mới đến cửa chính, xung quanh là tường cao vây kín, chẳng thấy được gì bên trong.

Bởi vì hai cha con nhà họ thường xuyên không ở nhà, mỗi lần đi là cả tháng trời, chỉ còn mỗi mẹ Thịnh ở nhà một mình. Tuy nói dân phong trấn Lũng Thủy thuần phác, việc trộm cắp ít khi xảy ra, nhưng việc gì cần đề phòng vẫn phải đề phòng.

Tường viện cao, bên trong lại là sân lớn, nên nếu có gọi cũng chưa chắc người ở trong có thể nghe thấy, vì vậy Thịnh Tầm còn đặc biệt đục một lỗ nhỏ ở cửa, phía dưới buộc một cái dùi nhỏ. Khi kéo dây xuống, dùi gỗ được buộc sẵn ở đầu dây thừng bên trong sẽ gõ vào đồng la treo trên trụ tường, phát ra tiếng coong coong báo hiệu có người đến.

Nàng dùng sức kéo mạnh, không bao lâu sau mẹ Thịnh ra mở cửa. Cửa vừa mở ra, trông thấy A Hạ, nàng ta liền cười đến nỗi nếp nhăn bên mắt hằn sâu, "Còn chưa mở cửa, ta đã đoán chắc là A Hạ đến. Không ngờ lại đúng thật, mau vào trong đi con."

Thấy nàng còn xách theo hộp đựng đồ ăn, nàng ta làm bộ trách móc: "Ai da, đến thì đến thôi, còn mang hộp thức ăn tới làm gì, sợ nhà ta không có gì ngon cho con ăn à?"

"Thịnh di, đây là do cha con nghĩ con đến làm khách, sao có thể đi tay không được, nên đã đặc biệt làm bánh hoa mai, để mọi người ăn cho ngọt miệng ạ."

A Hạ cười giải thích, bước vào trong viện, mẹ Thịnh nhận lấy hộp thức ăn từ tay nàng, nói: "Cha con thật là quá khách sáo. Lần sau đến nhà ta đừng mang theo đồ nữa, nếu con muốn, cứ coi đây là nhà của mình."

"Vậy thì không được, ở nhà con lười lắm."

"Lười một chút cũng không sao, có Thịnh Tầm nhà ta siêng năng là được rồi," Mẹ Thịnh khoác tay nàng, tiếp tục nói: "Trước kia hắn quả thật có hơi lười biếng, nhưng các con không biết đâu, từ khi đi thuyền, hắn đã tự giặt quần áo, giặt còn sạch hơn cả ta. Ở nhà thì hắn không nấu cơm, nhưng khi trên thuyền, hắn lại phụ trách bếp núc, nấu ăn rất thành thạo."

"Vậy thì Tầm ca giấu cũng thật giỏi, trước giờ con chưa từng nghe huynh ấy nói qua," A Hạ kinh ngạc.

"Tiểu tử này sĩ diện lắm," mẹ Thịnh cười, nói đến đây thì dừng lại, nắm tay A Hạ vào nhà.

Nhà họ Thịnh không chỉ rộng rãi mà còn được trang trí rất tinh tế, tường được lát bằng gạch mịn, sơn trắng và treo tranh cổ, nơi góc tường có cắm vài bông hoa. Ngói phía trên sảnh chính là Minh Ngõa(2), được mài mỏng từ vỏ trai, trông vô cùng sáng sủa.

Mỗi lần A Hạ đến đây đều không nhịn được mà liếc nhìn mái ngói này một cái.

"A Hạ, con tự mình ra sau bếp trước đi, Thịnh Tầm đã ở trong đó rồi, chỗ này ta còn bận chút việc."

Mẹ Thịnh đặt hộp thức ăn sang một bên, đẩy nhẹ A Hạ về phía nhà bếp phía sau. Nàng còn chưa kịp phản ứng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi về hướng đó.

Nàng rẽ trái quẹo phải, đến nơi thì vén rèm tre bước vào, bên trong chỉ có một mình Thịnh Tầm. Vóc dáng hắn cao lớn, nên khi sử dụng bệ bếp phải hơi cong lưng xuống, đang ở nơi đó nhào bột, thật sự trông có chút chật vật.

Thấy A Hạ tiến vào, hắn gọi, "A Hạ, lại đây giúp ta buộc cái tạp dề."

"Muội vừa mới vào cửa, huynh đã sai sử muội," A Hạ liếc mắt nhìn hắn, tuy vậy vẫn dạo bước đến chỗ để tạp dề cạnh đó, cố ý chọn cho hắn một cái có màu sắc và hoa văn sặc sỡ.

Thịnh Tầm nhìn thấy màu sắc và hoa văn kia thì liền bất lực, "Nhóc nhỏ nhen, chẳng phải chỉ nhờ muội giúp chút việc thôi sao."

"Thì muội giúp rồi đấy thôi," A Hạ bày ra vẻ đúng lý hợp tình, lắc lắc cái tạp dề, từ từ đi tới.

Tạp dề phải được buộc ở eo, nàng thấy như này không tiện buộc, nên đi sang bên cạnh quan sát một lúc, bĩu môi, "Thịnh Tầm, huynh khom xuống một chút."

Thịnh Tầm nghe lời mà hơi khuỵu chân xuống, độ cao vừa vặn, A Hạ cố nhịn cười, "Được rồi, cứ giữ nguyên như vậy, đừng nhúc nhích."

Sau đó nàng nhanh chóng co ngón tay lại, nhón chân rồi búng vào trán hắn một cái. Không ngờ trán hắn lại quá cứng, búng vào khiến tay đau, nàng lập tức nhăn mày.

Mặt mày Thịnh Tầm tràn đầy ý cười, thật ra vừa nãy hắn đã đoán được ý đồ nhỏ của nàng. Sau khi rửa và lau khô tay, hắn tự nhiên mà nắm lấy tay nàng, cúi đầu nói, "Để ta xem, có đỏ không?"

Nàng thành thật mở tay ra, chỗ đầu ngón tay đã hơi đỏ lên, nàng còn ác nhân cáo trạng trước: "Đầu huynh cứng quá, cái búng vừa rồi không tính, huynh vẫn nợ muội một cái đấy."

"Đều tại đầu ta cứng," Thịnh Tầm cười, sau đó làm như không có việc gì mà buông tay nàng ra, "Lần sau để muội búng tai ta."

"Huynh nói rồi đấy, không được đổi ý."

"Không đổi ý, bây giờ muội có thể buộc tạp dề cho ta rồi chứ?"

A Hạ chưa phản ứng kịp, gật gật đầu rồi duỗi tay vòng tạp dề ra phía trước, bất chợt lên tiếng: "Thịnh Tầm, huynh gầy quá đấy."

Eo bụng này cũng thật là phẳng.

Dây buộc còn thừa ra một đoạn dài.

"Ta không gầy."

Thịnh Tầm thở dài, "Muội như này, ta có thể bế lên nhẹ nhàng."

"Chậc," A Hạ không tin lắm, vóc dáng hắn cũng xấp xỉ đại ca nàng, mà kể từ khi nàng qua bảy tuổi, đại ca đã không còn bế nàng nữa, chỉ cõng trên lưng thôi, bởi vì thật sự là không bế nổi.

Huống chi bây giờ nàng đã cao lớn như vậy, thịt trên người còn không ít.

"Muội không tin?" Thịnh Tầm nhìn nàng, hơi nghiêng người hỏi lại.

"Không tin, nhưng muội cũng không chứng thực được, đừng mơ chiếm tiện nghi của muội."

A Hạ bông đùa, ở trước mặt Thịnh Tầm nàng giỏi nhất là châm chọc người, "Huynh mà bế được Sơn Nam, muội liền phục huynh."

Hắn có chút tiếc nuối, "Vậy ta vẫn nên gầy thì hơn."

"Ấy," A Hạ nhìn đến tay hắn, "Hay lắm Thịnh Tầm, huynh tự rửa tay rồi mà còn bắt muội buộc tạp dề giúp. Muội biết ngay huynh bảo muội đến sớm là để sai muội làm việc mà."

"Muội nói không sai," Thịnh Tầm vỗ vỗ tay mình, "Nếu muội cảm thấy thiệt, ta có thể buộc lại cho muội."

"Muội không cần," A Hạ kiên quyết, "Muội không đến để làm việc, thực đơn đâu, huynh bảo muội lại đây để gọi món mà, chứ không thì khẳng định đến lúc được ăn muội mới tới."

Cũng chỉ có nàng mới có thể nói về chuyện lười biếng một cách đúng lý hợp tình như thế.

Thịnh Tầm rút thực đơn từ bên cạnh đưa cho nàng, A Hạ nhận lấy, quét mắt qua lại, cuối cùng chỉ vào một món, "Muội muốn ăn thịt thái lát luộc cay."

"Rất cay đấy."

"Không phải huynh bảo muội chọn sao, muội muốn ăn món này."

"Được rồi, lát nữa đừng thấy cay quá mà ăn không nổi nhé."

Thịnh Tầm thực sự đã chuẩn bị không ít nguyên liệu. Lấy nguyên liệu qua, với chiếc tạp dề hoa hòe trên người, hắn bắt đầu thái thịt một cách thành thạo, tay cầm dao, các đốt ngón tay ấn lên miếng thịt, dao nâng lên hạ xuống, từng lát thịt thật mỏng được cắt ra.

A Hạ kinh ngạc cảm thán, "Mỏng quá."

"Thử nhiều lần sẽ quen thôi."

"Muội đã thử rồi, bị đứt tay luôn."

Thịnh Tầm vừa thái thịt vừa có thể phân tâm liếc nhìn nàng, "Vậy về sau muội đừng cắt nữa."

"Nương muội sầu lắm, nói sau này gả vào nhà người khác cũng không thể không làm gì cả."

"Có thể không làm gì mà," Thịnh Tầm thả chậm tốc độ thái thịt, "Tìm một người biết nấu ăn là được."

"Vậy huynh thấy đầu bếp thế nào, giống như cha muội ấy, làm phụ bếp chẳng hạn."

A Hạ sớm đã không kiêng kỵ nói loại chuyện này trước mặt hắn, còn càng nghĩ càng thấy ý tưởng kia của mình không hề tồi.

"Không ổn," Thịnh Tầm đặt dao xuống, "Phần lớn đầu bếp về nhà đều lười nấu ăn. Nên tìm một người vừa biết nấu ăn vừa siêng năng, tốt nhất là còn có thể chiều chuộng muội."

"Huynh yêu cầu cũng nhiều quá đấy, nương muội chỉ muốn tìm người ở gần nhà, không biết nấu ăn thì về nhà ăn."

Thịnh Tầm thở dài, từ bỏ cùng nàng bàn luận về vấn đề này. Kể từ sau khi nàng qua sinh nhật mười lăm tuổi, mỗi khi nhắc đến chuyện này, từ lúc ban đầu hắn còn cảm thấy bực mình cho đến bây giờ đã hoàn toàn thản nhiên.

"Ta muốn bắt đầu xào ớt cay, A Hạ, muội ra ngoài trước đi, sẽ bị sặc đấy."

A Hạ không tin lắm, nhưng khi Thịnh Tầm bắt đầu đổ dầu vào chảo nóng, rồi cho ớt khô và hoa tiêu vào, mùi cay xộc lên khiến người ta muốn chảy nước mắt. Nàng vội vàng chạy ra ngoài để hít thở không khí, còn rất có lương tâm mà lấy một miếng vải đưa Thịnh Tầm che mắt.

Đợi đến khi ớt khô và hoa tiêu được chiên giòn thì vớt ra băm nhỏ, thêm các loại rượu gia vị vào, nấu thành nước sốt dầu màu đỏ đậm. Thịnh Tầm xếp cải thảo, giá đỗ, cọng hoa tỏi non đã trụng qua nước sôi ra đĩa một cách gọn gàng, sau đó đặt từng lát thịt đã luộc chín lên trên, cuối cùng là rưới nước sốt, không cho thêm ớt đã chiên trước đó vào.

Hắn mở tất cả cửa sổ ra để thông gió, lại rót một ly trà lạnh, chờ khi mùi cay đã tan đi không ít, hắn mới gọi, "A Hạ, muội lại đây nếm thử xem."

A Hạ cẩn thận thò đầu vào, thấy không còn ngửi được mùi cay xộc đặc trưng kia nữa mới tiến vào. Nàng nhìn bát thịt đỏ au, chưa ăn đã biết cay đến mức nào.

Nàng nuốt nuốt nước bọt, "Để muội thử một miếng trước đã."

"Cay lắm đấy, cắn một chút xem thử mình có ăn được không."

Thịnh Tầm đã cố ý bớt đi rất nhiều ớt, nhưng vẫn nhắc nhở thêm lần nữa, sau đó rút đôi đũa đưa cho A Hạ. Nàng gắp lên một miếng thịt nhỏ, thổi phù phù, rồi mới thử đưa vào trong miệng.

Vì chưa từng ăn cay nên khi đầu lưỡi vừa chạm vào lát thịt, liền cảm thấy miệng tê rần, đỏ bừng lên, muốn nhổ ra song lại không nỡ.

Thịnh Tầm thấy mắt nàng đỏ hoe, vội đưa tay ra, mở lòng bàn tay đặt trước miệng nàng, "Nhổ ra đi."

Nhưng A Hạ lắc đầu, dù cay đến mấy, một khi miếng thịt đã vào miệng thì chết sống gì cũng phải nuốt xuống. Chẳng qua, nàng bị cay đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng, Thịnh Tầm lập tức cầm ly nước đưa đến bên miệng nàng.

Hắn nói: "Về sau ta sẽ không làm nữa."

"Muội cảm thấy," A Hạ lấy tay áo lau nước mắt, "Muội cảm thấy ăn khá ngon, lần sau cho ít ớt hơn chút."

"Đừng dùng tay áo lau."

Thịnh Tầm lấy ra một chiếc khăn tay, thấm ướt rồi đưa cho nàng.

A Hạ lau một lượt, rồi ngẩng đầu lên hỏi hắn, "Mắt muội có đỏ không?"

Hắn nghiêm túc kề sát lại nhìn, mặt A Hạ rất trắng, khóc lên làm xung quanh mắt đều đỏ ửng, đôi mắt ướt dầm dề.

Thật xinh đẹp.

Thịnh Tầm quay mặt đi, giọng có chút khàn khàn, "Đỏ, lấy khăn đắp lên đi."

"Chờ mọi người ăn món này, chắc chắn cũng sẽ giống muội thôi."

"Ừm," hắn chuyển chủ đề, "A Hạ, muội ra bên ngoài ngồi đi, đợi lát nữa là bọn Tiểu A Thất đến rồi. Mấy món ở đây ta tự mình nấu được.

"Được rồi."

A Hạ cầm khăn đi ra ngoài, Thịnh Tầm chống tay lên bệ bếp, thở phào một hơi.

Khi hắn sắp bận rộn xong, Tiểu A Thất thò đầu vào, "Tầm ca, cần giúp gì không? Mấy món này nấu cũng khá đấy chứ."

Theo sát sau đó, Tam Thanh bước vào, hắn liếc mắt đánh giá Thịnh Tầm một lượt, khi nhìn đến tạp dề trên người hắn, suýt nữa thì cười điên, "Lão Thịnh à lão Thịnh, không ngờ ngươi cũng có ngày này, nhìn xem, thật là hiền lương nha."

Tam Thanh cười đến nỗi thở hổn hển, vỗ vỗ bả vai Thịnh Tầm.

"Bưng đồ ăn ra đi."

"Được được được, ta bưng ta bưng."

Thịnh Tầm lười chấp nhặt với hắn, dọn dẹp tàn cuộc, lau sạch bệ bếp xong thì kéo dây tháo tạp dề xuống, đặt sang một bên.

Rồi sau đó bước ra ngoài, bên ngoài sảnh đường mọi người đã sớm tìm chỗ ngồi xuống, các món ăn cũng đã được dọn lên xong, chưa bàn đến hương vị, thì đồ ăn Thịnh Tầm làm rất bắt mắt, trình bày cũng đẹp.

Tiểu A Thất không dám tin, "Cả một bàn đồ ăn này đều do Tầm ca làm sao?"

"Đúng vậy, ta chứng kiến huynh ấy làm mà," A Hạ lập tức đứng ra xác nhận, "Kỹ thuật cắt thái thực sự rất đỉnh, nhoáng một cái, thịt đã được cắt mỏng dính."

"Thâm tàng bất lộ nha, Tầm ca," Sơn Nam thật lòng khen ngợi, có biết nấu ăn hay không chỉ cần ngửi mùi là biết ngay.

"Dùng bữa thôi."

Thịnh Tầm nói xong, cầm chén trà lắc lư một vòng rồi mới ngồi xuống, A Hạ thấy hắn ngồi lại đây, liền đưa chén cơm được xới đầy cho hắn, cười tủm tỉm nói: "Hôm nay vất vả rồi."

"Không vất vả."

Hắn chỉ vào đĩa thịt kho tàu bên cạnh, "Muội thích ăn món này, nếm thử tay nghề của ta xem."

A Hạ gắp một miếng, ăn món này nàng thích nhất là miếng thịt có cả nạc lẫn mỡ, mềm đến mức chỉ cần chọc nhẹ đã xuyên qua, vị hơi ngọt một chút, nhưng không được quá ngấy. Nàng cắn thử, hương vị này gần giống với mùi vị mà nàng yêu thích, phần mỡ vừa mềm vừa dẻo, phần nạc cũng vừa đúng độ.

Nàng gật gù đầu, "Ăn ngon lắm."

"Đúng thế, Tầm ca, món đậu phụ này huynh làm như nào vậy," Tiểu A Thất nhét đầy miệng, "Hương vị ngon quá xá."

Tam Thanh nuốt miếng đồ ăn trong miệng xuống, tiếp lời ngay, "Hắn nấu ở trên thuyền còn ngon hơn, dùng cá vừa câu lên hầm canh cá, tươi ngon cực kỳ."

Lại nói tiếp, "Cũng chỉ mới hơn nửa năm thôi, từ không biết gì đến nấu được ngon như này, ta sắp ghen tị chết với lão Thịnh rồi."

Thịnh Tầm liếc nhìn A Hạ, sau đó dùng đũa gắp một cái đầu cá bỏ vào chén Tam Thanh, "Ăn nhiều vào."

"Gắp đầu cá cho ta làm gì?" Tam Thanh thắc mắc.

"Bổ não."

Tam Thanh lườm hắn một cái, vặn vẹo mông ngồi sang một bên, vui vẻ gặm đầu cá, không ăn thì phí quá.

Sau khi miếng cuối cùng cũng bị Sơn Nam quét sạch, A Hạ cầm chén lên mới chợt nhớ tới, "Suýt thì quên mất, ngày mốt không phải là lễ Phật Đản sao, cha ta nhắn mấy nhà các ngươi đừng nấu cơm, đến nhà ta làm bánh giầy gạo đen, buổi tối còn có thể đi thả đèn Khổng Minh nữa."

"Đèn Khổng Minh," Sơn Đào lau lau miệng, "A Hạ, lễ Phật Đản năm ngoái ngươi đã hứa cho ta một cái phải không, còn nói là sẽ vẽ thật đẹp nữa, ngươi không quên rồi đấy chứ?"

A Hạ đã quên từ lâu rồi, lời hứa chưa thực hiện được lúc ấy, thời gian dài như vậy, nàng đã sớm quên sạch.

Nàng còn đang cố gắng hồi tưởng, thì Hiểu Xuân lại đặt tay lên vai nàng, chậm rãi nói: "Còn của ta nữa, ngươi sẽ không quên mất đâu nhỉ?"

"Ta..." A Hạ chột dạ mà cười cười, "Ta đương nhiên là nhớ rõ, đang vẽ rồi."

"Ta cũng muốn một cái." Thịnh Tầm cũng lên tiếng.

A Hạ lập tức quay đầu lại nhìn hắn, từ kẽ răng nghiến ra một câu, "Muội vẽ không kịp."

"Cắn người miệng mềm."(3)

Câu kế tiếp của nàng bị lời này của Thịnh Tầm làm cho nghẹn lại, không nói ra được.

Không đợi những người khác lên tiếng, A Hạ lập tức đứng dậy, chỉ ra ngoài cửa, nói: "Đại ca ta tới đón rồi, ta đi trước một bước."

Mọi người liền thấy nàng như thể bôi dầu dưới chân mà chạy trối chết, cười òa lên phía sau nàng.

Bên ngoài, Phương Giác xác thật đã đến đón nàng, đang cùng nói chuyện với mẹ Thịnh, thấy A Hạ ra, liền đứng dậy, "Bá mẫu, đợi lát nữa trời tối, đường sẽ không dễ đi, nên giờ cháu xin phép đưa A Hạ về trước. Hôm sau sang nhà cháu lại trò chuyện tiếp nhé ạ."

"Được được, A Hạ hôm nay ăn no chứ?"

Mẹ Thịnh ân cần hỏi, A Hạ liền gật đầu, "Ăn no ạ, chỉ là con có việc gấp phải về, bá mẫu, chén đũa đành phiền mọi người rửa rồi."

"Không sao, vậy con về trước đi."

Chờ sau khi ra cửa, Phương Giác cười hỏi nàng, "Chuyện gì mà gấp như vậy?"

"Muội đã quên trước đó từng đáp ứng sẽ vẽ đèn Khổng Minh cho bọn họ."

A Hạ rất chi là ảo não, vỗ vỗ vào đầu mình, không thể hiểu nổi tại sao lúc đó lại đồng ý như vậy.

"Gấp gì chứ," Phương Giác rất thong dong, "Đến lúc đó chờ muội vẽ xong, ta sẽ giúp muội tô màu."

Hắn vỗ nhẹ lên mái tóc A Hạ, ánh mắt dịu dàng, "Những lúc khác ta có thể giúp muội vẽ, nhưng đây là lời hứa muội đã đáp ứng với bạn bè, nên phải vẽ cho thật tốt. Không thể nói mà không giữ lời. Tuy nhiên, những việc khác ta vẫn có thể giúp, chẳng hạn như mua một ít vật liệu cho muội."

"Đại ca, huynh thật tốt," A Hạ lập tức vui lên, "Màu nào cũng có thể mua sao ạ?"

"Đều có thể mua."

Lúc này sắc trời đã tối đen, ánh hoàng hôn đã sớm tan hết, Phương Giác cầm đèn lồng cùng A Hạ chậm rãi bước đi trên cầu, vẫn luôn lắng nghe nàng nói chuyện.

"Muội muốn vẽ Tiểu Viên Tử lên đèn Khổng Minh của Thịnh Tầm."

"Không được vô lễ, phải gọi hắn là ca ca."

A Hạ sửa miệng, "Được rồi, muội muốn vẽ Tiểu Viên Tử cho Thịnh Tầm ca."

"Hắn có thể thích sao?"

"Huynh ấy sẽ thích."

Nàng nói chắc như đinh đóng cột.

Chú thích:

1. Chén Khải (Gaiwan): là một trà cụ có hình dáng giống cái bát, được trang bị nắp đậy và không có tay cầm, thường đi kèm với một đĩa đựng. Xuất hiện từ thời kỳ nhà Minh tại Trung Quốc, chén Khải được chế tạo từ nhiều loại chất liệu như sứ, gốm tráng men, thủy tinh, men ngọc... 



2. Minh Ngõa: một vật liệu khá giống thủy tinh, nhưng khả năng truyền sáng kém hơn, chủ yếu được làm từ vỏ sò, sừng,... được mài thành lát mỏng.



3. Xuất phát từ câu: "Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm.": ăn của người ta thì cũng phải ăn nói nhún nhường, khép nép với họ.

Hình ảnh minh họa:

i. Bánh hoa mai (梅花糕):



ii. Thịt thái lát luộc cay (水煮肉片):