Nhà Nơi Trấn Nhỏ

Chương 16: Mì hải sản




Sáng sớm hôm sau sau khi về nhà, A Hạ nằm lì trên giường không chịu dậy, chỉ muốn ngủ thẳng một giấc đến giữa trưa. Ai ngờ, trời vừa tờ mờ sáng, Bánh Gạo ở bên ngoài đã bắt đầu cào cửa, cái miệng nhỏ không ngừng kêu to meo meo.

A Hạ kéo chăn che đầu cũng không có tác dụng, cuối cùng nàng đành phải vén chăn lên, ngồi dậy với mái tóc rối bù xù, nghiến răng nghiến lợi nói, "Bánh Gạo, tốt nhất là em nên có chuyện gì quan trọng."

A Hạ xỏ giày rồi bước ra mở cửa, Bánh Gạo ngẩng đầu liếm liếm bộ lông của mình, kêu "meo" một tiếng, đuôi dài quét xuống sàn nhà. Sau đó, nó xoay người đi về phía sân phơi trên lầu hai, đi được hai bước lại ngoảnh đầu nhìn A Hạ vẫn còn đang đứng yên tại chỗ.

Nàng buồn bực trong lòng, cũng đi theo bước chân của nó lên sân phơi. Chờ khi lên đến nơi, Bánh Gạo rẽ trái rẽ phải đi đến chỗ chân tường, vùi đầu bới móc, ngậm ra một bé mèo con lông xù xù trắng như tuyết, còn chưa có mở mắt.

Rồi nó nằm đó, dùng đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào A Hạ.

"Ôi chao, Bánh Gạo, đây là do em sinh ra hả," A Hạ ngồi xổm xuống, vô thức thốt lên những lời này, sau đó mới sực nhớ ra Bánh Gạo nhà nàng là một con mèo đực.

Vì vậy, nàng vỗ vỗ đầu mình, nói lại: "Đây không phải là con của em đó chứ?"

Bánh Gạo vẫy vẫy cái đuôi, chẳng thèm để ý đến lời của nàng. Có điều, khi A Hạ nhìn thấy bên cạnh còn có một con mèo trắng đang co mình ở đó, từ dưới bụng nó vài bé mèo chưa đầy tháng tuổi đang thò móng vuốt hoặc đầu nhỏ ra, liền biết chuyện là như thế nào, nàng đi đến chỗ rìa sân phơi, hướng sang sân cách vách mà gọi to, "Văn di ơi, Đại Bạch nhà dì sinh con rồi!"

"Ơi," một bóng dáng mảnh khảnh từ trong sân phía dưới đi ra, dì Văn ngẩng đầu nhìn lên, hỏi: "A Hạ, cháu nói cái gì thế?"

"Cháu nói là, Văn di, Đại Bạch nhà dì sinh con trên sân phơi nhà cháu rồi, nhiều con lắm, dì mau lên xem đi ạ."

"Thảo nào dạo này nó cứ kỳ kỳ," dì Văn nghe xong liền vội vàng lau tay vào tạp dề, vừa bước ra ngoài vừa gọi, "A Hạ, cháu đợi tí, ta tới ngay đây!"

Dì Văn đến rất nhanh, theo sau là mẹ Phương, hai người vừa tới đã lập tức ngồi xổm xuống trước mặt Đại Bạch xem xét.

"Nhìn màu lông này chắc không phải do Bánh Gạo làm ra rồi." Mẹ Phương nói rất nghiêm túc.

"Không quan trọng là mèo nhà ai làm," dì Văn đau đầu, "Nhưng mà nhiều mèo thế này, nhà ta không nuôi nổi. Tiểu Cần, nhà ngươi có muốn nuôi thêm mấy con nữa không?"

"Ngươi hỏi A Hạ ấy, Bánh Gạo cũng là do con bé nuôi, ta thì không thể hầu hạ nổi mấy tổ tông mèo này."

A Hạ có chút động tâm, bé mèo con trắng muốt ấy, chỉ lớn bằng bàn tay nàng, xung quanh vành mắt hồng hồng, thỉnh thoảng lại mềm mại kêu "meo meo" một tiếng, thật sự rất đáng yêu.

Mẹ Phương sao có thể không biết ý nghĩ của nàng, bất đắc dĩ mà thở dài, "Con muốn nuôi thì cứ nuôi."

"Đúng rồi, A Hạ, cháu chọn trước một con đi, để ta buộc dây cho cháu, chờ nó ra tháng rồi sẽ đưa sang."

Dì Văn vừa nói vừa định chuyển mèo con vào rổ, không ngờ Đại Bạch lại bảo vệ rất chặt, chết sống cũng không chịu nhúc nhích.

"Được ạ, cháu muốn con này."

A Hạ chỉ vào bé mèo con được Bánh Gạo ngậm ra bên cạnh, toàn thân nó không có một chút tạp sắc nào, nàng quay về phòng tìm một dải lụa đỏ để buộc cho nó, còn đặt một cái tên, gọi là Bánh Trôi.

Cuối cùng, dì Văn không mang đàn mèo này đi mà để lại trên sân phơi, dùng ván gỗ dựng cho tụi nó một cái ổ và cầm thức ăn cho mèo mà Đại Bạch thường ăn qua. A Hạ rất nhiệt tình, nàng ôm hết việc cho mèo ăn vào người.

Chỉ có điều thỉnh thoảng nàng lại nhìn thấy vài con bọ chét, khiến nàng rất muốn xách cả đàn mèo tổ tông này đi tắm.

Mấy ngày sau, khi đàn mèo con đã bắt đầu hiếu động, Sơn Đào và Hiểu Xuân cũng tìm tới cửa.

"A Hạ, sao ngươi trở về mà không nói một tiếng, nếu không phải tình cờ gặp Phương bá, ta còn cho rằng ngươi vẫn ở Vương Gia Trang đó." Sau khi lên lầu, Sơn Đào liền oán trách.

A Hạ cười xòa, "Còn không phải vì ta bận chăm sóc mấy con mèo nên nhất thời quên mất sao. Vừa hay các ngươi tới đây, cùng ta đi xem mèo con đi."

"Mèo con?" Hiểu Xuân kinh ngạc, mới vừa ngồi xuống đã vội đứng lên, "Vậy ta nhất định phải đi xem thử."

Hiểu Xuân thích mèo, nhưng trong nhà lại có người vừa đến gần mèo liền nổi mẩn đỏ khắp người, nên nàng ấy cũng đành từ bỏ cái ý định nuôi mèo này.

"Ta nói với các ngươi, vẫn là mèo con tốt nhất, lớn lên rồi giống như Bánh Gạo thì rất phiền phức. Sáng sớm cứ phải cào cửa, không cho người ta ngủ yên." A Hạ vừa dẫn họ lên lầu vừa lắc đầu, giọng đầy vẻ bất lực.

"Lúc ấy khi ngươi nuôi cũng đâu có nói như vậy." Sơn Đào liếc mắt ngó nàng một cái, sau khi lên sân phơi, nhìn thấy mấy bé mèo trắng đang thò móng vuốt ra khỏi ổ muốn bò sang bên cạnh, cũng không nói gì nữa.

Lúc này móng vuốt trên đệm thịt của mèo con vẫn còn mềm, Hiểu Xuân không nhịn được mà sờ sờ, bộ lông thật mềm, gãi nhẹ dọc theo cằm, bé mèo con với cái đầu màu trắng pha xám phát ra tiếng kêu meo meo.

Sơn Đào cũng chọn một con, rồi nói: "Có thể hỏi xin được không? Sắp đến sinh nhật Sơn Nam, ta lại chưa nghĩ ra nên tặng quà gì, vừa hay có thể tặng cho nó một bé mèo con."

"Được chứ, Văn di còn đang lo không có ai nuôi đây, ngươi chọn một con đẹp đẹp mà tặng, vậy ta nên tặng cái gì nhỉ?"

"Tặng cho hắn một giỏ rau," Hiểu Xuân nói đến đây liền cười cong lưng, năm kia A Hạ không nghĩ ra được món quà sinh nhật nào phù hợp để tặng, nên đã đặc biệt đi chọn một giỏ rau mang đến, khiến mọi người cười ầm một trận.

"Đừng nhắc lại chuyện đó nữa," A Hạ che mặt, "Còn không phải do lúc đó thực sự không thể nghĩ ra hay sao."

Mấy người bọn họ ngồi trên mái hiên, thảo luận xem nên tặng cái gì mới tốt.

Nói được một lúc, Sơn Đào chỉ về hướng cầu Minh Kiều, nói: "Buổi tối đi dạo Minh Kiều một vòng đi, lâu rồi cũng chưa qua mấy sạp bên kia ăn tối. Ta nghe Sơn Nam nói đã có thêm không ít quán mới."

"Đi, đợi chút ta đi nói với nương một tiếng."

"Thế đi luôn à?"

"Đi luôn!"

Sau khi thông báo với mẹ Phương và được dặn phải trở về sớm chút, nàng liền đi ra ngoài.

Lúc này sắc trời vẫn chưa tối hẳn", người trong ngõ nhỏ bắt đầu quay về nhà, nhìn thấy ba người các nàng đi cùng nhau thì cười hồn hậu.

"A Hạ, ba đứa muội đi chơi đâu vậy?"

"Tẩu tử, bọn muội đi sang bên kia Minh Kiều."

"Ồ ồ, chỗ cạnh cầu có một nhà bán bánh gạo xào không tồi. Buổi tối trở về phải cẩn thận chút nhé."

"Vâng ạ."

Người dân trong hẻm ở gần nhau, lại quen thuộc, gặp mặt đều sẽ lên tiếng chào hỏi, chờ sau khi ra khỏi phường Minh Nguyệt, tay mấy người A Hạ vốn trống không giờ đều cầm chút đồ ăn vặt, không phải đường khối thì là quả khô.

Vừa ăn vừa nói chuyện, lúc này đúng vào thời điểm tan học, những học sinh dù mang theo rương đựng sách dày nặng, nhưng đi đường vẫn nhảy nhót tung tăng, có người còn ghé vào trên cầu hình vòm, dùng giọng nói thu hút đàn cò trắng bay tới.

Lại có vài đứa trẻ cầm diều chạy trên con đường lớn lát gạch xanh, đối diện là những người bán hàng rong với quang gánh trên vai. Ánh hoàng hôn chiếu xuống góc phố, nơi có mấy con mèo lông vàng trắng đang nằm cuộn tròn, co móng vuốt lại dưới bụng, ghé đầu vào nhau.

Cửa sổ lầu hai một nhà bên đường hé mở, có người thò đầu ra nhìn bầu trời, bếp lò trong cửa hàng bùng lên, than hồng cháy rực làm lan tỏa hương thơm trong nồi. Người đi đường thong thả bước về nhà, ăn bữa cơm nóng hổi, nếu gặp phải người quen, họ có thể sẽ dừng chân trò chuyện đôi câu.

Nhóm người A Hạ bước đi chậm rãi, mỗi khi có điều gì náo nhiệt, bọn họ đều phải ngó nhìn một cái, chờ tới lúc đến gần Minh Kiều, đèn dưới các cửa hàng đều đã được thắp sáng, đường phố rộng rãi, bốn phía xung quanh đều là sạp hàng, sắp xếp lộn xộn, mỗi sạp lại có một biển hiệu riêng.

Nhà này gọi là Thực Tiên*, nhìn qua thì thấy bày bán toàn là những thực phẩm đầu xuân, như hương xuân, hoa cúc não, quả du,... Một nhà khác đề biển là Thường Xuân**, mặc dù cũng bán cùng loại nguyên liệu, nhưng hương vị lại ngon hơn nơi khác một bậc. (*: Thực tươi; **: Thưởng thức mùa xuân)

Không chỉ có vậy, chợ đêm Minh Kiều còn bán rất nhiều đồ vật khác, dọc con đường ở đầu cầu đều là quán ăn, rẽ qua khúc cua, băng qua cầu lại bán một ít vật dụng nhỏ và đồ chơi, ngoài ra còn có những cửa hàng chuyên môn như thư quán hay tiệm vải,...

Minh Kiều là nơi náo nhiệt và tràn đầy sức sống nhất trấn Lũng Thủy, đa phần những ai lười nấu nướng đều sẽ chạy đến đây mua thức ăn, cho nên lượng người rất đông đúc và các tiểu thương cũng thường xuyên bận rộn không ngơi tay.

"Muốn ăn cái gì?"

Sơn Đào nhìn qua vài nhà, nhưng vẫn chưa quyết định được, bèn quay đầu lại hỏi A Hạ và Hiểu Xuân.

Hiểu Xuân cũng không quá kén chọn, "Ta ăn cái gì cũng được."

Chỉ có A Hạ suy ngẫm, sau đó nàng nhìn thấy một sạp hàng, liền chỉ tay vào, "Ăn mì hải sản không?"

"Ăn!"

Hai người còn lại đồng loạt gật đầu.

Sạp bán mì hải sản không lớn, chỉ kê vài chiếc bàn gỗ, phía ngoài cùng là một cái lò gốm màu đỏ sậm, trên đó đặt một chiếc nồi lớn đặc biệt, bên trong đang ninh nước dùng. Ngoài ra còn có một chiếc chảo sắt, và một đứa trẻ chuyên trông lửa, lửa phải cháy thật to mới được.

Người bán hàng là một thím không cao lắm, rất hiền hậu, bà ấy bảo các nàng ngồi sang một bên trước, sau đó mới từ trong cái lu bên cạnh vớt ra vài mớ hải sản đã được sơ chế tốt.

Có tôm, ốc móng tay, hàu, cá đù vàng nhỏ và nghêu hoa, tất cả đều được bà mua về từ vịnh biển vào lúc sáng sớm, nhân lúc còn tươi sống mà sơ chế cẩn thận, buổi tối mang ra Minh Kiều mở quán.

Để nấu hải sản cần lửa lớn, lúc mỡ heo nóng đến mức bốc khói, phi hành và gừng băm để tăng thêm hương vị, tiếp đó mới đổ hải sản vào chảo, chỉ nghe thấy vài tiếng xèo xèo thật vang, nhưng sau khi rưới rượu vàng xuống thì âm thanh đó cũng dần dần im bặt.

Thêm nước dùng và mì gạo, trấn Lũng Thủy làm mì gạo không tốt lắm, hầu hết đều là mua từ Trần Gia Áo vận chuyển đến, mì của nơi đó mới ngon, được làm từ bột gạo xay nhuyễn, phơi khô, nấu sôi cũng không bị nát.

Khi kết hợp với loại mì gạo như vậy, một bát mì hải sản mới được coi là đúng điệu.

Nước dùng óng ánh, ốc móng tay, hàu và nghêu hoa đã há miệng, tôm chín đỏ au, miếng cá đù vàng không xương, còn có thêm vài viên cá viên trắng nõn, và một ít hành lá xanh biếc được rắc lên.

Ban đầu các nàng vẫn đang trò chuyện rôm rả, nhưng khi đồ ăn đến thì không còn ai nói lời nào nữa, bọn họ rút đũa ra và bắt đầu ăn. A Hạ ăn ốc móng tay đầu tiên, thịt ốc móng tay thon dài, rất dễ thấm gia vị.

Nàng cũng thích ăn hàu và nghêu hoa, sau khi nhả cát, ăn từng miếng từng miếng thịt mềm sẽ không bị dính cát đầy miệng. Cá đù vàng cực kỳ tươi ngon, nhưng tuyệt nhất lại là mấy viên cá kia, được đánh nhuyễn bằng tay nên rất chắc, bên trong còn có một ít thịt, cắn vào sẽ trào ra nước ngọt.

Cuốn mì gạo lên, từng sợi trắng trơn, còn có chút dai dai, cứ ăn một miếng mì lại húp một ngụm nước dùng, nếu chưa thỏa mãn thì lại lột thêm con tôm. Ăn xong một bát, sau lưng đã lấm tấm mồ hồi, cả người ấm áp.

Sơn Đào đặt bát xuống, một chút nước dùng cuối cùng cũng đã được húp sạch, liên tục gật đầu, "Mì này ngon quá."

Muốn thêm lời khen ngợi, nàng ấy cũng không thể nói nên lời.

"Ăn xong liền không muốn nhúc nhích, chỉ muốn tìm chỗ nào đó dựa vào."

Hiểu Xuân cũng ăn đến thỏa mãn, quan trọng nhất chính là đã cảm thấy thoải mái, cho nên giọng nói của nàng ấy cũng mềm nhẹ như gió đêm.

Sau khi ngồi lại ở sạp hàng thêm một lúc, ba người mới đứng dậy đến nơi khác đi dạo.