Nhà Lao Chi Vương

Chương 7: Chương 7




“Anh còn không đến, tôi sẽ tiêu luôn!”

Trong lòng Lý Thế Vinh tự nhủ, hiện tại còn có tâm trạng nói đùa.

Lúc này Trương Anh Tú, Vương Quang Khải cũng đã giải quyết xong đối thủ của mình.



Hiện tại bảy tám đàn em Bắc Viện vây quanh cũng ngốn ngang lộn xộn ngã ra đất tại phòng ăn, không ngừng kẽu réo ai ui trẽn đất.

Hòa thượng và Nam mặt sẹo cũng không biết làm sao với bốn người này, từ khi nào mà Nam Viện lại xuất hiện bốn nhân vật như thế.



Người sau mang vẻ mặt đắc ý, nhưng lại không lộ ra, đang định tiến lên nói lời xã giao, lúc này một đám cảnh sát vũ trang và quản ngục chạy vào căn tin.

Khi Lưu Á Danh nhận được tin tức này còn đang dựa lưng vào ghế, hai chân gác lẽn bàn, rất hài lòng xem tivi.



Nghe quản ngục chạy tới không kịp thở nói căn tin đánh nhau, Lưu Á Danh mới suýt chút ngã từ trên ghế xuống.



Nhà giam trưởng không có ở đây, nếu như xảy ra đánh nhau diện rộng hậu quả nghiêm trọng thì phụ tá như gã ta phải gánh chịu.

Mấy năm qua không xảy ra đánh nhau lớn, mẹ nó hết lần này tới lần khác lúc này lạ xảy ra.





Qua mấy năm nữa Lê Chí Nam sẽ bị điều đi, ông ta vừa đi là gã ta có thế thăng lên nhà giam trưởng, nhưng lỡ như xảy ra chuyện gì, còn thăng cái rắm.



Trong lòng Lưu Á Danh đằy tức giận.

Lưu Á Danh lập tức triệu tập cảnh sát vũ trang đóng quân tại nhà giam, súng ổng đầy đủ, dù sao dựa vào mấy quản ngục và quản ngục là không có cách nào trấn áp được đám người liều mạng này.

Mặc dù chỉ có vài phút ngắn ngủi, chờ Lưu Á Danh dẫn người đến căn tin là đánh nhau đã kết thúc từ lâu, chỉ còn lại người bị thương và đò ăn đầy đất.





Thấy bọn họ đến, tất cả tội phạm trong căn tin đều yên tĩnh trở lại.

“Hòa thượng, lão Nam, xảy ra chuyện gì vậy? Có phải thấy không có nhà giam trưởng ở đây, sợ tôi rảnh rỗi không có chuyện làm không?” Lưu Á Danh mới vừa đến là mặt mũi đầy tức giận, nói xong lập tức cầm khăn lau mồ hôi trên mặt, thở hồng hộc.



Mặc dù đường khỏng xa, nhưng đối với cơ thể béo ú hơn một trăm ký của gã ta mà nói là một gánh nặng rất lớn.

Hòa thượng đi lẽn trước ghé vào bên tai Lưu Á Danh nói thầm mấy câu, Lưu Á Danh mới vừa nghe ánh mắt đã quét tới đám Tiêu Chấn Long bẽn cạnh, không ngừng gật đầu, nghe xong trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.

Kẻ ngu cũng biết, nhất định hòa thượng lại cho gã ta chổ tốt gì.




Nam mặt sẹo thấy hòa thượng nói chuyện thân thiết với Lưu Á Danh, biết nhất định không có lời hay ho gì cũng định tiến lẽn.

Lưu Á Danh giơ tay chặn lại, ý không cần, gã ta đi thắng tới trước mặt đám Lý Thế Vinh và Tiêu Chấn Long.

“Chính là các người gây chuyện à?” Lưu Á Danh ngước cố kiêu ngạo hỏi, dù sao nơi này ngoại trừ nhà giam trưởng thì gã ta là lớn lối nhất.



Bình thường ngoại trừ cho mấy anh lớn của viện lớn Nam Bắc mặt mũi ra, những người khác gã ta đều nhìn không vừa mẳt.



Không thấy gã ta có tài năng thực tế gì, nhưng lại hết sức yêu tiền.



Gây nên không ít không ít oan giả án sai ở trong nhà giam Thành Bắc, tội phạm trong nhà giam đều gọi gã ta sau lưng là “Lưu tầm thường”.

Đám Tiêu Chấn Long, Lý Thế Vinh không lên tiếng.

“Đúng.



Chính là bọn họ.”

“Chơi chết bọn họ.”… Nhóm người bên hòa thượng kêu la.

“Mới tớl ư? Có thế không biết quy tắc tại nhà giam Thành Bắc, cũng không biết ai mới là ỏng trời trong nhà giam Thành Bắc này? Mấy anh em dạy dổ bọn họ biết quy tắc thật tốt cho tôi.”



Lưu Á Danh nói xong vung tay lên, lập tức có một đám quản ngục và cảnh sát vũ trang chạy tới chỗ đám Tiêu Chấn Long.



Bọn Lý Thế Vinh vừa muôn phản kháng, đột nhiên ánh mắt Tiêu Chấn Long trỏng thấy nụ cười âm hiếm trên mặt Lưu Á Danh, lập tức biết dụng ý của gã ta.



Nếu như dám phản kháng cảnh sát vũ trang trong nhà giam, vậy có ý định vượt ngục, cảnh sát vũ trang hoàn toàn có thế dùng súng bắn chết.

Tiêu Chấn Long vội vàng kéo Lý Thế Vinh lại, ngăn Trương Anh Tú và Vương Quang Khải muốn xông lên.

“Đừng xúc động, không muốn sổng nữa à?” Bên trong giọng điệu vội vàng mang theo ý ra lệnh.



Trương Anh Tú lập tức hiếu ý của Tiêu Chấn Long.

Trước cây gậy quyền lực của quản ngục, bốn người lập tức hai tay quản ngục đầu, co cơ thế thành một cục, quản ngục bộ phận quan trọng cơ thế ngã trên mặt đất, chịu đựng hơn hai mươi người tay đấm chân đạp.


Tiêu Chấn Long ngã trên mặt đất, đột nhiên nhìn thấy người nằm bên cạnh, trước bước ngoặt sinh tử cũng không biết lấy sức lực ở đâu ra lớn như vậy, không hề nghĩ ngợi kéo anh ta qua, chui dưới cơthế anh ta.



Một đám quản ngục cũng không ai chú ý dưới chân có thêm một người, mỗi người điên cuồng chuyển động giày da, giãy dụa eo, dù sao bình thường “việc” này cũng không hay găp phải, vừa thực luyện tập chiến lại có

thế lau giày da.

Bảy tám phút qua đi.

“Được rồi!” Lưu Á Danh thét lên một tiếng, chậm rãi đi lên trước, nhàn nhã thưởng thức kiệt tác của mình.


Lý Thế Vinh, Trương Anh Tú và Vương Quang Khải đã bị đánh đầu rơi máu chảy, không nhìn thấy vết thương bên trong còn nghiêm trọng hơn, trên mặt đất cũng không biết là máu ai chảy đầy đất.



Trong lòng Nam mặt sẹo hung hăng mắng hòa thượng mượn đao giết người, anh ta cũng không có cách nào với Lưu Á Danh, chỉ hi vọng đám Lý Thế Vinh có thể không sao.

Bởi vì Tiêu Chấn Long kéo một đệm lưng, bị thương khỏng nghiêm trọng như Lý Thế Vinh.





Đột nhiên phát hiện trên đầu có máu, Tiêu Chấn Long cho là mình bị thương, kiểm tra lại không có.



Xem xét hóa ra là của người bị mình kéo, Tiêu Chấn Long cẩn thận nhìn lên, chính là người bị quyền đầu tiên của anh đánh ngã, hiện tại đã bị đánh đến ngất đi không nhìn ra hình dạng.

Do anh ta xui xẻo, Tiêu Chấn Long thầm nói trong lòng.

Bốn người dìu nhau đứng lên, thân thể Lý Thế Vinh tương đối cường tráng, năng lực chống đỡ rất mạnh, như thế cũng chỉ bị đá thủng đầu, khóe miệng chảy máu.



Trương Anh Tú và Vương Quang Khải càng thảm hơn, hầu như trên người không có nơi nào ốn.



Tiêu Chấn Long ngoại trừ mặt tím tím xanh xanh mấy cục, cánh tay, phần lưng đau đớn ra thì không bị thương gì quá lớn.



Nhìn bộ dáng của đám Lý Thế Vinh, trong lòng Tiêu Chấn Long thầm cảm ơn tên tội phạm làm đệm lưng.

“Mới vào ngục báo cáo ngày đầu tiên đã dám gảy chuyện, các người coi nơi này là chợ bán thức ăn sao? Con mẹ nó ngồi tù ba ngày cho tồi, để các người biết sự ghẽ gớm của nhà giam Thành Bắc.”

Vừa nghe phải ngồi tù ba ngày, nét mặt Nam mặt sẹo lập tức thay đối, cũng biết đây là kế mượn đao giết người của hòa thượng.

Hòa thượng đắc ý nhìn trò vui mình chỉ đạo sau lưng, cười lạnh nhìn Nam mặt sẹo và bốn người Tiêu Chấn Long..