Nhà Lao Chi Vương

Chương 51: Chương 51




Cao Liên Khanh nhẹ nhàng đóng cửa văn phòng, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạc khó thấy, bàn tay phải nắm chặn chốt cửa càng nối gân xanh…

Cao Liên Khanh quay lại văn phòng của mình, tên đàn em kia còn đứng im ở đó.



Nhìn đàn em nơm nớp lo sợ, dường như Cao Liên Khanh lại tìm lại được sự hư vinh bấy lâu nay, trên mặt dần dần có vẻ tươi cười.

“Cậu đi thông báo cho Thanh báng, lập tức khôi phục chuyện làm ăn với các nơi ở Đồng Nam Á.” Cao Liên Khanh ra lệnh.

“Đại ca, vậy chúng ta còn tìm người hay không?”

“Tìm, tất nhiên là phải tìm.



Cho dù lật úp Thượng Hải cũng phải tìm ra bọn họ.



Nhưng mà không thế khua chiêng gióng trống giống như vậy nữa, phải âm thầm tiến hành trong bóng tối.” Cao Liên Khanh hơi trầm tư một chút: “Báo với các bang hội khác, bảo bọn họ lưu ý đến tất cả những nhân vật khả nghi xuất hiện trên địa bàn của mình, nói bọn họ có tình huống gì thì lập tức báo cáo với chúng ta.



Cậu đi xuống trước đi.”

“Vâng thưa đại ca!”

Đàn em lặng lẽ ra khỏi văn phòng, đóng cửa phòng lại.



Cao Liên Khanh chắp tay sau lưng, đứng trước cửa sổ thủy tinh, nhìn tòa nhà chọc trời ngoài cửa số.



Anh ta có cảm giác ngực mình tựa như bị một tảng đá lớn đè ép, làm anh ta thở không nối.



Đột nhiên Cao Liên Khanh giống như đã hạ quyết tâm gì rất lớn, đi đến trước bàn làm việc, cầm điện thoại di động lên: “Lập tức triệu tập tất cả đường chủ đến chỗ cũ, mở họp.”

Gọi điện thoại xong, lúc này Cao Liẽn Khanh mới như vừa trút được gánh nặng ngồi lên ghế làm việc, thở phào một hơi dài



như đã tháo gỡ một gánh nặng rất lớn.

Tiêu Chấn Long không ngờ, tranh chấp ngoài ý muốn giữa mình và Thanh bang lại vô tình trở thành mồi dẫn lửa cho sự thay đổi quyền lực giữa mới và cũ trong nội bộ Thanh bang Thượng Hải và tập đoàn Cao Thị.

Vùng ngoại ô Thượng Hải, trong một ngôi biệt thự ba tầng.

“Cạn ly!” Tiêu Chân Long và các anh em ngồi quanh bên một bàn ăn tròn, ăn cua lông, tiếc nuối duy nhất chính là bởi vì bị Thanh bang lùng bắt nèn bọn họ không thế đến nhà hàng trong thành phố dùng cơm, mà chỉ có thế ăn trong nơi ở của Hỏa Phượng ở Thượng Hải.



Thật ra chổ này là một trạm liên lạc của Hỏa Phương, mỗi một chỉ thị giết người đều từ đảy truyền cho Hỏa Phượng, đây chính là nguyên nhân vì sao mặc dù Hỏa Phượng rất nối tiếng trên giang hồ, nhưng chưa có ai từng thật sự nhìn thấy mặt mũi cô ấy.



Người phụ trách liên lạc với Hỏa Phượng là một người được gọi là chú Lục, Hỏa Phượng không nói, Tiêu Chân Long cũng không hỏi, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nếu như cô ấy đã khống muốn nói cho người khác, như vậy chác chắn cỏ ấy có lý do không muốn đế cho người khác biết.



Tiêu Chấn Long không hỏi, các anh em khác lại không dám hỏi, cũng không cần thiết phải hỏi về điều này.



Ngoại trừ là người liên lạc bên ngoài của Hỏa Phượng, chú Lục còn là một bác sĩ khoa ngoại xuất sắc, chỉ là trước kia căn bản Hỏa Phượng không cho chú Lục có cơ hội thế hiện tài năng, bởi vì từ trước đến nay Hỏa Phượng chưa bao giờ thất bại, cũng chắng bị thương nặng gì hết.



Nhưng lần này Hỏa Phượng mang về đến bảy tám người bị thương cùng một lúc, hơn nữa còn có hai người tính mạng đã bị đe dọa.



Chú Lục cũng không

hỏi cô ấy rằng những người này từ đâu mà ra, ông ấy biết Hỏa Phượng dẫn về thì chắc chắn đây là bạn của cô ấy, cho nên dốc sức cứu chữa.

Trải qua hơn mười ngày chữa trị, về cơ bản, các anh em đã không có vấn đề gì.



vết thương trên bụng của Lý Thế Vinh cũng đã lành da non, Hoàng Bắc và Dương Tuấn Phương cũng đã thoát khỏi nguy hiếm, đã có thế đứng nói chuyện, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt, còn cằn tĩnh dưỡng một thời gian.



Nhìn các anh em đều đang chuyến biến tốt, trái tim căng chặt của Tiêu Chấn Long mới dần dần buông lỏng, cho nên anh quyết định tối nay ăn cua lông, chúc mừng một trận.

Nhìn các anh em cụng ly cạn chén, lúc này lại một lần nữa Tiêu Chấn Long cảm nhận được tình anh em sâu đậm.

Tiêu Chấn Long đứng dậy đi qua sản thượng, nhìn ánh trăng yếu ớt xa xôi, cấn thận tính toán bước tiếp theo của kế hoạch.





Lúc này muốn từ Thượng Hải chạy thắng tới Thảm Quyến, sợ rằng còn khó hơn lên trời.



Đã bị Thanh bang đế mắt đến thì chắc chắn tạm thời rất khó có thể thoát thân, bây giờ biện pháp duy nhất chính là chờ cho mọi việc lắng xuống bớt rồi lại nghĩ cách rời khỏi Thượng Hải.



Nhưng mà khoản tiền kia bên Thảm Quyến thì nhất định phải chuyển về, đó mới là cơ sở đế anh lập nghiệp.



Tiêu Chấn Long tin tưởng lời Nam mặt sẹo, chắc chắn đó là một sổ tiền lớn, có điều không biết số lượng chính xác là bao nhiêu.

Lúc này Hỏa Phượng đến bên cạnh Tiêu Chấn Long.

“Phượng Nhi, gọi Phiêu Tuyết và Hoàng Tây tới đây.” Tiêu Chấn Long phân phó.


Chỉ chốc lát sau, người đang được các anh em ăn tiệc chào đón là Phiêu Tuyết và cả người thương thế vừa khỏi hẳn là Hoàng Tây đi đến sau lưng Tiêu Chấn Long, yên tĩnh đứng chờ Tiêu Chấn Long nói chuyện.

“Ngày mai, hai người lặp tức đi máy bay đến Thâm Quyến, lấy khoản tiền kia về.



Trên đường phải cấn thận.” Tiêu Chấn Long phân phó.

“Vâng!” Hai người đáp.

Đã quyết định xong, Tiêu Chấn Long từ từ thở dài một hơi, vươn người, thoải mái rên rỉ một tiếng và nói: “Rốt cuộc tốt nay có thế ngủ ngon rồi!”

Lại là một tuần nữa đã trôi qua, Tiẽu Chấn Long và các anh em đều nghỉ ngơi tại nơi ở của Hỏa Phượng ngoài ngoại ô, một mặt là dưỡng thương, mặt khác cũng là chờ đợi Hoàng Tây và Phiêu Tuyết, hai người đã đi Thảm Quyến đến nay chưa về.




Mấy ngày nay, chuyện duy nhất khiến các anh em vui vẻ là Hoàng Bắc và Dương Tuấn Phương đã hoàn toàn bình phục, trải qua hơn một tháng nghỉ ngơi và dưỡng sức, mọi người đều có thể tung tăng nhảy nhót khỏe mạnh như trâu.





Bởi vì Tiêu Chấn Long ra lệnh là trước khi hai người Hoàng Tây chưa về, không ai được phép rời khỏi biệt thự này, cho nên cả ngày mọi người đều nhàm chán xem tivi đánh mạt chược, đều sắp làm đám người Vương Quang Khải phát điên.

Đối với các anh em của Tiêu Chấn Long, thời gian một tuằn này là bảy ngày tương đối bình tĩnh mà tịch mịch khó nhịn, nhưng mà đổi với hai giới hắc bạch trẽn toàn bộ Thượng hải, đây là bảy ngày người trên giang hồ lật lên cơn sóng thần.

Bảy ngày, Cao Liên Khanh thông báo cho các bang phải ở Thượng Hải, mỗi bang phái đều phải để ý đến nhân vật khả nghi xuất hiện trên địa bàn của mình, ý định ban đầu là muốn để cho bọn họ âm thầm tiến hành quan sát, ai mà ngờ được là những bang phái này muốn lấy lòng Thanh bang nên mấy ngày đầu còn có thế âm thầm tìm kiếm, chờ càng về sau lại gióng trống khua chiêng đi lùng bắt.



Vào lúc này, toàn bộ nhân vật xã hội đen ở Thượng Hải đều dốc hết năng lượng, làm cho lòng người Thượng Hải đều bàng hoàng, thị trưởng thành phố Thượng Hải gọi cục trưởng cục công an truy hỏi, rối cuộc xã hội đen Thượng Hải như vậy là sao, Trung Ương sắp cho người xuống đây rồi, thế này không phải là bỏi xấu ỏng ta sao? ông ta ra mệnh lệnh trong vòng ba ngày phải lập tức khiến cho giới xã hội đen Thượng Hải trở về như cũ, nếu không ông ta cũng không cần làm cái chức cục trưởng cục công an này nữa.

Sau đó, cục trưởng Ngô của cục công an có chuyến viếng

thăm khẩn cấp với đại ca Thanh bang là Cao Liên Khanh, Cao Liên Khanh cũng không biết mấy ngày nay giới xã hội đen Thượng Hải là chuyện gì xảy ra, nhưng mà hơi ngoài dự liệu của anh ta.



Thấy cục trưởng cục cồng an đích thân đến, Cao Liên Khanh không dám thờ ơ, lập tức bằng lòng khiến tất cả bang phái xã hội đen ở Thượng Hải ngừng hành động lùng bắt.

Thật ra thì nhiều ngày nay vẫn luôn không có tin tức gì về đám người Tiêu Chấn Long, Cao Liên Khanh cho rằng bọn họ đã sớm rời khỏi Thượng Hải rồi, vổn dĩ cũng đã định buông tha hành động lùng bẳt, vừa vặn gặp phải cục trưởng cục công an với khuôn mặt tràn đầy vẻ suốt ruột, lại có yêu cầu như vậy, Cao Liên Khanh cũng vui vẻ thuận theo lấy được 1 ơn huệ miễn phí.

Sau khi Thanh bang ra lệnh hủy bỏ lệnh lùng bắt, xã hội đen Thượng hải cũng bình tĩnh lại.



Nghe cấp dưới báo cáo, cục trưởng Ngô ngồi trong văn phòng của mình cũng thở phào nhẹ nhõm: “Reng… reng…” Một hồi chuồng điện thoại dồn dập phá vỡ lời báo cáo của cấp dưới.

“A lô, xin chào! Đảy là văn phòng của cục trưởng Ngô.” Nhân viên cảnh sát kia tiếp điện thoại: “Cụ trưởng, điện thoại của anh, là cậu hai nhà họ Cao.”

“Ồ! Là anh ta à! Anh ta tìm tôi có chuyện gì?”

Cục trưởng Ngô nói thầm trong lòng..