Nhà Lao Chi Vương

Chương 40: Chương 40




Nhìn

thấy cách Hỏa Phượng giết chết Phi Đao thì tất cả mọi người đã biết cô gái xinh đẹp trước mắt này là người mà họ không chọc nối, mặc dù họ có rất nhiều người nhưng mà không có ai dám vung đao lên.

Chỉ thấy cả đám người áo trắng quăng đao trong tay ra, từng tên quay người nhảy xuống biến, Phượng Nhi kinh khủng đến mức khiến họ cảm thấy thà nhảy vào trong biến cả mênh mông còn hơn phải đối mặt với Hỏa Phượng ở trước mắt.

Nhảy xuống biến còn có cơ hội sống sót chứ nếu như đối mặt với Hỏa Phượng thì nhất định sẽ mất mạng.

Chỉ trong giây lát, ngoại trừ những kẻ không đứng dậy nối thì cả đám áo trắng đều đã nhảy xuống biến hết, bị sóng biến nuổt trọn trong phút chốc.



Có trời mới biết có được bao nhiêu kẻ có thế sống sót leo lên bờ, trong lòng các anh em Trương Anh Tú nghĩ như vậy.

Bây giờ trong ánh mắt tất cả mọi người nhìn Hỏa Phượng đang đưa lưng về phía họ dường như đang chờ đợi một đáp án, một đáp án mà Hỏa Phượng nói cho họ biết.

Đột nhiên Hỏa Phượng quay đầu lại, nở nụ cười thương hiệu ngọt ngào của cô ấy nói với mấy người Tiêu Chấn Long: “Đại ca, sao mọi người đi chơi mà không gọi tôi?” Vừa nói vừa đi về phía Tiêu Chấn Long.

Mấy người Trương Anh Tú và tam đại hộ pháp vừa định đứng lên nghe thấy câu này của Hỏa Phượng thì thiếu chút nữa đã ngã xuống đất lần nữa, cái này là gọi ra chơi sao? Chết nhiều người như vậy còn đi chơi gì? Bản tĩnh trở mặt của Hỏa Phượng cũng lợi hại như thân thủ của cô ấy, vừa nãy khuôn mặt còn người gặp người sợ, chớp mắt một cái đã biến thành khuôn mặt thiên sứ người gặp người thích, không có cách nào

nắm bắt được cô ấy.

Hỏa Phượng đi đến trước mặt Tiẽu Chấn Long, nhìn ánh mắt nghi ngờ của anh, nghiêm túc nói: “Anh Long, Phượng Nhi là em gái của Nam mặt sẹo, Phượng Nhi cảm ơn ngài đã lo hậu sự chu toàn cho anh trai của tôi, không đế cho anh ấy bị vứt thây nơi hoang dã, cho nên Phượng Nhi bằng lòng đi theo bảo vệ anh.”



“Cái gì? Cô chính là em gái Tiếu Phượng đã thất lạc hơn mười năm trước của anh Nam sao?” Hoàng Tây kinh ngạc nói, trong tất cả mọi người thì Hoàng Tây là người biết nhiều chuyện về Nam mặt sẹo nhất.

Hỏa Phượng gật đầu nhẹ, tiếp tục nói: “Tôi ở trên giang hồ nghe ngóng rất lâu mới biết được anh trai đang bị giam ở nhà giam Thành Bẳc, vốn định đi thăm viếng nhận nhau nhưng ai ngờ lại nghe nói anh ấy đã mắc bệnh ung thư qua đời.



Nhưng có tin tức từ trong nhà giam Thành Bắc truyền ra nói anh Long đã triệu tập tất cả phạm nhân trong nhà giam Thành Bắc đến đưa tiễn anh trai, hơn nữa còn lo liệu hậu sự cho anh ấy, sau đó nghe giang hồ đồn rằng anh Long đã vượt ngục, cũng có người bỏ ra một triệu ngầm treo thưởng muốn cái đầu của anh.





Đúng lúc khi đó tôi cũng ở trong thị trấn nhỏ mà các anh đang ấn náu nên mới sắp đặt một âm mưu đế đi theo đại ca.



Lúc đầu tôi chỉ định âm thâm bảo vệ anh, nhưng đêm hôm nay tôi thấy không ra tay thì không được cho nên mới…”

“Cô đúng là em gái của anh Nam sao?” Tiêu Chấn Long hỏi.



Hỏa Phượng gật gật đầu.

“Cô thật sự là Hỏa Phượng xếp thứ hai trong mười sát thủ hàng đầu?” Đột nhiên trong mắt Tiêu Chấn Long lóe lẽn ý định

đùa giỡn, Hỏa Phượng vẫn gật đầu như cũ.

“Tỏi không tin!” Đột nhiên Tiêu Chấn Long nói thế, các anh em cũng không biết trong lòng anh có ý đồ gì.

“Vì sao?” Hỏa Phượng nghẹn ngào hỏi.



Đương nhiên sự thừa nhận của Tiêu Chấn Long vô cùng quan trọng đối với cô ấy.

“Muốn tỏi tin cũng rất dề, vậy cỏ nói cho tôi biết cô đã giết chết Phi Đao như thế nào.



Tôi không nhìn thấy rõ!” Tiêu Chấn Long nói rồi bật cười một tiếng “Phụt!” trước.




Trong lòng Tiêu Chấn Long thầm nghĩ, xem ra bản thân mình thật sự không quá thích hợp đế đi lừa gạt người khác!

“Ồ! Là chuyện này à.” Hỏa Phượng tỏ ra rất vui mừng, bởi vì từ trong giọng nói của Tiêu Chấn Long cô đã nghe ra được Tiêu Chấn Long tin lời của cô.





Cô duỗi tay đưa một lọn tóc qua rồi nói: “Chính là nó!”

“Hả! Tóc! Tóc cũng có thế giết người sao!” Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc.

Tiêu Chấn Long nhìn Hỏa Phượng bằng ánh mắt nghi ngờ, vẻ mặt của Hỏa Phượng không đế ý.



Tiêu Chấn Long đi về phía thi thế của Phi Đao, lật thi thế của Phi Đao qua, quả nhiên ở trên cố của anh ta có mấy sợi tóc dính máu.

Đúng là đáng sợ, tóc cũng có thế biến thành vũ khí giết người.



Nếu như Tiêu Chấn Long không tận mẳt nhìn thấy, dù người khác có đánh chết anh thì anh cũng sẽ không tin trên đời có cách giết người như thế này.



Phải biết rằng, đây không phải là kỹ xảo điện ảnh trong phim, cũng không có ai là nhân vật

chính trong phim.




Ai mà ngờ được một cô gái nũng nịu như thế lại chính là sát thủ hàng đầu trên giang hồ chứ, hơn nữa cô ấy vốn không cần mang theo vũ khí gì, vũ khí của cô ấy chính là mái tóc như thác nước của mình, thử hỏi ai có thế đề phòng cô ấy được chứ? May mà cô ấy là em gái của Nam mặt sẹo, nếu không thì có khi bây giờ Tiêu Chấn Long cũng đang nằm trên boong tàu lạnh lẽo này như Phi Đao rồi.

“Phượng Nhi, hôm nay không chỉ cô đã cứu tôi mà còn cứu tất cả các anh em, chúng tôi phải cảm ơn cỏ như thế nào đây?” Tiêu Chấn Long xoay đầu lại, cười nhìn Hỏa Phượng, dù rằng anh biết Hỏa Phượng sẽ không đòi hỏi anh phải cho cô ấy cái

gì-



“Có phải tôi muốn thứ gì cũng đều được hay không?” vẻ mặt Hỏa Phượng ngây thơ hỏi.

Tiêu Chấn Long nhẹ nhàng gật đầu, anh rất thích dáng vẻ như bảy giờ của Hỏa Phượng, mặc dù anh biết cô ấy chính là người đã giết chết Phi Đao chỉ trong một chiêu.

“Vậy tôi muốn trọn bộ phim hoạt hình “Mèo và Chuột”!” Hỏa Phượng lớn tiếng nói.

Trương Anh Tú và đám anh em lập tức té xỉu, Tièu Chấn Long không thế làm gì khác ngoài việc lắc đầu nhìn Hỏa Phượng, không ngừng cười khố.

Trời cũng sắp sáng rồi, lại là một đêm không ngủ, Tiêu Chấn Long biết có thế sau này sẽ có càng nhiều đêm không ngủ như thế này đang đợi anh ở phía trước trên con đường đào vong.



Tiêu Chấn Long nhìn lên bầu trời một chút, có tiếng sấm lờ mờ đi ngang qua, xem ra sắp có một trận bão rồi.



Tiêu Chấn Long lập tức ra lệnh cho mấy người Trương Anh Tú đỡ các anh em đã bị thương nhanh chóng đi vào trong cabin trên thuyền tìm phòng y tế đế chữa vết thương, đồng thời bảo Trương Anh Tú đi tìm những du khách khác ở trên thuyền, Tiên Chấn Long đoán họ đã bị đám người Phi Đao nhốt vào nơi nào đó trên thuyền.

Các anh em nhận lệnh vang dội rồi vội vàng dìu nhau đi vào trong cabin trên thuyền, trên boong tàu chỉ còn lại thi thể của Phi Đao và hơn mười người áo trắng, chỉ trong chốc lát trời lập tức đổ một cơn mưa to, nước mưa cọ rửa vết máu trên boong tàu, cũng báo hiệu tuy có kinh sợ nhưng Tiêu Chấn Long đã an toàn vượt qua lần hành động ám sát đầu tiên trên con đường đào vong…

Ngày 6 tháng 6 năm 1999, buổi trưa, thời tiết quang đãng, bến tàu Thượng Hải.