Nhà Lao Chi Vương

Chương 250: Chương 250




Theo tiếng hét của Tiẻu Chấn Long, năm trăm quân Cờ Đen đang nấp trong khách sạn ồ ạt đổ ra như thủy triều, mỗi người đều cầm trong tay con dao găm ba cạnh và tiến vào vòng vây dưới sự dẫn đầu của Tiêu Chấn Long, bỗng chốc xung quanh khách sạn trong phạm vi trăm mét đều bao trùm bởi tiếng chém giết.

Nếu ví Tiêu Chấn Long là một mũi tên sác bén, vậy thì Hỏa Phượng, Lý Thế Vinh và mười tám Thiết vệ chính là đầu mũi tên, còn quân Cờ Đen phía sau là thân và đuôi mũi tên.



Mũi tên màu đen sâc bén lao nhanh vào trong tấm màn đen do Yamaguchi-gumi và hội Inagavva hợp nên, một mũi tên đã khiến tấm màn đen này tách ra làm đỏi.

Đê’ phân biệt địch ta, binh đoàn Tiêu Chấn Long đều đeo đai lưng Nam Thiên đặc chế, loại đai lưng này dù ở trong đêm tối không có ánh sáng cũng vẫn bừng sáng lạ thường.



Nếu trong quá trình chém giết mà có người bị tách ra thì có thế dựa vào đai lưng để anh em có thể phát hiện ra mình và giảm thiểu thương vong trong khoảng thời gian ngán nhất.

Hơn nghìn người ngoài khách sạn vừa bị thanh đao hy sinh trước cuộc chiến của nhóm người Tiêu Chấn Long dọa tới nồi đã đến lúc khai chiến mà trong lòng còn sợ hãi, vậy nên đám người này bị đánh bại trước tiên, cũng là đám bị binh đoàn của Tiêu Chấn Long giết thảm nhất.



Tục ngữ có câu “Dẹp giặc phải bát chúa giặc”, ra khỏi khách sạn Tiêu Chấn Long đã biết hai người đứng trong đám đó là kẻ cầm đầu trong hành động truy sát lần này, nên mục tiêu đầu tiên của Tiêu Chấn Long khi rút thanh đao ra chính là bọn họ.

Khi rút Hồng Nhật ra, Tiêu Chấn Long hừng hực khí thế, sát khí mạnh mẽ lại thêm tốc độ của Hồng Nhật đã tạo nên sự dũng mãnh không gì sánh nổi, chỉ thấy sóng đao Hồng Nhật khua thành từng đường hình vòm hướng về phía vệ sĩ bên cạnh hai

người.



Mấy tên bên cạnh hai người, chầng có mấy tên đáp trả được mà đều bị chiến đao Hồng Nhật của Tiêu Chấn Long loại trừ ngay dưới chân, hai người cũng là nhân vật trên sa trường nhiều năm, thấy “mũi tên” Tiêu Chấn Long sẳc bén như vậy, vội vàng ra lệnh cho đàn em phía sau tiến lên chặn Tiêu Chấn Long, còn hai người thì mau chóng lùi về sau.

Xem như anh chạy nhanh! Tiêu Chấn Long thầm máng một câu.





Tiêu Chấn Long không định đuổi theo, tiến sâu vào vòng vây kẻ địch không phải là chuyện tốt đối với chính mình, vào vòng vây thì dề thoát ra ngoài thì khó.



Vì vậy Tiêu Chấn Long dẫn đầu quân Cờ Đen nhanh chỏng xử lý hơn nghìn người ớ ngoài khách sạn, binh đoàn Tiẻu Chấn Long bát đầu bao vây dựa theo khách sạn phía sau và kẻ địch phía trước.

Năm trăm quân Cờ Đen huyết chiến với nghìn người, đây là lần đầu tiên trong lịch sử thành lập cúa Nam Thiên.



Chỉ thấy dao găm ba cạnh trong tay quân Cờ Đen múa lượn rất nhanh, lượn lên lượn xuống đã có người thiệt mạng.





Trong đám hỗn chiến, một khung cảnh tàn sát khốc liệt, binh đoàn Nam Thiên phải chiến đấu nhỏ lẻ hơn một tháng nay đã được giải phóng hoàn toàn, chỉ hơn mười phút ngân ngủi đã có hàng trăm người mất mạng dưới đao của năm trăm quân Cờ Đen.



Áo gió màu đen, khăn che mặt màu đen như muốn hòa làm một với màn đèm u ám.



Đai lưng bên hông quán Cờ Đen giống như con rần cạp nia đang nhảy múa, mồi khi đến một nơi thì ắt phải có một tên địch ngă xuống.



Đối với người trong binh đoàn Nam Thiên mà nói, đai lưng màu bạc này chỉ là một ký hiệu, nhưng đối với Yamaguchi-gumi và hội Inagavva mà nói, chiếc đai lưng màu bạc này chính là những ký hiệu đòi mạng.

Vung đao xuống đao, một dòng máu tươi bán lên nửa bên mặt Tiêu Chấn Long, khuôn mặt dữ tợn lại thêm vết máu đỏ khiến Tiêu Chấn Long giống như tên ác ma đến từ địa ngục.





Không chỉ Tiêu Chấn Long mà Hỏa Phượng, Lý Thế Vinh và mười tám

Thiết vệ đều như vậy.



Dù là người may mán thoát chết sau khi giao đấu với hai mươi mốt người này hay là Yamaguchi-gumi và hội Inagavva chưa từng được giao đấu thì gặp hai mươi mốt người này đều như chuột gặp phải mèo.



Hai mươi mốt người bọn họ xông tới đâu, người ở đó liền vọt qua bên cạnh, người hai phe giống như cực Nam và Bằc của nam châm vậy.



Đối với binh đoàn Nam Thiên mà nói đây vốn là một trận chiến không cân sức giữa kẻ mạnh và yếu, nhưng giữa trận chiến nhỏ của hai mươi mốt người Nam Thiên ngay lúc này lại diễn ra một tiết mục xen giữa như vậy.

Cuối cùng nhóm người Tiêu Chấn Long đuối mệt rồi bèn dứt khoát rút lui đến trước cửa khách sạn, chỉ huy quân Cờ Đen tác chiến.



Mười tám Thiết vệ Nam Thiên đứng thành hình vòng tròn phía trước đế bảo vệ Tiêu Chấn Long, Hỏa Phượng và Lý Thế Vinh thì cầm đao đứng phía sau Tiêu Chấn Long, ánh mắt săc lạnh nhìn khung cảnh chém giết phía trước khách sạn.




Tối nay Tiêu Chấn Long chia năm trăm quân Cờ Đen thành mười đội nhỏ, mồi đội nhỏ năm mươi người, lần lượt có một đội trưởng dần đầu.



Lại chia thành ba đội hình chiến đấu, bổn đội nhỏ ờ ngoài cùng, ba đội nhỏ ở giữa, ba đội khác thì đứng cuối cùng.





Bởi áp lực mà bốn đội nhỏ đứng vị trí tuyến đầu phải chịu là nặng nề nhất nên Tiêu Chấn Long ra lệnh cho hai đội hình chiến đấu còn lại, cứ nửa tiếng sẽ đối cho đội hình phía trước xuống dưỡng sức, dùng cách này đế trì hoãn.



Mười đội nhỏ tạo thành nửa vòng tròn trước khách sạn trong phạm vi năm trăm mét.



Để lấy sức lực của năm trăm người đối đầu với năm sáu nghìn người, không những phải dựa vào thực lực của năm trăm quân Cờ Đen mà còn phải xem quyết sách chỉ huy tác chiến có anh minh hay không.



Thực lực của binh đoàn Tiêu Chấn Long thì không cần nghi ngờ nữa, đế một người bất kỳ trong quân Cờ Đen đấu với mười tên đô con của Yamaguchi-gumi trong thực chiến, Tiêu Chấn Long tin chác đây chỉ là vấn đề thời gian đối với họ, có lẽ sẽ có vài vết thương những hoàn thành chỉ tiêu mười người thì chắc chăn có thế hoàn thành.



Việc Tiêu Chấn Long cần làm bây giờ chính

là phải chỉ huy đúng lúc, ra quyết sách đúng chỗ.

Ngay lúc Tiêu Chấn Long liên tục nghe được báo cáo tình hình chiến đấu của quân Cờ Đen, bỗng phía sau thấp thoáng truyền đến tiếng thủy tinh vỡ và tiếng rất nhiều người đang chạy đến.



Chính là kẻ địch bao vây phía sau khách sạn đang bắt đầu tấn công vê phía này, nghe tiếng bước chân thì ít nhất cũng phải hàng trăm người.

Đến đúng lúc lám! Tiêu Chấn Long cười ghê rợn, nói.



Lúc này đã nghe thấy những tiếng nố truyền đến từ phía sau khách sạn, bức xạ nhiệt hình thành từ làn sóng xung kích cực lớn đang truyền tởi chỗ Tiêu Chấn Long theo đường không khí, nhưng khi đến cửa khách sạn lại dần suy yếu.






Tiêu Chấn Long xoay người nhìn qua, chỉ thấy phía phòng bếp và phòng khách của khách sạn là một biển lửa, tiếng kêu thảm thiết từ bên trong không ngừng văng vẳng bên tai anh.

Vèo một cái có hai bóng người chạy ra từ biến lửa, chính là Trương Anh Tú và Trương Bá Chính.

“Cho nổ hết chưa?” Tiêu Chấn Long hỏi.

“Rồi ạ, đại ca! Đi tong hơn một trăm người rồi, nhưng vẫn liên tục có người lao vào trong! Bọn em nên làm gì?” Trương Anh Tú báo cáo.



Thì ra đế phòng trường hợp có người tấn công đột ngột từ phía sau, sáng sớm Tiêu Chấn Long đã ra lệnh cho quân Cờ Đen đặt bình gas vào phòng khách và phòng bếp phía sau khách sạn, chỉ đợi đám người này tự chui đầu vào lưới.

“Đám người không biết sống chết này! Mau điều một đội nhỏ, chúng ta ra phía sau xử lý chiến trường.’ NÓI xong Tiêu Chấn Long xoay người hất áo măng tô một cái, anh rút chiến đao Hồng Nhật và xông vào phòng khách đầu tiên, tiếp theo sau

là Lý Thế Vinh, Hỏa Phượng và mười tám Thiết vệ, còn có mội” đội nhỏ do Trương Anh Tú và Trương Bá Chính dần đầu.

Vừa bước vào phòng khách, một luồng khí nóng trước mặt phả về phía Tiêu Chấn Long, Tiêu Chấn Long nhìn chăm chú thấy bên trong phòng khách đã là một biển lửa, cửa bốn phía đã bị luồng khí do bình gas nổ tạo ra phá hủy từ lâu, bàn ghế trong phòng khách không phải bị nố tan thì là bị ngọn lửa lớn nuốt trọn.



Cháy lớn hơn phòng khách là phòng bếp, lúc này vẫn còn tiếng nổ láng máng phát ra từ bẻn trong, điều khiến Tiêu Chấn Long kinh ngạc là đến bây giờ trong phòng bếp vẫn có tiếng kêu thảm phát ra ngoài, thỉnh thoảng lại có vài thể xác bốc lửa kháp người nhảy loạn bên trong cho tới khi không còn động đậy.



Trên sàn phòng khách có hàng trăm bộ thi thê’ đang nằm la liệt, Tiêu Chấn Long thầm nói rốt cuộc thằng nhóc Trương Bá Chính này đặt bao nhiêu bình gas vậy.

Nhìn những thi thể bị thiêu rụi trên sàn, một mùi khét khó ngửi bao trùm lấy phòng khách khiến đám người Tiêu Chấn Long cảm thấy buồn nôn.



Tuy rằng phòng khách lúc này đã là một nơi địa ngục trần gian nhưng vần liên tục có người phá cửa số phá cửa đi đế ra ngoài, mặc dù lúc này cửa số và cửa đi đã không còn giá trị thiệt hại nữa.

Tiêu Chấn Long ung dung giơ đao lên, hét lớn một tiếng: “Các anh em, vào việc thôi!”.