Nhà Lao Chi Vương

Chương 234: Chương 234




Lúc ánh trăng xuất hiện lần nữa, Tiêu Chấn Long và Chu Vinh Tài vẫn đang giằng co, khí thế căng thẳng hai bên xông lên, Chu Vinh Tài khỏng rõ Tiêu Chấn Long đang chờ điều gì, nhưng anh ta cũng không dám tùy tiện ra lệnh tấn công.

Dù sao quyền chủ động vẫn ở chỗ tôi, đế tôi xem cậu có thế chơi được gì, Chu Vinh Tài thầm nghĩtrong lòng, đồng thời anh

ta nắm tay Lệ Ngọc chặt hơn.

Lúc này, nếu Chu Vinh Tài là người biết quan sát tỉ mỉ, sẽ phát hiện trong số người bên Tiêu Chấn Long có một người đã biến mất lúc ánh trăng xuất hiện lần nữa.

Là ai? Chính là Hỏa Phượng.

Lúc Tiêu Chấn Long đeo mặt nạ lại, bóng dáng Hỏa Phượng biến mất theo thời gian trôi, đến khi biến mất hoàn toàn.

Sau đó Hỏa Phượng bay về phía xe của Chu Vinh Tài với tốc độ người thường không theo kịp của mình, đó chính là lúc mây đen che khuất trăng, bầu trời bị bóng tối bao phủ.



Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, trong bóng tối có tay sai của Yamaguchi-gumi cảm nhận được lọn tóc trên đỉnh đầu mình có làn gió thối qua, nhưng không ai xem cơn gió kia là người.

Hỏa Phượng mượn lực đấy từ chiến thần Lý Thế Vinh, dừng lại ở khoảng cách Tiêu Chấn Long và Chu Vinh Tài hơn mười mét hai lần mới đến nóc xe Chu Vinh Tài đứng cùng Lệ Ngọc.





Dựa vào tốc độ không ai sánh bầng, mồi lần dừng lại đều giống như chuồn chuồn lướt nước, để người kia chỉ có cảm giác bờ vai cúa mình hơi chùng xuống, không đợi người kia kịp phán ứng, tay Hỏa Phượng quấn tơ xanh lên cố anh ta, mái tóc như dao sâc cắt đứt cổ anh ta không hề có tiếng động, đến cả thân hình cũng duy trì dáng vẻ ban đầu.

Sau khi giết liên tiếp hai người, Hỏa Phượng đã đứng ở nóc xe.



Chu Vinh Tài đứng trên nóc xe đột nhiên cảm giác trước mắt của mình mơ hồ, lại dần rõ ràng như ống kính phim.





Ảo ảnh dần dần biến thành người thật, Chu Vinh Tài thấy Hỏa Phượng đeo mặt nạ ác linh như nhìn thấy quỷ, bị dọa hét to một tiếng.



Tiếng hét cúa Chu Vinh Tài lập tức hấp dần sức chú ý cúa mọi người, tất cả mọi người đi về phía anh ta, thấy một người mặc đồ đỏ giằng có với Chu Vinh Tài trên nóc xe.


Tất cả mọi người chợt sững sờ, không rõ sao người này lên được, thậm chí chẳng có chút động tĩnh gì.



Ai nấy đều tháng thốt nhìn qua nóc xe, đương nhiên ngoài hai người bị Hỏa Phượng cắt đứt yết hầu.

“Cô… Cô…” Lúc này, dù bình thường Chu Vinh Tài ăn nói khéo léo thế nào, trong trường hợp lạ lùng này cũng không chịu được nghẹn họng nhìn trân trối.



Chu Vinh Tài cảm giác có luồng khí lạnh chạy từ lòng bàn chân mình chạy thẳng lên đầu.

“Buông em ấy ra!” Dù giọng điệu Hỏa Phượng nhẹ nhàng, nhưng người bên Tiêu Chấn Long đứng cách đó hơn mười mét đã có thể cảm nhận được tức giận từ Hỏa Phượng, huống chi là Chu Vinh Tài.

Lúc này Chu Vinh Tài đứng trước mặt Hỏa Phượng không nói được một câu hoàn chỉnh: ‘Tôi… tôi… Cô… cô đừng có mơ!”

Hỏa Phượng hừ lạnh một tiếng, tay trái vẽ một quỹ đạo hình tròn trước mặt Chu Vinh Tài, sau đó cả hai tay mạnh mẽ dừng lại trước mát Chu Vinh Tài.



Sau khi tay trái của Hỏa Phượng dừng lại, Chu Vinh Tài chợt cảm thấy thể của mình bát đầu trờ nên trì trệ, thậm chí có bộ phận vốn không động đậy được, nhẹ nhàng động đậy là vô cùng đau đớn.


“Cô… Cô đâ làm gì tôi?” Chu Vinh Tài điên cuồng gào thét.



Chu Vinh Quang dưới xe thấy anh trai bị không chế thì móc súng lục trong ngực ra nhâm vào Hỏa Phượng, hét lớn: “Bỏ anh ấy ra!”

Hỏa Phượng quay đầu nhìn, tay phải nhanh chóng rút đao vung lên cổ tay Chu Vinh Quang, sau đó nhanh chóng đút đao lại vào vỏ.



Đột nhiên Chu Vinh Quang cảm thấy cổ tay mình

đau đớn, Chu Vinh Quang đã từng trải qua nhiều trận chiến thầm kêu không ổn, nhưng lúc này đã muộn, cổ tay trái cầm súng đã bị chiến đao cắt đứt, Chu Vinh Quang không ngờ cô gái này khó đối phó như vậy, động tác quá nhanh, anh ta kêu thảm thiết quỳ xuống nền tuyết.

Hỏa Phượng sợ dọa đến Lệ Ngọc nên tháo mặt nạ xuống lộ ra khuôn mặt như thiên sứ, đón lấy Lệ Ngọc từ trong lòng Chu Vinh Tài, lúc này Chu Vinh Tài không thế động đậy, chỉ có thế trơ mát nhìn Hỏa Phượng ôm Lệ Ngọc đi từ trong tay mình.


“Lệ Ngọc ngoan! Chút nữa chị dẫn em về với anh trai!” Hỏa Phượng dịu dàng nói với Lệ Ngọc.

Nhìn ánh mắt dịu dàng của Hỏa Phương, Lệ Ngọc gật đầu.



Ve Lệ Ngọc, từ ngày cô ấy liều mạng cứu lão Băng, Hỏa Phượng có cảm tình đặc biệt với cô ấy.



Đối với Lệ Ngọc, Hỏa Phượng không những xem cô ấy như một cô em gái nhỏ, mà còn là một người thân của mình.



Dù ai muốn làm tốn thương đến cô ấy cũng có kết quả cuối cùng rất thảm.



Thật không may, Chu Vinh Tài chính là người sáp đối diện với kết cục thảm thương đó.

“Cô đã làm gì với tôi? Mau thả tôi ra!” Chu Vinh Tài ở trên nóc xe hét to, nhưng vẫn không thế động đậy, bời vì anh ta phát hiện chỉ cần mình nhúc nhích, xung quanh dường như có hàng nghìn thanh đao cắt vào da thịt mình.



Trong lòng Chu Vinh Tài vô cùng sợ hãi về “ma quỷ” đội lốt thiên sứ trước mặt.

“Người uy hiếp anh Long thì người đó sẽ sống không bằng chết, người uy hiếp tôi tôi sẽ đế người đó chết không toàn thây, thật không may, anh hội tụ cả hai điều! Tôi sẽ thả anh! Yên tâm đi!” Hỏa Phượng nói xong thì mang mặt nạ lẽn lại, gương mặt xinh đẹp cũng theo đó ấn dưới lớp mặt nạ.

“Cô có ý gì? Cô…” Trong lòng Chu Vinh Tài chợt dâng lên cảm giác họa lớn ập đến rồi.

“Lệ Ngọc quay đi chỗ khác, dù có xảy ra chuyện gì cũng không quay lại nhìn!” Hỏa Phượng nhìn Lệ Ngọc ngoan ngoãn quay đi.



Mạnh mẽ thu tay trái ớ không trung về, tất cả mọi người đều cảm thấy sắc mặt biếu cảm phong phú của Chu Vinh Tài dần mất đi sâc thái, ngấn ngơ đứng ở nóc xe, cũng không động đậy.

Không ai biết cuối cùng xảy ra chuyện gì? Chỉ thấy tay phải Hỏa Phượng châm chậm dắt Lệ Ngọc xuống xe, đi về phía Tiêu Chấn Long..