Nhà Lao Chi Vương

Chương 230: Chương 230




Dửt lời.



Tiêu Chấn Long nhận lấy bình rượu mã Hầc Bão đem đến, dể cho tất cả mọi người bao gồm cả Hỏa Phượng cũng uống một ít.



lúc Tièu Chấn Long uống ngụm rượu cuối củng, đột nhiên dập mạnh bình rượu về phía tảng đá trong rừng, âm thanh binh rượu vỡ vụn này men theo bòng đèm truyền đi rất xa.

“Đeo mặt nạ lèn, tỏi phải cho bọn Nhặt Bản kia xem thử ai mới là sứ giá địa ngục nhặt xác cúa chúng!” Dứt lời Tiêu Chấn Long dần đầu gở một chiếc mặt nạ ác linh từ trên vách gỏ dao xuống, sau đó mồi người đều đeo lên cho mình một chiếc mặt nạ.



Tiêu Chấn Long và Hỏa Phượng đeo mặt nạ màu đỏ, còn những người còn lại đều đeo mặt nạ màu đen.



Tiêu Chấn Long phát hiện chiếc mặt nạ này không chỉ có tác dụng uy hiếp, quan trọng hơn là có thế giữ ấm, ít nhất đế mỗi người không cảm thấy quá lạnh dưới cái rét của mùa đông này.

Trên mặt nạ ác linh, khí thế của hai mươi mốt người này dần thay đối, hơi thở chết chốc trán ngập trong rừng.





Tất cả mặt nạ ác linh mà đám người Tiêu Chấn Long mang theo đều là lúc thảm sát Nam Kinh, vì đề phòng máu tươi bân vào mẩt nên quỷ Nhật Bản mô phỏng vẻ mặt của Trung Quốc đế tạo thành, mỗi một mặt nạ cũng giống như thanh chiến đao đều nhuốm đầy máu tươi cua người chết.



Mặt nạ dữ tợn, rất giống như những linh hồn ác linh trở lại từ địa ngục đòi mạng từng người Nhật Bán.

Trong gió đông, chiếc áo khoác màu đen, chiến dao khát máu, mặt nạ dữ tọn, rừng rậm u ám tạo thành một bức tranh địa ngục trân gian, nhân vật chính là Tiêu Chấn Long và binh đoàn Nam Thiên.

Đến gần ngàn kẻ địch cũng giống như là những sứ giả địa ngục muốn thu thập vong linh.

Cánh tay to của Tiêu Chấn Long vung lên, hét “Chúng ta đi!” Tiêu Chấn Long ở phía trước, Lý Thế Vinh và Hỏa Phượng ở song song ngay phía sau, mười tám thiết vệ theo sát, hai mươi mốt người ẩn hiện trong rừng rậm đi về hướng thôn núi bên ngoài khu rừng.

Bên ngoài, năm sáu trăm người dược vài tên “dầu sò” trong hội Cố Xuyên lãnh đạo, cầm châc vũ khi căng thâng nhin về phía khu rừng, không lâu sau đã thấy một số bóng đen đi vê hướng họ.




không ai nhìn rõ được hình dạng, nhung hơi thở chết chóc này lan về phía họ theo những người này đi ra khỏi rừng rậm.

Từng đợt từng đợt hơi thở căng thẳng không ngừng kích động trái tim cúa mỗi người, cục diện giương cung bạt kiếm đã xáy ra trong cuộc tàn sát không cân xứng này.



Không phải chỉ vài người thôi sao, có gì phái căng tháng chứ, một tên đầu sô trong hội cổ Xuyên tự an ủi mình.



Cho dù vậy đôi mắt hắn vần

đang cãng tháng quan sát những chiếc bông mâu đen sâp bước ra khỏi rừng rậm, đồng thời chuấn bị mệnh lệnh ra tay.

Cuối cùng những bóng người này đã đi ra khỏi rừng rậm, đứng ở một gò đất cao ớ bẽn ngoài khu rừng, cho dù ánh trăng rất sáng, ánh sáng từ tuyết trong thôn cũng đủ để rọi, nhưng những người dưới núi đều nhìn không rõ gương mặt cúa họ, nhìn từ xa, gương mặt ai nấy cũng ốêu rất mơ hồ.


Hơn hai mươi bóng dâng xuất sâc hơn người đứng trèn gò đất cao, khoanh tay dứng đỏ, nhìn xuống thôn núi bên dưới.





Người đũng cao nhất chỉnh là Tiêu Chấn Long, sau đó lã Lý Thế Vinh và Hóa Phượng, mười tám thiết vệ dứng thành vòng tròn bao vây ba người Tièu Chấn Long ở giữa.

Đao chưa ra khỏi vỏ, sát khí đã ngập tràn.

Khóe miệng bên dưới mặt nạ của Tiêu Chấn Long không nhịn được mà cong lẽn, không ngờ là Yamaguchi-gumi lại xem trọng mình đến vậy, dây cũng có thể là lẵn đâu tiên trong lịch sứ Yamaguchi-gumi cứ đi nhiều đội ngũ như vậy lại chí vi đối phó hai mưoi mốt người họ.



Bây giờ Tiêu Chấn Long không biết không chí Yamaguchi-gumi chiêu đãi anh như vậy, còn có năm sáu trâm nhân mẩ của hội Đạo Xuyên cũng đang ở đây.



Nhờ vào ánh trăng Tiêu Chấn Long nhìn thấy bẽn dưới thôn dã đứng dây người, hơn trăm chiếc xe đậu trên đường của thôn núi, ãnh đèn xe mờ áo giữa núi rửng hoang vu.


Nhìn xa xa về phía những tia lửa nhỏ ờtrong thủ đô, đột nhiên Tiêu Chấn Long nhớ đến một bải thơ, ngay thời khầc này, ngay hoàn cảnh này, từng câu trong bài thơ đều đúng, nghĩ đến đây, Tiêu Chấn Long không kiềm được mà lởn giọng đọc bài thơ này ra, giọng nói mạnh mẽ men theo sát khí lúc ấn lúc hiện ở thôn núi truyền ra ngoài, làm trong lòng của mỗi người rung

lên, khiến cho mọi người cảm nhận được quyết tâm tiến v’ê phía trưởc của Tiêu chấn Long.

“Vạn Lý Trường Thành ngàn vạn binh, nhục nước cháng đợi con cháu binh.



Nguyện mang mưởi vạn quản hổ sói, cưỡi ngựa giương đao vào — Đông Kinh (Tokyo)!”

Sau khi Tiêu Chấn Long đọc xong bài thơ, sát khí của mọi người cũng tăng lẻn ngút trời theo bãi thơ.

Một tiếng “Thương – Lãng”, Tiêu Chấn Long rút ra chiến đao Hồng Nhật từ phia sau, chiến đao vừa rút, sát khỉ trăn ngập các nơi, sát khí mấy mươi năm tồn đọng trên chiến đao Hồng Nhật nổi lén điên cuồng dưới sự thúc giục đầy chán khi của Tiêu Chấn Long.





Hai mươi thanh chiến đao sau lưng Lý Thế Vinh, Hỏa Phượng và các thiết vệ cứ như nghe được mệnh lệnh vậy, nố vang một trận, đồng loạt bay ra khỏi vỏ, dường như cùng một lúc, mọi người nhanh chóng nắm lấy chiến đao, rút ra khỏi vò.

Lý Thế Vinh và Hỏa Phượng được câm chiến đao lần dâu tiên, còn có mười tám thiết vệ thầm lặng cám nhận sát khí trên chiến dao của mình, mỗi một bộ phận trên chiến đao dường như đều đang nháy lẽn, ai nấy đều cám nhận được ý niệm khát máu thấm đấm trên chiến đao đang lan đến người cầm dao.



Có thiết vệ dường như cám nhận được tay phái cầm đao cúa mình dang run lên, người không hiểu có thể sẽ cho rằng đây lã một sự sợ hãi, nhưng người thật sự đang cầm đao sẽ biết chiến dao ra khỏi vỏ, không thấy máu sẽ không thu về được, mỗi thanh chiến đao cử như con ngựa hoang sâp thoát khói dây cương vậy, người câm chiến đao sắp không khống chế được rồi.

Hai mươi mốt ánh sáng trên gò đất cao phát ra ánh sáng mê người, khoảnh khâc Hồng Nhật rút khỏi vỏ, dường như năm

sáu trám người Yamaguchi-gumi dưới thôn núi cũng cám nhận được hơi thờ chết chóc, tất cả vũ khí bâng thiết đang cầm trong tay đều phát ra một tiếng kêu nhó không bình thường, hình như đang cầu xin, lại hlnh như đang trả lởi.

Ánh sáng phát ra tử thăn đao cúa hai mươi mốt thanh chiến đao như đèn sáng đêm khuya vậy, làm nổi bật chiếc mặt nạ ác linh đang đeo trẽn mặt mồi người, khoanh khâc nhìn rõ chiếc mặt nạ, ai nấy dưới thôn núi cũng không kiềm dược mà lùi về một bước.

“Lên cho tôi! Chém chết bọn chúng!” Cuối cùng tên đầu sỏ lảnh đạo hội cổ Xuyèn dưởi thôn núi cũng hạ lệnh tấn công, chí thấy cá một đám người Yamaguchi-gumi khâp núi lao về phía đám người Tiêu chấn Long.

Từng trận hò hét cuộn thành tùng lãn sõng khi tràn về phia đám anh em Tiêu Chấn Long, Tiêu Chấn Long ngửa mặt lên trời rít dài: “Các người lẽn đi!”.