Nhà Lao Chi Vương

Chương 228: Chương 228




“Làm gì, sao lại muốn tôi đi lên?” Hai mât đẹp cúa Hỏa Phượng trừng lẽn, không hài lỏng mà nói.



“Báo cô đi lẽn thì cứ lẽn đi, cô ớ đây không tiện!” Nói xong,

Tiêu Chấn Long đi tới bên cạnh Hỏa Phượng cúi đầu thl thầm vài câu vớí cô ấy, Hóa Phượng nghe xong thì mặt đẹp đó lẽn, cười mắng: “Mệt mấy người nghĩ ra được cái trò kì cục như vậy! Các anh nhanh lẽn đó!” Nói xong, Hóa Phượng cũng không quay dẫu lại mà đi về phía cửa thang lầu.



Thấy Hỏa Phượng đã lẻn lầu biến mất dạng, Tiêu chấn Long vỗ tay vài cái, lớn tiếng hét to: “Mọi người cố gáng chuấn bị một lảt, tranh thủ thôi gian, động tác nhanh nhẹn chút! cố

gắng làm được nhiều hlnh dáng, kiểu loại thl càng tốt!”

Chi thấy sau khi Hâc Báo phố biến chú ý nãy cúa minh xuống xong, đám thiết vệ lập tức cười ha hả một trận, vội vàng dựa theo mệnh lệnh của Tiêu Chấn Long bât đầu cõng tác chuấn bị ở trong khu mộ, có người chạy chậm, có người vận động làm nóng ngươi, cỏn cỏ người gặp bụng.



Một lúc sau, có người chuấn bị xong bèn nháy lên bệ cao chọn một bình hoa mà mình thấy vừa ý, cầm bình hoa đi đến một góc, sau đó cói quần ngồi lên, có người thì đứng ớ một bên bắt đầu rải nước tiểu vào bèn trong bình hoa.





Chi chốc lát mùi chất thái đã bât đầu tràn ngập trong toàn bộ khu mộ.



Đội viên Hầc Báo không khỏi nhanh trí nghĩ ra một kế, nhìn binh hoa của minh ớ phía trước, cười nói: “Hôm nay lứa cúa ông nội có chút lớn, thẳng khọm già Doihara Kenji ráng mà uống đi nhé, ha ha!“



Tiêu Chấn Long nhảy lên trên đài, cầm cái bình hoa ở trên cùng kia xuống dưới, đó là binh đựng tro cốt của Toujou Hideki, cả cái bình toát lên sự cao quý, tạo hình ưu nhã.



“Cái bình hoa tốt như vậy lại dùng để đựng thân thịt nát hôi này cúa mày, đúng là phí phạm, cháng thà làm cái bô cho tao đựng nước tiểu còn hơn!” Nổi xong, Tiêu Chấn Long cũng không kiêng dè những người khác, mớ bình hoa ra đặt ớ phía trước, điều chỉnh tư thê’ của mình một chút, ước lượng khoảng cách xong, Tiêu Chấn Long cời quần cúa minh xuống, bât đầu “bắn“ về phía bình hoa.



Lúc nảy Hâc Bão vừa mởi giải quyết cái của minh xong, quay đâu lại đúng lúc nhìn thấy tư thế của Tiêu Chấn Long, không nhịn được mả oa một tiếng, lởn tiếng hô: “Oa! Đại ca, anh quả đúng là thần võ anh dũng nha!”


“Đi sang một bèn cho tỏi!” Tiêu chấn Long cưỡi mắng.



Tiêu Chấn Long thấy mọi người đều đã giái quyết xong nhiệm vụ của mình, bèn bảo các thiết vệ đặt binh hoa về lại như cũ, Tiêu Chấn Long nhìn kiệt tác cúa mình, không nhịn được mà lộ ra một nụ cười, sau dỏ tiếng cười này trở nên càng lúc càng lớn, càng ngày càng dâng cao, đến cuối cùng những người khác ở trong khu mộ cũng bắt đầu cười ha ha theo.



Có lẽ đời nãy những người ớ trong phần mộ cũng chưa tửng được cười vui vẻ tới như vậy, người Nhật Bân hay thậm chí là chinh phủ của Nhặt Bản cũng sẽ chắng bao giờ có thế ngờ tới được, những tên tội phạm chiến tranh mà bọn họ ngày đêm cung phụng lại bị người Trung Quốc dũng phản vá nước tiếu vùi lấp.



Đám giặc Nhật Bàn ngày xưa diêu võ dương oai ờ trên lãnh thố Trung Quốc, vốn hy vọng sau khi chết có thế có được một chút nhân đạo, nhưng mà hành vi phạm tội ngập trời mà bọn họ phạm phải đã vĩnh viền tước đoạt đi quyền lợi nảy của bọn họ.



Các người cứ tiếp tục thăm viếng đi, tiếp tục cúng bái đi! Tôi muốn cho các người biết mấy con lợn Nhật Bốn mà mấy người tôn thở cũng chỉ là phân và nước tiểu của người Trung Quốc mà thôi, Tiêu Chấn Long cười lạnh nói.




“Chúng ta dl!” Tiêu Chấn Long vung tay lên, áo khoác màu đen tung bay theo gió, dẫn theo đàm thiết vệ đi về phia cứa ra khu



mộ…

Ngày ba mươi mốt tháng mười hai năm một nghìn chín trăm chín mưoi chín, ngày cuối cùng của thế kỷ hai mươi, chỉ nhánh Yamaguchi-gumi cúa trụ sớ Furukawa ớ Tokyo Nhật Bán.



Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuối với gương mặt nghiêm túc, trẽn ngươi mặc bộ kimono màu đen và một người trẻ tuôi mặc âu phục màu tráng gương mặt tà khí cùng ngồi quỳ trước một chiếc bản, vừa nói chuyện đồng thời cũng tỉ mỉ thưởng thức vị thơm của trà vẫn còn đang bốc khói nghi ngút trẽn bản.



Người Nhật Bán đang mặc kimono chính là hội trướng hội Cố Xuyên Yamaguchi-gum Tân Chí Thành, còn người trẻ tuổi kia là đại ca Song Sát hội Tam Hợp Đài Loan Chu Vinh Tài, anh hai Chu Vinh Quang đang khoanh tay đứng trước cửa.



“Tôi đại diện đại ca của chúng tỏi cảm ơn sự ủng hộ hết mình lần này của hội trường Tán Trung dành cho chúng tôi! Đại ca của chúng tỏi bảo tôi truyền đạt lại sự kính trọng của anh ấy đến ngài, nếu như Đài Loan Quốc Dân Đảng có thể liên tục đẳc cử, vặy thì anh ấy sẽ đem toàn lực trợ giủp Yamaguchi-gum mỏ rộng lợi ích ờ Đài Loan” (Tiếng Nhật Bản) Chu Vinh Tài rất trang trọng gặt đầu một cái vởi Tản chi Thành, dũng tiêu chuấn của Nhật Bản đế cảm ơn Yamaguchi-gum đă trợ giúp rất lởn trong lằn truy kích Tiêu chấn Long nảy.



“Haha! Nào có, nào có! Yamaguchi-gum và hội Tam Hợp vốn dĩ là người một nhà, chúng ta cũng vì lợi ích chung thôi.



” (Tiêng Nhật Bán)

“Đại ca chúng tôi nói lãn này Quốc Dân Đàng có thế tháng được ớ cuộc tống tuyến cứ hay không, một trong những nhãn tố quan trọng nằm ở một người.







“Chính là ngươi mả cậu hay nhâc đến Tièu chấn Long sao?”

“Không sai, chính là anh ta! Mục đích lần này tôi đến Nhật Bán chính là muốn anh ta mâí mẫi ở lại đất nước Nhật Bản này.



” Chu Vinh Tài làm động tác giết với Tân Chí Thành.



Tân Chí Thành cười, gật đầu, đĩ nhiên ông ta hiểu ý của Chu Vinh Tài.



.