Nhà Lao Chi Vương

Chương 222: Chương 222






phần lịch cúa những viẻn Dạ Minh Châu này, mọi người cũng chí hiếu rõ trong lòng chứ không nói ra.

Toàn bộ địa đạo vần theo hình dạng xoán ốc xuống phía dưới như cũ, bởi vì nhiều năm không có người đi vào cộng thêm trong này ẩm thấp khô ráo khiến cho phía trên bậc thang bằng đá cẩm thạch màu tráng tích đãy sương, vô cùng trơn trượt.



Càng đi xuống dưới, Tiêu Chấn Long càng phát hiện độ ẩm càng tăng lên, cuối cùng lại biến thành sương mù nhè nhẹ.

Vốn dĩ Tiêu Chấn Long cho rằng đây là khí độc, bởi vì trong lịch sử tội ác của Nhật Bản ờ Trung Quốc có thói quen nghiên cứu chế tạo khí độc.



Sau đó anh phát hiện sương mù này cũng không có mùi lạ gay mũi, ngược lại còn mang theo hương thơm nhè nhẹ.

Mọi người phát hiện này địa đạo xoay tròn này không dài như trong tưởng tượng, ít nhất ngắn hơn nhiều so với địa đạo dần xuống mộ đao.



Chỉ mới đi vài phút, một cái nhà đá rộng hơn cái trong mộ đao đã xuất hiện trước mắt mọi người.

Vi sao nói rầng có cảm giác rộng hơn căn phía trên mộ đao? Là bời vì khi mọi người đi đến trước mặt căn nhà đá này, bọn họ phát hiện ra toàn bộ ngôi nhà đều bị bao quanh bới sương mù màu trâng, tuy nhiên nhìn từ cửa ra vào có thế thấy rõ căn nhà đá này rộng hơn rất nhiều.



Cửa vào lớn bằng khoảng bốn cái mộ đao, hơn nữa độ cao vô cùng lớn, giống như một tòa cung điện, cạnh cửa là hai cột đá cấm thạch màu trắng, trên cột đá khắc hoa văn có quy tác.

Toàn bộ nhà đá đều chìm trong một mảnh sương mù màu trắng, trong mông lung tràn ngập sự thần bí.



Bởi vì sương mù rất dày, tầm nhìn không đến hai mét, Tiêu Chấn Long dặn mọi người theo sát bẽn người, dưới tình huống không biết rõ trong nhà đá có gì thì tuyệt đối không được đi

xa.



Sau khi dặn dò xong, dưới sự dẳn dắt của Tiêu Chấn Long, mọi người chậm rãi đi về phía nhà đá.

Cảng gần tới nơi, tâm trạng của Tiêu Chấn Long càng cảm giác hưng phấn khó nói thành lời, thỉnh thoảng trong đầu anh lại thoáng hiện những hình ảnh của quá khứ.





Tiêu chấn Long không biết có phải bởi vì lòng tò mò của mình mới khiến tâm trạng trở nên phấn khởi hay không, hay là sự tò mò đối với sự vật chưa biết nào đó trong nhà đá khiến anh trở nên kích động.

Lúc này nếu Tiêu Chấn Long quay đầu nhìn thì chác chán sẽ phát hiện ra vấn đề.



Bời vì không riêng gì một mình anh có loại tâm trạng này, tất cả mọi người bao gồm Lý Thế Vinh, Hỏa Phượng cùng với các Thiết Vệ đều có loại cảm giác hưng phấn này.



Chẳng qua có người khẽ nhếch khóe miệng mỉm cười bí hiểm, có người lại xuất hiện sợ hãi trong mát.


Thế nhưng giống như Tiêu Chấn Long, những người này đêu không hề phát giác ra có điều kỳ lạ gì, vần không ngừng tiến về phía trước như cũ.



Tiêu Chấn Long cảm thấy đã đi được một khoảng cách rất xa, giống như đã đi hơn nửa giờ nhưng vẫn không hề nhìn thấy bất cứ thứ gì.



Lúc này Tiêu Chấn Long mới cảm thấy có gì đó không bình thường, anh đứng vững, không quay đầu lại mà nói: “Mọi người cấn thận!”

Binh thưởng khi Tiêu Chấn Long nói những lởi này, những người đằng sau ít hay nhiều cũng sẽ đáp một tiếng.



Nhưng mà Tiêu Chấn Long phát hiện lần này không có ai đáp lại anh, anh cho rẳng những người đâng sau không nghe thấy nèn lặp lại một lần, đợi một lúc mới phát hiện vẫn không có người đáp lại.

Tiêu Chấn Long mạnh mẽ quay đâu, bất ngờ phát hiện phía sau không hề có bất kỳ ai, chỉ còn lại một mình anh đứng trong sương mù.

Cơn khủng hoảng khi bất ngờ rời khỏi quần thế lập tức xâm nhập vào trong tâm trí của Tiêu Chấn Long khiến suy nghĩ của anh trô nên rối loạn, chẳng qua anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.



Lúc này Tiêu Chấn Long phát hiện trái tim của mình nhảy lên rất nhanh, giống như sắp bay ra khỏi lồng ngực, đột nhiên anh cảm thấy vô cùng khó thớ.

Tiêu Chấn Long ôm ngực bước nhanh, anh phát hiện lúc này bán thân không có sức lực đẽ’ kêu lên, chỉ cần mở miệng ra thì ngực sẽ đau nhức như sâp vỡ, mồ hôi lạnh trên đầu không ngừng rơi xuống.




Tiêu Chấn Long dùng ý chí mạnh mẽ của bản thân đế giữ lại một chút tỉnh táo cuối cùng, cố gâng tìm kiếm nơi có thế tạm thời nghỉ chân.





Toàn bộ căn nhà đá nhìn như có thế dừng lại bất cứ chỗ nào nhưng lại có vẻ dừng lại ở đâu cũng không an toàn, vì vậy Tiêu Chấn Long chỉ có thế không ngừng bước nhanh.

Cuối cùng Tiêu Chấn Long mơ hồ nhìn thấy phía trước có một đồ vật như cột đá.



Anh vội vàng bước nhanh tới, dựa vào phía dưới cột đá, thở hổn hển từng hơi.



Lúc này Tiêu Chấn Long chợt có một loại cảm giác giống như ngày tận thế, dường như cái không gian rộng lớn này chỉ còn lại một mình anh.



Hiện tại anh muốn kêu cũng không kêu nối, thậm chí còn không thể phát ra âm thanh.

Có phải những người khác cũng giống như chính mình hay không, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào chứ? Bây giờ Tiêu Chấn Long bắt đâu có hơi hối hận bản thân cứ khăng khăng tiến vào căn nhà đá này.

Đây là kiến trúc cùng loại với hình vẽ cúa dân tộc thiểu số ớ Trung Quốc, cột đá hình trụ nối thắng lẻn trần nhà, bới vi có sương mù bao phú cho nèn không nhìn rõ cao bao nhiêu.




Toàn bộ đồ dâng trên cột đá đều được điêu khâc bâng ngọc thạch màu trẳng, ở vị trí cao bầng người có khẳc một hình vẽ

khuôn mặt ác quỷ địa ngục bằng sơn dầu màu đỏ.



Hai con mẳt tỏa ra ánh sáng u ám màu đỏ sậm, toàn bộ hình điêu khâc không có khác biệt gì với những mặt nạ ở mộ đao.

Tiêu Chấn Long chịu đựng cơn đau nhức ờ ngực, vịn cột đá đứng lẻn, phát hiện phía trên hình vẽ hai mát của ác quỷ t là hai viên đá quý màu đỏ.




Ngay khi Tiêu Chấn Long đang nhìn chầm chầm đá quý, anh phát hiện thân thế của mình dần dần giống như bị trói tại chỗ, hai con mát của anh cứ đối diện với hai mát của ác quỷ không nhúc nhích.

Tiêu Chấn Long ngay lập tức cảm thấy choáng váng, hơn nữa còn có cảm giác tay chân càng ngày càng rời xa chính mình, cơn đau nơi ngực cũng không còn cảm nhận được.





Anh phát hiện vậy mà ý thức của chính mình lại dần dân bay xa theo ánh sáng đỏ nơi hai mẳt của ác quỷ, dường như đang đi vào trong thế giới của ác quỷ trên hình vẽ.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Tiêu Chấn Long từ từ tỉnh lại, bất ngờ phát hiện anh đã rời khỏi hầm mộ phía dưới đền Yasukuni.



Càng khiến anh cảm thấy kỳ lạ chính là anh lại đang ở vườn trường của đại học anh học trước đây.



Tiêu Chân Long nhớ rất rõ, vừa rồi bản thân vẫn đang đứng đối diện với hình vẽ ác quỷ dưới hầm mộ của đền Yasukuni, hình như sau đó bản thân hôn mê bất tỉnh, không biết cái gì hết.

Nhìn thấy mọi thứ trước mát mình, Tlẽu Chấn Long cảm thấy tất cả sự vật trước mặt thật sự quá khó tin.



Trên cao là ánh sáng mặt trời ấm áp, sân trường đầy cỏ tươi và cây xanh.



Anh chợt hít một hơi, ngửi thấy hương thơm thoang thoảng của cỏ xanh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Tiêu Chấn Long ngửa mặt lẽn trời, hét lên thảm thiết.

Tiêu Chấn Long cảm thấy tiếng hét dài này đủ để cho mọi người ở vườn trường chú ý tới anh.



Thế nhưng anh lại phát

hiện bạn học qua lại ớ vườn trường không hề đế ý đến anh, dường như anh không hề tồn tại..