Nhà Lao Chi Vương

Chương 216: Chương 216




Trên mặt Tiêu Chấn Long đây kinh ngạc, đi tới miệng địa đạo, một luồng gió lạnh thổi lên từ dưới địa đạo, bên trong trộn lẳn hơi ấm và một thứ mùi khiến người ta buồn nôn.



Tiêu Chấn Long nhíu mày lại, nín thở.



Một lúc sau khi không khí bên trong địa đạo và bên ngoài lưu thông, mùi lạ trong địa đạo mới dân dân tiêu tán.

Tiêu Chấn Long ngàn lần không ngờ tới đại điện trong đền Yasukuni lại có một địa đạo bí ấn không biết thông đến nơi nào, thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng.



Đồng thời Tiêu chấn Long phát hiện ở miệng địa đạo có rất nhiều bụi đất, chứng tỏ rằng đã rất nhiều năm không có ai đến thăm.



Không phải mở ra cho du khách, hơn nữa số người biết địa đạo này cũng không nhiều lâm, dù có biết cũng không thường xuyên xuống dưới.

Nếu như không có ai tới nơi này, vậy thì chác hần đây là chỗ tương đối an toàn đối với phe mình hiện giờ, chầng qua không biết rằng cuối cùng bên trong địa đạo này ấn giấu thứ gì mà thôi.

Chác là sẽ không có cơ quan hay kho báu gì đó đâu nhỉ, Tiêu Chấn Long nhủ thâm trong lòng.

Lúc này, cỏ một Thiết Vệ bước nhanh tới, nói đội cảnh sát kia sẽ tới tuần tra đến đại điện này ngay lập tức, hỏi Tiêu Chấn Long nên làm gì.

“Xuống địa đạo!” Tiêu Chấn Long quả quyết nói: “Hác Long, cậu lập tức đi ra bẽn ngoài lấy chút trái cây tới đây, đồng thời tìm một cây gậy gồ và một ít vải tới.”

“Lấy vải với gậy gỗ để làm gì?” Hắc Long buồn bực hỏi.





Lấy trái cây thì anh ta còn có thế biết Tiêu Chấn Long đế làm gì, nhưng

lấy gậy gỗ và vải thì anh ta không rõ.

“Lát nữa cậu sẽ biết ngay thôi.” Nói rồi Tiêu Chấn Long không đế ý tới những người khác nữa, mà chuyên tâm nhìn lại bên trong địa đạo.



Anh mơ hồ phát hiện trên vách tường của địa đạo còn có một cái bình hoa giống y như đúc, Tiêu Chấn Long đoán đó hẳn là cơ quan đế đóng kín miệng địa đạo.



Thấy vậy, anh rất yèn tâm, anh còn đang lo đi vào sẽ không ra được.

“Anh Thiên, được không vậy?” Hỏa Phương hỏi với giọng điệu hơi lo lắng.



Dù sao thì cũng không ai biết được bên trong địa đạo nào rốt cuộc cỏ cái gì, đi vào sẽ gặp nguy hiếm gì hay không.




Nếu như mà có nguy hiểm, vậy còn không bằng việc đánh giết ra bên ngoài.

“Yên tâm đi, không có vấn đề gì.” Tiêu Chấn Long tin châc mười phần, đáp.



Thật ra thì Tiêu Chân Long không biết rốt cuộc bên trong có đồ vật gì, chắng qua bởi vì cơ hội này là tự anh phát hiện ra thôi.



Sự thôi thúc của lòng tò mò khiến cho Tiêu Chấn Long muốn tìm hiếu xem ở phía dưởi địa đạo thần bí trong đền Yasukuni này cất chứa bí mật gì.



Hơn nữa, tất cả mọi người đều cần phải cỏ một nơi đế nghỉ ngơi, dẫu sau tối nay liên tục chém giết cũng đã khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy khá mệt mỏi.

Lát sau, Hác Long cầm một đống trái cây, gậy gỗ và vải bước vào.

Tiêu Chấn Long nhận lấy gậy gỗ, nhanh chóng quấn vải lên phía trên, sau đó dùng bật lửa đốt lên, dẫn đâu bước vào địa đạo.

Thì ra là dùng đế đốt lửa à, trong lòng Hâc Long khen đại ca Tiêu Chấn Long đúng là đủ tinh tế.

Mọi người nối đuôi nhau đi vào địa đạo theo bóng dáng Tiêu Chấn Long, sau đó Tiêu Chấn Long mượn ánh sáng ngọn đuốc đế đấy viên gạch trẻn vách tường ớ trong địa đạo vào bên trong…

Theo phiến đá xanh trên đỉnh đầu khép lại, không còn nguồn sáng nào khác trong toàn bộ địa đạo ngoại trừ ánh sáng từ cây đuốc trên tay Tiêu chấn Long.




Khâp nơi chỉ có tiếng hít thở của mọi người, không có bất cứ âm thanh nào khác, yên tĩnh đến đáng sợ.



Tiêu Chấn Long dùng ánh sáng của cây đuốc cấn thận quan sát địa đạo.



Anh phát hiện dù lối vào đi xuống địa đạo rất nhỏ nhưng mà toàn bộ địa đạo lại rất rộng rãi.



ước chừng nơi này phải rộng đến bảy tám mét, đậu hai chiếc xe hơi song song cũng không thành vấn đề.



Cầu thang của địa đạo cùng với bốn vách tường và mặt đất đều được lát bằng đá xanh, cát xén vừa khít, không hề có khe hở.



Chác có lẽ không ai đi vào nơi này nhiều năm mà bốn vách tường của địa đạo ướt dầm dề, có góc mọc đầy rêu xanh.


Tiêu Chấn Long cầm cây đuốc trong tay, cấn thận đi xuống phía dưới địa đạo.



Toàn bộ địa đạo giống như một cái câu thang xoay tròn, chẳng qua độ dốc không lớn đến mức đó.



Theo sát ớ phía sau Tiêu Chấn Long là Lý Thê’ Vinh và Hỏa Phượng, ở sau cùng là mấy Thiết Vệ.



Đây là lẫn đâu tiên tất cả mọi người đi thăm một cái địa đạo bí mật ẩn giấu nhiều năm dưới mặt đất, trong lòng mồi người đêu đã có sự hưng phấn và căng thẳng, từng người lân lượt đi theo phía sau Tiêu Chấn Long.

Bới vì cửa vảo địa đạo đã đóng lại cho nên mọi người cũng không lo lâng có người kéo tới phía sau, yên tâm mà đi theo Tiêu Chấn Long.


Hơn hai mươi người xếp thành hàng dài men theo cầu thang của địa đạo đl xuống phía dưới.



Trên đường đi, vải bọc trên cây đuốc cháy hết, Tiêu Chấn Long đổi một miếng vải khác quấn lên rồi tiếp tục đi về phía sâu trong mật đạo.



Tiêu Chấn Long ước chừng đã đi được khoảng mười mấy phút mà vần chưa đi đến cuối địa đạo.



Dựa theo tính toán trong lòng anh, vị trí hiện tại của bọn họ nằm sâu dưới mặt đất ít nhất mấy chục mét.



Tiêu Chấn Long không dám tưởng tượng rốt cuộc là ai có thể khai quật một địa đạo sâu như thế ờ ngay dưới đền Yasukuni.



ở đại học, ngành chính của Tiêu Chấn Long là khoa học xã hội nhưng anh vẫn biết một ít kiến thức lịch sử như từ khi đền Yasukuni được thành lập đến bây giờ mới chỉ hơn một trăm năm mà thôi.



Đừng nói khi đền Yasukuni được xây dựng đã có cái địa đạo này rồi nhé, rốt cuộc nơi này thông tới nơi thế?

Dựa theo khoảng cách đã đi, Tiêu Chân Long có thế châc chân hiện tại bọn họ còn ở trong phạm vi của đền Yasukuni, hơn nữa có thế khắng định cái địa đạo bí mật này nằm ngay dưới điện chính.

Có lẽ khi đi đến cuối địa đạo, tất cả mọi đáp án đều sẽ được làm rõ, Tiêu Chấn Long nói thầm ở trong lòng.



Tuy rầng có vẻ mặt ngoài Tiêu Chấn Long rất vững vàng bình tĩnh, thật ra trong lòng anh còn kích động hơn so với bất kỳ ai khác, cũng vội vã muốn biết cái địa đạo này thông tới nơi nào hơn.

Đột nhiên Tiêu Chấn Long dừng bước, chỉ thấy trợn lớn hai mắt nhìn về phía trước, trong mắt tràn ngập vẻ không thế tin vào mẳt mình..