Nhà Lao Chi Vương

Chương 211: Chương 211




‘Trớ về khách sạn rồi nói sau!” Tiêu Chấn Long luôn cám thấy chuyện này quá mức kỳ lạ, cứ thấy có gì đó không ổn.



Nhưng Tiêu Chấn Long vẫn chưa nghĩ ra được, nên chỉ có thế đưa mọi người trở về khách sạn trước.

“Đây chính là toàn bộ sự việc đã xảy ra!” Tiêu Chấn Long nói.

“Xem ra chúng ta thật sự bị người ta tính kế!” Hỏa Phượng khẳng định nói: “Kẻ đứng sau chuyện này lợi dụng sự váng mặt của chúng tôi đế khiến mọi người lầm tướng rằng tôi và Tiêu Lệ Ngọc đã bị bát cóc, sau đó dụ mọi người đến bến tàu.”

“Kẻ đó lừa chúng tôi đến bến tàu đế làm gì? Chẳng lẽ là đế cho chúng tôi xem giao dịch giữa các băng nhóm hay sao?” Tiêu Chấn Long hỏi ngược lại.

“E là không đơn giản như vậy!” Hỏa Phượng thong thả bước đi tới lui trong phòng.

“Những kẻ có thế cầm súng ở Nhật và dám mua bán ma túy với SỔ lượng lớn như vậy hẳn khỏng phải là những tên xã hội đen bình thường!” Hỏa Phượng nói chắc nịch.

Theo dòng suy nghĩ của Hỏa Phượng, Tiêu Chấn Long cũng suy nghĩ miên man.

‘Tòi hiểu rồi!”

“Tôi cũng đã hiếu ròi!”

Tiêu Chấn Long và Hỏa Phượng gần như đồng loạt thốt lên: “Gài tang vật đố tội!”

“Nhưng kẻ chủ mưu kia làm sao có thể tính toán được chúng ta nhất định sẽ ra tay cướp lấy lô hàng này chứ? Nếu như chúng ta không làm vậy thì sao?” Hác Vũ không khỏi nghi vấn.

“Có lẽ gã ta cũng đang đánh cược thử một lần? Hoặc có thể là nấp ở đâu đỏ trong bóng tối.



chờ cơ hội đế dẫn dắt chúng ta ra tay?” Hỏa Phượng nói.

“Nhưng chúng tôi đă lục soát hết rồi, toàn bộ bến tàu và các Container ở gần đó đều không có một bóng người nào!” Đội trường Hác Long nói.

“Các cậu chỉ lục soát bến tàuf kiểm tra các thùng chứa hàng! Nhưng các cậu có khám xét từng Container chưa? Lỡ như bọn chúng trốn bên trong một thùng chứa hàng nào đó thì sao?” Hỏa Phượng chất vấn.

“Chuyện này…” Đội trưởng Hác Long không nói nên lời.





Đúng là bọn chỉ khám xét bên ngoài thùng chứa hàng, bên trong hoàn toàn không có nhìn tới, và với lượng thời gian như vậy cũng không cho phép bọn họ dò xem từng cái Container.

Rốt cuộc người này là ai? Bọn họ làm như vậy với mục đích gì?” Tiêu Chấn Long đứng bên cửa sổ nhìn bầu trời đèm đang dần sáng bên ngoài.

“Tôi không biết người này là ai, nhưng tôi lại biết chút chuyện.



Ngay từ lúc chúng tôi xuống máy bay và nhận phòng ờ khách sạn này thì đã trở thành mục tiêu theo dõi của đối phương.” Hỏa Phượng khẳng định nói.

“Ý của cô là hiện tại chúng ta không an toàn?” Tiêu Chấn Long quay đầu nhìn Hỏa Phượng, hỏi.



“Đúng vậy!”

Hỏa Phượng vừa nói dứt câu, không biết từ lúc nào, khi Tiêu Chấn Long quay lại nhìn ra cửa sổ đã thấy tuyết lông ngồng ngoài trời rơi dày đặc.



Tiêu Chấn Long không biết rang tuyết ớ Nhật bản lại có thế rơi dữ dội đến như vậy, những bông tuyết lớn nhó như lòng bàn tay lưu loát rơi xuống từ bầu trời đêm.

“Hắc Long, trời vừa sáng lập tức đặt vé máy bay quay về, càng sớm càng tốt!”

‘Vâng, đại ca!” Hắc Long đáp.

Mặc dù Tiêu Lệ Ngọc không hiểu Tiêu Chấn Long và mọi người đang nói gì, nhưng có thế nghe ra được đám người Tiêu Chấn Long sáp trờ về Đài Loan, thế là có chút chán nản hỏi: “Anh ơi, chúng ta phải về nhanh vậy sao?”

Tiêu Chấn Long nhìn Tiêu Lệ Ngọc vẫn chưa muốn kết thúc chuyến tham quan, hơi áy náy ngồi xổm xuống nhìn Tiêu Lệ Ngọc nói: “Tiêu Lệ Ngọc ngoan, chúng ta quay về Đài Loan trước đã.



Thời tiết bây giờ quá lạnh, chờ đến mùa xuân hoa nở, anh sẽ đưa em đến Nhật Bản thêm lần nữa.”

Có lẽ lời nói dối của Tiêu Chân Long đã thật sự lừa được Tiêu Lệ Ngọc, bời vì ngay cả bản thân Tiêu Chấn Long cũng không biết liệu trong tương lai có thế đưa Tiêu Lệ Ngọc bước vào lãnh thổ Nhật Bản hay không.



Nhưng có một chuyện Tiêu Chấn Long hiếu rất rồ ràng, đó chính là bọn họ phải rời khỏi Nhật Bản ngay lập tức, nếu không thì sẽ mãi mãi không thể đi khỏi nơi này.



Và sự thật đã chứng minh điều này, mây năm sau đó Tiêu Chấn Long và các anh em không hề đặt chân đến Nhật Bản thêm lần nào nữa, mãi đến khi Tiêu Lệ Ngọc trướng thành.

Tiêu Lệ Ngọc quay trở lại Nhật Bản cùng với lực lượng nòng cốt trong bang phái, làm dấy lên một hồi gió tanh mưa máu, đó là câu chuyện của sau này.

Tuyết bên ngoài rơi càng lúc càng dày đặc, trong lòng Tiêu Chấn Long cũng ngày càng nặng nề, giống như lớp tuyết bao trùm toàn bộ mặt đất, cảm giác khủng hoảng chưa từng có cũng đang vây lấy Tiêu Chấn Long…

Nhật Bản, bến tàu Kamakura, đèm.

Không bao lâu sau khi đám anh em Tiêu Chấn Long rời đi, cửa của một container lớn trong khu vận chuyến container bị đấy ra, tiếng cửa sát container va chạm vang vang trong bến tàu Kamakura lúc nửa đêm.



Tuy nhiên chẳng ai nghe thấy hay chú ý đến những tiếng động này, bởi lẽ trên mặt đất của khu vận chuyến container ngoại trừ những xác chết dày đặc ra thì chẳng còn gì khác.

Hai người bước ra từ container, đi đầu lè một người trẻ tuổi đeo kính gọng vàng, có lẽ do thời tiết quá lạnh nên người trẻ tuổi đeo mát kính kia không ngừng hà hơi vào tay giữ cho lòng bàn tay được ấm áp.



Theo sau là một người trẻ tuối khác với thân hình cao lớn, cường tráng, người này thì có vẻ chầng hề run sợ trước cái lạnh của Nhật Bản, chỉ mặc mồi áo len cao cố màu đen, bên ngoài khoác thêm âu phục đen khiến anh ta vô cùng nổi bật giữa băng tuyết ngập tràn muôn nơi.

Hai người này chính là Hắc Bạch Song Sát, anh lớn Chu Vinh Tài và anh hai Chu Vinh Quang được Lôi Vận Đình của hội Tam Hợp phái đến Nhật Bản thực hiện nhiệm vụ ám sát Tiêu Chấn Long.

Chu Vinh Tài châm một điếu thuốc, ung dung, nhàn nhã nhả một vòng khói lớn lên trời, rồi nhìn vòng khói thoáng chốc đã tan biến hoàn toàn, không để lại dấu tích trong cơn gió rét.


Hình như Chu Vinh Tài đã trông thấy cảnh tượng đám người Tiêu Chấn Long bị xã hội đen Nhật Bản chém chết trong cuộc chiến, Chu Vinh Tài nở nụ cười nham hiếm, đến cả em trai Chu Vinh Quang nhìn thấy nụ cười của anh ta cũng không khỏi thấy rùng mình.

’Đại ca, chúng ta nên làm gì tiếp đây?’ Chu Vinh Quang hỏi.

‘Còn phải nói nữa àf tất nhiên là chờ xem kịch hay rồi!” Nói rồi Chu Vinh Tài ngửa mặt lên trời ha hả cười to, đến bây giờ anh ta mới phát hiện hóa ra chỉ số thông minh của mình lại cao như thế.

‘Sao hội Inagavva lại biết đổng hàng này do kẻ nào cướp?”

‘Dĩ nhiên bọn họ không biết được rồi, là anh nói cho bọn họ biết đấy! Anh thực sự rất muốn thấy bộ dạng Tiêu Chấn Long bị hai bang phái xã hội đen lớn nhất Nhật Bản là Yamaguchi-gumi và Inagavva cùng bắt tay đuối giết đây! Ha ha!”

‘Đúng đúng! Ha ha!”



Tiếng cười của hai anh em nhà họ Chu quyện vào cơn gió lạnh giữa đêm tối, kinh hãi hệt như tiếng ma khóc sói hú…

Inagavva mà anh em nhà họ Chu nhắc đến là bang phái xã hội đen lớn thứ hai tại Nhật Bản, số lượng thành viên có hơn mười nghìn người, mối làm ăn chú yếu là buôn bán ma túy.



Tại Nhật Bản, Inagavva chiếm lĩnh hơn 40% thị trường ma túy, chỉ riêng về khoản này thì hội Yamaguchi-gumi không thê’ nào sánh bầng.



Hội trưởng đương nhiệm của hội Inagavva là Toujou Yuzo, nghe nói là hậu duệ của tội phạm chiến tranh Toujou Hideki, là đại diện cho thế lực cực đoan ở Nhật Bản.



Toujou dựa vào sản nghiệp của dòng họ mà thành lập hội Inagavva, phát triến việc buôn bán ma túy với tội phạm từ khắp nơi trên thê’ giới.



Tham gia vào giao dịch tối nay có hội Inagavva và một bang phái xã hội đen ở Mỹ La tinh, hội Inagavva vốn muốn giải quyết chuyện bằng các biện pháp cưỡng chế, nào ngờ lại bị nhóm Tiêu Chấn Long đánh úp, không chỉ giết người mà còn tiện tay cướp đi ma túy và hàng triệu đô la.

Thực chất chuyện lần này đều do đại ca Chu Vinh Tài dày


công sáp đặt.



Trước hết, anh ta đã sai người dùng một số tiền lớn đi nghe ngóng địa điểm và thời gian giao dịch chuyến này của Inagavva.



Sau đó, anh ta lại lợi dụng Tiêu Lệ Ngọc và Hòa Phượng, thiết kế một chiếc bầy vô cùng tinh vi trong thời gian này khiến đám người Tiêu Chấn Long lầm tưởng Tiêu Lệ Ngọc và Hỏa Phượng đã gặp bất trác, kế đến, họ sẽ chạy tới địa điếm giao dịch dựa theo thông tin từ khách sạn đã ớ lại trước khi xảy ra chuyện.



Có thế nói, toàn bộ kế hoạch không chê vào đâu được, thời khâc mấu chốt cũng được tính toán vừa khít.



Nếu Tiêu Chấn Long về khách sạn muộn hơn chút hay Tiêu Lệ Ngọc và Hỏa Phượng về phòng sớm hơn dự kiến thì đều sẽ khiến kế hoạch này bị phá sản, ấy thế mà dường như đến cả thời gian cũng đang giúp sức cho kế hoạch của Chu Vinh Tài, giúp kế hoạch của anh ta thành công mỹ mãn.

Lần giao dịch này là một trong những đơn hàng mua bán ma túy lớn nhất trong năm nay cúa hội Inagavva, sau khi nghe tin đã thất thủ, hội trường Toujou Yuzo như chết lặng trên ghế sô pha.



Gã không ngờ lại có kẻ dám chiếm đoạt mối làm ăn ngay trẽn địa bàn của mình, đối tượng đầu tiên gã nghi ngờ chính là Yamaguchi-gumi, còn về hội Sumiyoshi đứng thứ ba trong các bang phái xã hội đen ở Nhật Bản, Toujou biết rõ bọn họ rất ít khi đụng đến chuyện bán buôn ma túy, càng rất ít khi đụng tay đụng chân làm những chuyên không chính đáng.





Nhưng Toujou Yuzo cũng không dám khắng định là kẻ thù cũ Yamaguchi-gumi.



Toujou Yuzo càng nghĩ càng tức, dồn sức vỗ vào tay vịn sô pha đứng dậy, gào lên với đám đàn em: “Đi tra ngay cho tao rốt cuộc là đứa nào làm?”

‘Vâng!” Cả một hàng người Nhật Bản đứng sau sô pha khom người, cùng lúc đáp.

Ngày 27 tháng 12, sáng sớm.

*GÌ cơ? Máy bay ngừng bay?” Nghe báo cáo của đội trưởng

Hác Long, Tiêu Chấn Long lập tức bật người dậy từ ghế sô pha, trợn tròn mât nhìn Hắc Long ớ cửa, vẻ mặt đầy nghi ngờ.

“Phải.



Vì hôm qua tuyết rơi dày đặc nên tất cả các sân bay tại Nhật Bản đều tạm dừng hoạt động, có lẽ phải ba ngày sau mới khôi phục lại như bình thường.” Hắc Long trưng ra biếu cảm không biết làm sao.

Đúng thật là đã nghèo còn mắc cái eo! Có lẽ dùng câu nói này đế miêu tả tình hình trước mât là hợp nhất.



Tiêu Chấn Long chậm rãi bước đến cạnh cửa sổ, nhìn tuyết tráng ngoài trời vần cứ rơi dày đặc, buông lời mắng: “Thứ tuyết chết tiệt! Sớm không đến, muộn không đến, lại cứ đến vào lúc này!”

Lúc này, Hỏa Phượng và Lý Thế Vinh cũng đã đi vào phòng, nét mặt căng thắng nhìn Tiêu Chấn Long đứng cạnh cửa số.



Không còn nghi ngờ gì nữa, trận tuyết lớn này đã lần nữa đẩy Tiêu Chấn Long đến ranh giới giữa sự sống và cái chết.

“Không biết liệu chúng ta có còn được trông thấy bình minh của năm 2000 không đây?” Tiêu Chấn Long tự nhủ.



Mấy hôm nữa đã là năm 2000 rồi, mà trong mấy ngày cuối cùng của thế kỉ hai mươi, anh lại sa vào vũng bùn lầy khó mà thoát ra được.

“Đại ca, hay là phái người từ Đài Loan đến đi?” Hác Long đề xuất..