Nhà Lao Chi Vương

Chương 206: Chương 206




“Phải đó, hiếm khi Tiêu Lệ Ngọc ngủ quên rồi, nếu không thì những nơi mà chúng ta đến chơi được sẽ rất ít đó! Đi thôi, đi với bọn tôi đi.” Tiêu Chấn Long nói.

“Không đi đâu, hôm nay đi dạo phố với Tiêu Lệ Ngọc, tôi cũng mệt lám rồi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.



Các anh đi đi.” Hỏa Phượng nói.

“Vậy được thôi! Mấy cô ờ lại khách sạn đi.” Tiêu Chấn Long sắp xếp bốn Thiết vệ ở lại khách sạn, những người còn lại cùng Tièu Chấn Long hùng hùng hổ hổ ra khỏi khách sạn.



Vừa đến cổng khách sạn đã thấy Triệu Huy Mạnh đang đứng đợi ở đấy, Tiêu Chấn Long mỉm cười tiến lên chào đón, nói: “Giám đốc Triệu, tối nay sắp xếp cho bọn tôi đến chỗ nào đây?”

“Ha Ha! Chủ tịch Tiêu, tối nay chúng ta có thế đi trải nghiệm cuộc sống về đêm của Tokyo đấy!” Triệu Huy Mạnh vừa cười vừa nói.

“Được thôi, tối nay anh dẫn đầu đi, bọn tôi nghe anh hết.” Tiêu Chấn Long nói.

Triệu Huy Mạnh cung kính mời Tiêu Chấn Long lên xe, những Thiết vệ còn lại cũng nhao nhao lên xe.





Đến Nhật Bản, sự an toàn của Tiêu Chấn Long chỉ có thể do mười tám Thiết vệ đảm nhận, Nhật Bản không giống với Đài Nam, không phải thiên hạ cúa mình, trên đường phố Tokyo, nơi đầy rẫy các bang hội ở thế giới ngầm, đâu đâu cũng là xã hội đen lẫn vào.



Thế nên, trước khi bắt đầu chuyến đi, Lưu Minh Nghĩa đã nói với vệ đội trường Hắc Long của Vệ đội Nam Thiên, cố gắng đừng gây chuyện ờ Nhật Bản.



Mặc dù ngoài miệng Hắc Long đã đồng ý, nhưng trong lòng lại thầm nói, có lần động tay động chân nào mà không phải đại ca ra tay trước đâu, chỉ cần anh không gây chuyện thì bọn tôi tất nhiên cũng sẽ không gây chuyện.



Nhưng lời này lại không dám nói ra trước mặt Lưu Minh Nghĩa, ngoài

miệng còn phải liên tục đồng ý.

Dưới sự dẫn dát của Triệu Huy Mạnh, chiếc xe đưa đám người Tiêu Chấn Long đến Ginza, khu thương mại phồn hoa bậc nhất Tokyo.




Tiêu Chấn Long vừa xuống xe đã bị con phố thương mại phồn hoa cực kỳ này hấp dẫn, con đường trước mặt Tiêu Chấn Long chính là đại lộ Ginza, cả con đường này dài khoảng chừng một hai cây số, dọc hai bên đường có rất nhiều công ty bách hoá và cửa hàng hàng hiệu, mặt tiền của các cửa hàng đều lộng lầy vô cùng, lộ rõ hơi thở bất phàm.



Ánh đèn neon trên các tòa nhà bên đường luôn biến ảo đa dạng, tạo thành một khung cảnh ban đêm quyến rũ lòng người của Ginza, trong một khoảnh khắc Tiêu Chấn Long đã cảm thấy dường như mình đang lạc vào trong mộng ảo.

“Chủ tịch Tiêu, đây chính là đại lộ Ginza, nơi nối tiếng nhất toàn Nhật Bản, con phố phía sau đại lộ Ginza có rất nhiều nhà hàng, quán ăn nhanh, quán bar và Club, lát nữa chúng ta có thế đến đó ăn cơm giải trí!” Triệu Huy Mạnh nói.

“Được thôi.” Tiêu Chấn Long đồng ý.

Lượng người đi trên đại lộ Ginza không hề giảm đi khi đã về đêm, dù cho trời đã gần vào đông.



Trên đường đâu đâu cũng có thể nhìn thấy các nghệ sĩ đường phố đang làm xiếc hoặc biếu diễn, cùng với người bán hàng rong bày bán những mặt hàng thủ công, ai nấy đều đang cố gáng chào hàng những món hàng của mình với người đi đường.



Tiêu Chấn Long tiện tay mua một vài thứ nho nhỏ, giá cả đều lên tới cả ngàn yên, giả cả không hề rẻ.



Đám người Tiêu Chấn Long trong khi chầng hay biết đã đi hơn một tiếng đồng hồ, cũng đă đến phố ẩm thực trong lời miêu tả của Triệu Huy Mạnh.



Dưới sự giới thiệu của anh ta, đám người Tiêu Chấn Long đi đến một nhà hàng Nhật Bản, gọi một vài

món Nhật khá nổi tiếng.



Mọi người ngồi trên mặt đất, dường như việc này đối với mấy người đàn ông to lớn như Tiêu Chấn Long mà nói là một việc cực kỳ khó khăn, cho nên mọi người đều ngồi khoanh chân.



Gian phòng này rất lớn, mười mấy người Tiêu Chấn Long chia ra hai bàn mà cũng không hề cảm thấy chật chội chút nào.




Triệu Huy Mạnh gọi một người phụ nữ mặc kimono trông như nhân viên phục vụ nhà hàng Trung Quốc vào rồi gọi món bằng tiếng Nhật thành thạo, dù sao thì đám người Tiêu Chấn Long cũng không rành tiếng Nhật nên chỉ đành đế Triệu Huy Mạnh gọi món.

Đợi khi các món ăn đều đã sẵn sàng, đám người Tiêu Chấn Long vừa uống rượu thanh của Nhật Bản, vừa ăn món Nhật, vừa cùng nhau tán gầu.



Vào lúc sáp ăn xong, bỗng nghe thấy một trận huyên náo ồn ào ngoài hành lang.




Tiêu Chấn Long mơ hồ nghe được tiếng xin lỗi của phục vụ trong hành lang truyền tới, Tiêu Chấn Long vẳn nghe hiếu được câu xin lỗi trong tiếng Nhật.





Mặc dù người phục vụ đã nói xin lỗi rất nhiều lần, nhưng tiếng ồn ào bẽn ngoài lại càng ngày càng lớn.

“Giám đốc Triệu, anh có nghe rõ là chuyện gì không?” Tiêu Chấn Long hỏi.

Triệu Huy Mạnh tập trung lắng nghe một lát, nói: “Hình như là mấy người nọ muốn vào ăn nhưng phục vụ nói là hết chổ rồi, bảo bọn họ hôm khác lại tới…”

Vào lúc này, chợt nghe một tiếng “Bốp” vang lên, ngoài hành lang truyền đến tiếng máng chửi “Ngu dốt” của người đàn ông, sau đó đám người Tiêu Chấn Long nghe thấy tiếng giày da càng lúc càng đến gần gian phòng của mình, không bao lâu sau, cánh cửa phòng mình bỗng nhiên bị một người đàn ông kéo ra một cách mạnh bạo.

Tiêu Chấn Long ngấng đầu lên nhìn, người nọ là một đàn ông

trung niên khoảng bốn mươi tuổi, tai to mặt lớn, trên cổ thát cà vạt cồng kềnh, có hơn mười người thanh niên lưu manh thô lỗ theo sau.

Người đàn ông này vừa bước vào đã gào thét bằng tiếng Nhật, mặc dù Tiêu Chấn Long không biết gã đang nói cái gì, nhưng cũng đoán được là cũng không phải lời lẽ lịch sự gì cả.

“Gã nói gì thế?” Tiêu Chấn Long sầm mặt, trừng mât nhìn mười mấy người đang đứng ở cửa phòng.

Triệu Huy Mạnh bị dọa bởi khí thế này, căng thầng trả lời Tiêu Chấn Long: “Bọn họ bảo chúng ta đi ra, bọn họ muốn lấy gian phòng này.”.