Nhà Lao Chi Vương

Chương 19: Chương 19




“Một loại là tội phạm hiếp dâm, một loại khác chính là tội phạm

trộm vặt móc túi mà vào.



Hai tội phạm này trong nhà giam là loại không được chào đón nhất, thường vào nhà giam chịu hành hạ cũng nhiều nhất.



Cho nên trong nhà giam hiếp dâm thì chặt người, trộm vặt thì chặt ngón tay đã thành một quy tắc bất thành văn.



ồ! Cái gọi là chặt người chính là chặt chỗ đó của đàn ông cho…” Nam mặt sẹo làm một động tác vung đao về phía dưới của Vương Quang Khải, hù Vương Quang Khải vội càng ngồi xốm xuống che lại bộ phận quan trọng.

“Vậy thì có hơi quá không nhân đạo rồi, như vậy chẳng phải biến thành thái giám sao? Còn có chặt ngón tay nữa, cũng quá tàn nhẩn.” Sau khi nghe Nam mặt sẹo nói, Tiêu Chấn Long không chỉ nói thế, đồng thời anh cũng rất mừng vì không phải vì hai tội kia mà vào đây, quay đầu nhìn thấy vẻ đồng ý trên mặt Trương Anh Tú, trong lòng không khỏi bật cười.

“Cái gọi là kẻ trộm cũng có đạo có thế chính là đạo lý này, đừng thấy một ngày trong nhà giam nguy hiểm tứ phía, nhưng đối với một số việc còn rõ ràng hơn cả người bên ngoài, nên việc đặt ra quy tắc tương ứng cũng vô cùng nghiêm khắc.



Mới đầu nếu không phải thấy Hoàng Tảy lanh lợi đáng yêu, bên cạnh lại thiếu người như thế thì từ lâu đã đế cho đám người Bắc Viện chặt móng vuốt của thằng nhóc này rồi.” Nói xong, Nam mặt sẹo không khỏi bật cười.

Dù sao có thể tìm được anh em tri kỷ trong tù cũng không dễ chút nào, cuộc sống trong tù dài đằng đẵng nếu như không có một người bạn tri kỷ tâm giao thì không biết sẽ thành ra thế nào, Tiêu Chấn Long thầm nghĩtrong lòng.

Vừa chuyến mắt đã đến tháng tư năm 1999, mấy tháng nay Bắc Viện cũng không có động tĩnh gì, cho nên đều bình an vô

sự.

Buối sáng một ngày nọ, một cải tạo gõ cửa phòng giam của Tiêu Chấn Long hô lớn: ‘Tiêu Chấn Long đi ra, nhà giam trưởng muốn gặp anh.”

Lưu Á Danh muốn gặp mình, không biết là chuyện gì, Tiêu Chấn Long chào các anh em rồi đi theo quản ngục đến phòng làm việc trong nhà giam của Lưu Á Danh.



Phòng làm việc trong nhà giam của Lưu Á Danh nằm ởtoà nhà văn phòng hai tầng phía đông nhà giam, Tiêu Chân Long đi theo cải tạo vào phòng làm việc, nhìn thấy bên trong phòng làm việc lộng lẫy khí thế, trang hoàng xa hoa.



Tiêu Chấn Long vừa nhìn phòng làm việc vừa nghĩ, đây đều là tiền vơ vét được từ trên tay của tội phạm, cho nẽn từ tận đáy lòng anh rất chướng mằt bộ dạng ngang ngược hống hách của Lưu Á Danh.

“Người anh em Tiêu đến rồi, mau ngồi đi, hút thuốc không?” Lưu Á Danh nói rồi đưa cho Tiếu Chấn Long một điếu Trung Hoa.

Tiêu Chấn Long xua tay tỏ ý không hút, trong lòng đoán nhất định là Lưu Á Danh có chuyện muốn nhờ anh, bằng không làm sao lại khom lưng uốn gối như vậy, chỉ là không biết gã ta có chuyện gì mà tìm giúp đây?

Mật khẩu: 9999

vào ô bên dưới tại trang web лhayho.





čom để đọc tiếp.



Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị .



Mong bạn thông cảm.



Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.



Thấy Tiêu Chấn Long không hút, Lưu Á Danh tự mình đốt một điếu chậm rãi hút, không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn Tiêu Chấn Long.



Trải qua cuộc sống trong nhà giam gần nửa năm, Tiêu Chấn Long đã trở nèn vô cùng nhẫn nại và cực nhiều tâm kế, anh biết Lưu Á Danh đang thăm dò phản ứng của Tiêu Chấn Long.



Ai biết được Tiêu Chấn Long không nói chuyện, cũng im lặng nhàn nhã nhìn Lưu Á Danh.



Qua mấy phút, vẫn là Lưu Á Danh phá vỡ yên tĩnh trước, nói: “Có biết hôm nay tôi tìm cậu là có chuyện gì không?”

Tiêu Chấn Long thầm nghĩ đây không phải là nói nhảm sao? Là anh tìm tỏi, thì sao mà tỏi biết được anh tìm tôi là có chuyện gì.



Nhưng anh vẫn lắc lắc đầu, bày tỏ không biết.

“Là như vầy.




Bữa trước bên tỉnh lị có gọi điện cho tồi, nói là mấy trường đại học trong thành phố muốn tố chức tuần lễ tuyên truyền pháp chế, hy vọng bên chúng ta phái tội phạm đến giảng bài cho sinh viên…”

Nghe đến đây Tiêu Chấn Long thầm nghĩ, bộ lừa con nít ba tuối hay gì? Giảng bài gì chứ? Nói thẳng ra là đưa mình đi làm tài liệu giảng dạy phản diện, đừng đế tội ác vấy bấn tâm linh thuần khiết của đám sinh viên đại học, lúc còn đi học thấy nhiều rồi.



Cảm giác này giống như một đám con nít nhìn động vật trong vườn bách thú, giáo dục hiện nay ở Trung Quốc không biết phải dạy con từ nhỏ, mà cứ phải đợi sau khi lớn rồi thì mất bò mới lo làm chuồng, đây chính là sự bi ai của thế chế giáo dục ở Trung Quốc hiện nay.





Lại nghĩ, không phải là gã ta muốn đế mình đi đó chứ.

Lưu Á Danh ngồi trẽn đệm vẫn còn đang nói huyên thiên không dứt, nước miếng tung bay đầy trời.

“Tôi suy xét rất nhiều, vần cảm thấy cậu tương đối thích hợp, ngoại trừ cậu ra, những người khác trong nhà giam đều không có tri thức, không có văn hoá, đế bọn họ đi giảng bài chẳng phải là mất hết mặt mũi của nhà giam Thành Bắc chúng ta ư.



Tỉnh lị cũng vô cùng xem trọng chuyện này, căn dặn nhất định phải lo liệu chu đáo chuyện này.



Người anh em Tiêu lại là sinh viên, giữa người cùng tuối với nhau đều tương đối dễ trao đối! Cậu đừng từ chối, cũng chỉ là thời gian ba bôn ngày, trở về thu dọn một chút, ngày mai nhà giam phái người vào trong thành phố cùng cậu.



Đây là ba trường đại học càn phải đi, cậu xem đi.”

Mất mặt gì, anh còn mặt mũi sao? Tiêu Chấn Long thằm mắng trong lòng.



Nhưng ngoài mặt thì vẫn đi qua, vươn tay nhận lấy.



Vừa nhìn, hai trường đại học đầu anh đều nghe nói qua, nhưng chưa từng đến, vừa nhìn đến tên của trường đại học thứ ba, đột nhiên trong lòng Tiêu Chấn Long chấn động, học viện sư phạm, đây chẳng phải là trường ở đối diện của trường mình sao?

Lưu Á Danh thấy Tiêu Chấn Long có vẻ như đã đồng ý, thực tế cũng không đến lượt anh không đồng ý nói: “Chuyện này cậu làm thật tốt cho tôi, sau này tôi sẽ không đổi xử tệ với cậu đâu.” Tiêu Chấn Long nghĩ cũng chẳng có gì, xã hội bảy giờ đều lưu hành lừa gạt sinh viên đại học, cũng chẳng quan tâm một nhà giam, sau khi suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý.



Thực ra sở dĩ Tiêu Chấn Long đồng ý với Lưu Á Danh, không phải vì anh không dám từ chổi gã ta, vừa nghĩ đến tương lai có thể phải sống một thời gian rất dài trong tù, khỏng cần thiết phải đắc tội Lưu Á Danh vì chuyện này, dù sao sau này có thế lấy được lợi ích từ chỗ gã ta, cũng có thế đế Lưu Á Danh nợ mình một ân huệ.

Sau khi trở về phòng giam, kể chuyện này với Lý Thế Vinh, nói rằng mấy ngày anh không ở đây, phải cấn thận đám người ở Bắc Viện.



Thu dọn đơn giản một chút, thực ra cũng chẳng có gì đế thu dọn cả, chỉ là một vài vật dụng tẳm rửa súc miệng.

Ngày hôm sau, mấy cảnh sát vũ trang cùng với Tiêu Chấn Long ngồi xe của nhà giam lái đến thành phố đã hơn nửa năm chưa trở về, bắt đầu cuộc tuần sinh hoạt sân trường của anh.

Nhìn theo các tòa nhà đằng lướt nhanh về sau qua cửa sổ xe rồi mất hút, trong lòng Tiêu Chấn Long cảm khái biết bao, bảy tháng trước mình vần là một sinh viên của trường đại học nổi tiếng trong nước, mà hôm nay của bảy tháng sau, lại lấy thân phận một tội phạm trở về sân trường đại học quen thuộc.

Tiêu Chấn Long cười khố trong lòng, lẽ nào đây chính là vận mệnh sao? Cuộc sống ngục tù bảy tháng đã thay đối vẻ ngoài của Tiêu Chấn Long một cách triệt để, bao gồm cả nội tâm, có thế điều duy nhất không thay đối chỉ là nổi tiếc nuối đẹp đẽ đổi với thế giới này ở nơi sâu thẳm trong tâm hồn của anh.





Xe lái đến đoạn đường phồn hoa nhất trong thành phố, ngoại trừ tài xế lái xe, người theo xe còn có bốn vị cảnh sát vũ trang súng đạn sẵn sàng ngồi bẽn cạnh Tiêu Chấn Long.



Dù cho bây giờ trên chân của Tiêu Chấn Long còn đeo gông cùm, nhưng anh vẫn nắm chắc có thể giải quyết mấy tên cảnh sát vũ trang này ngay tại chỗ.



Nhưng mình thật sự có thế làm như vậy sao, trong lòng Tiêu Chấn Long lại âm thầm lắc đầu, từ thời khắc bước vào nhà giam kia thì mạng cả mình đã không còn là của mình nữa, mà là của tất cả anh em theo anh, anh không thế vứt bỏ mấy anh em trong nhà giam không lo.

Trạm đến đầu tiên của hôm nay chính là học viện sư phạm, xe chậm rãi lái vào khuôn viên trường.



Vì để phòng ngừa sinh viên vây xem, trên xe của nhà giam Thành Bắc lần này không có bất cứ ký hiệu nào, mặt kính xung quanh xe đều là màu trà, bẽn ngoài không thấy được bên trong, nhưng từ bèn trong lại có thế nhìn thấy rất rõ cảnh tượng bên ngoài.



Lúc này Tiêu Chấn Long đang ngồi bên trong im lặng nhìn mấy cặp tình nhân thỉnh thoảng đi qua trên đường lát gạch, lại không khỏi khiến anh nhớ đến tình cảnh mình và Lý Minh Nguyệt chậm rãi đi dạo dưới bóng cây trên đường ở trường học.



Mặc dù bảy tháng đối với một người mà nói là khoảng thời gian rất dài, nhưng sự ấm áp lúc ấy bây giờ nhớ lại vẫn cứ rõ ràng như thế, lãng mạn trước hoa dưới trăng vẫn rơi từng chút vào trong

tim như cũ.




Nghĩ đến đây trong lòng Tiêu Chấn Long như có một hòn đá nhỏ ném vào mặt hồ tạo nên từng đợt sóng gợn, khiến anh không thế bình tĩnh lâu.



Có lẽ việc trở lại sân trường đã khiến Tiêu Chấn Long có cảm xúc quá sâu, có lẽ việc rời xa nhà giam lừa mình dối người khiến cho tình cảm của Tiêu Chấn Long trở nên phong phú lại lần nữa, có lẽ là bản thản vẫn như trước, không thế dứt bỏ tình cảm không có kết cục kia.



Mặc kệ nó, Tiêu Chấn Long sắp xếp lại suy nghĩ hổn loạn trong đầu, một lần nữa nhận thức thế giới bên ngoài cửa sổ xe đã không còn thuộc về mình nữa, ít nhất bây giờ không phải.

Vậy tương lai thì sao? Thế giới bên ngoài sẽ có một ngày thuộc về mình một lần nữa sao? Nhất định sẽ, từ đâu đến cuối Tiêu Chấn Long vẫn vững tin rằng sẽ có một ngày như thế, hơn nữa thời gian sẽ không quá lảu nữa.

Hạng mục quan trọng nhất của tuần lễ tuyên truyền pháp chế trong trường đại học chính là mời tội phạm trong nhà giam giáo dục hiện thực, dùng chính mình đế giáo dục thuyết phục người khác, đây cũng là phần có nhiều người trong sân trường tham gia nhất, bầu không khí sôi nối nhất.



Dù sao thì tội phạm trong nhà giam không phải ai muốn gặp thì cũng có thể gặp được, có lẽ có người cho rằng cả đời này mình chỉ có cơ hội lần này, cho nên đều chạy đến lễ đường lớn của trường học, chỉ sợ đến trề thì không có chỗ, là không có chồ đứng.



Mà có lẽ người duy nhất không hề nhiệt tình trong mấy người này chính là Tiêu Chấn Long, bởi vì hôm nay anh là đối tượng bị tham quan, cũng là một bộ tài liệu giảng dạy phản diện.


Xe vững vàng đậu ở cửa sau lễ đường lớn của trường học, Tiêu Chấn Long xuống xe theo cảnh sát vũ trang, chậm rãi bước vào lễ đường lớn dưới sự hướng dần của giảng viên trường.



Lễ đường lớn của trường học từ bẽn ngoài nhìn vào thì rất rộng lớn, bên trong lễ đường trang hoàng cũng rất lộng

lẫy, vì là trường học sư phạm nên cực kỳ có màu sắc nhân văn.





Trẽn tường không phải dán mấy lời nói thức tỉnh người đời, mà treo mấy danh họa thế giới, tóm lại tất cả đều khiến cho Tiêu Chấn Long đã xa cách sân trường hơn bảy tháng tìm về được chút cảm giác trở lại chốn xưa.

Tiêu Chấn Long và người có liên can đi đến sau màn, chờ giáo viên ở trước sân khấu giới thiệu chương trình, chờ giáo viên kia nói xong một đống lý luận tuyên truyền pháp chế chẳng dùng được.



Tiêu Chấn Long bị mời lên sân khấu, ngồi lên cái ghế trên sân khấu, trước mặt là một cái bàn, hai cảnh sát vũ trang vô cùng uy vũ đứng phía sau Tiêu Chấn Long.



Dù sao trong trường đại học có không ít nữ sinh, cho nên hai cảnh sát vũ trang đều cố gắng thế hiện tư thế oai vệ uy vũ hùng tráng, nhìn thấy nữ sinh bên dưới sân khấu chỉ chỉ trỏ trỏ một trận.



Sau khi thấy hình tượng của mình dẫn đến rối loạn bên dưới sân khấu, hai vị cảnh sát vũ trang càng ưỡn thẳng eo, Tiẽu Chấn Long thấy mà lác đầu trong lòng, thầm nói chưa trải sự đời.

Tiêu Chấn Long ngồi trên ghế im lặng nhìn đám sinh viên đại học kiêu ngạo, vốn là lễ đường lớn chỉ chứa được sáu bảy trăm người, bây giờ đã chật kín người, hơn nữa vần còn có sinh viên chen chúc vào trong như cũ, sợ không có cơ hội thấy Tiêu Chấn Long – tội phạm của nhà giam cỡ lớn.



Tiêu Chấn Long nhìn vào đám sinh viên đang dùng cặp mắt tràn đầy khát vọng nhìn anh ở bên dưới, đột nhiên anh nghĩ đến một chuyện rất thú vị, nhớ lúc trước ông Kim Dung đến trường dạy học hình như cũng không có cảnh tượng này, mà bây giờ một bài giảng của mình lại hấp dằn được nhiều sinh viên như vậy, không khỏi bật cười.

Nụ cười này của anh chẳng sao cả, làm cho sinh viên bên dưới đều chẳng hiểu ra sao.



Nhưng nụ cười này của Tiêu Chấn Long lại dẫn đến ánh mẳt mê mang của nữ sinh dưới sân

khấu, rất có sức hút.



Khi nụ cười này hiện rõ trên khuôn mặt quyến rũ nam tính của Tiêu Chấn Long, trong ngực của nữ sinh dưới sân khấu như có một con thỏ đang nhảy.



Mà nam sinh lại rất căm thù nụ cười này của anh, ồn ào một trận.



Tinh cảnh tức thì có hơi mất khống chế.



Giáo viên trường học thấy thế vội đi ra ngăn chặn mới áp chế được cảm xúc trên sân, đi đến bên cạnh Tiêu Chấn Long bảo Tiêu Chấn Long chú ý ảnh hưởng một chút, nói chủ đề chính.



Tiêu Chấn Long cũng cảm thấy hơi quá mức, gật đầu đồng ý, nhưng khi anh nhìn microphone đối diện mình trên bàn, anh thật sự không biết mình nên nói gì.

Ngay khi Tiẽu Chấn Long không biết phải mở miệng thế nào, một nam sinh dưới sân khấu dùng micro đặt ra câu hỏi đầu tiên cho Tiêu Chấn Long: “Sao anh không nói chuyện?”

“Vì tôi thật sự không biết nên nói gì với mọi người?” Tiêu Chấn Long nói rất thẳng thắn.