"Đứng lại!"
Từ phía sau truyền đến tiếng hô lớn, khiến Cung Tiểu Ảnh và Cường Chí Phong kinh ngạc cùng nhau quay đầu lại.
"Cung Tiểu Ảnh, ta không cho phép các ngươi rời đi!" Cảnh Liệt điên cuồng hét lớn lên, lập tức nhằm về phía đầu đường Cung Tiểu Ảnh và Cường Chí Phong đang đứng chạy tới .
Cung Tiểu Ảnh quả thực không thể tin được, nam nhân trước mắt chạy về hướng bọn họ , là Cảnh Liệt!
Hắn thật sự đến tìm nàng!
"Tên hỗn đản này tìm tới làm cái gì? Tiểu Ảnh, đừng để ý đến hắn, chúng ta chạy mau, nương đã chờ chúng ta tại khách sạn ." Cường Chí Phong ôm bờ vai mảnh dẻ của Cung Tiểu Ảnh , khẩn cấp muốn rời khỏi, nhưng Cung Tiểu Ảnh vẫn đứng yên tại chỗ.
"Tiểu Ảnh?"
Cung Tiểu Ảnh căn bản là không hề chú ý đến Cường Chí Phong bên cạnh nàng nói những thứ gì, trái tim nàng toàn bộ đặt ở trên người Cảnh Việt đang gian nan chạy về phía bọn họ.
Cung Tiểu Ảnh ngước đôi mắt long lanh tròn xoe mà nhìn Cảnh Liệt. Hắn điên rồi sao? Hắn chỉ mặc một kiện trang phục đơn bạc, lại để hai chân trần. . . Hắn có biết như vậy rất dễ dàng ngã bệnh hay không?bước đi cũng sẽ bị tổn thương !
Hắn. . . Là vì cái gì đến tìm nàng đây?
Bầu trời không ngừng rơi xuống tuyết mịn, nhìn thấy Cảnh Liệt dung nhan anh tuấn đang chạy về hướng nàng , trong nội tâm của nàng, một cỗ cảm động không sao diễn tả nổi, từ từ tản mát lan ra.
Cảnh Liệt thở hỗn hển chạy đến trước mặt Cung Tiểu Ảnh, hắc mâu phẫn nộ xiết chặt trừng mắt nhìn nàng.
"Ngươi. . ." Phát hiện nàng đã đi, hắn ngay cả trang phục, giầy cũng không mặc, liền chạy đến tìm nàng sao? Nàng không thể tin được đây là thật sự, nhưng là chân thật xuất hiện ở trước mắt nàng,nàng không thể không tin.
Hắn không phải từ trước tới nay đều rất chán ghét nàng sao? Nàng ở trong mắt hắn không phải chỉ là một nữ nhân xuất thân đê tiện sao? Vì cái gì hắn giờ phút này lại như vậy. . .
Hắn không muốn sống nữa sao? Hắn có khả năng sẽ bị đông lạnh, hắn không biết sao?
"Cùng ta trở về, ta nói, ngươi cả đời này đều là của ta, ta tuyệt sẽ không để ngươi rời khỏi ta." Cảnh Liệt thầm thở hổn hển một hơi,Cầm lấy tay nhỏ tay bé tay của Cung Tiểu Ảnh, bên cạnh Cường Chí Phong lại kéo nàng qua .
"Ngươi mau thả Tiểu Ảnh ra, nàng mới không phải là của ngươi, nàng đã quyết định cùng ta quay về phía nam." Cường Chí Phong một tay gỡ tay Cảnh Liệt , một tay kéo Cung Tiểu Ảnh tới phía sau mình.
Vừa mới rồi, lúc Tiểu Ảnh đi tới trước mặt hắn , hắn liền phát hiện trên mặt nàng không hề có vẻ mặt vui mừng, lại liên tiếp quay đầu nhìn về phía sau. Hắn cho là nàng bởi vìsắp sửa rời khỏi Kinh thành, nên nội tâm có chút không đành lòng.
Nhưng khi thấy Cảnh Liệt đuổi theo, hắn phát hiện vẻ mặt Tiểu Ảnh thay đổi,vẻbất ngờ, vui vẻ phảng phất như nhìn thấy ngườimìnhthích, làm cho hắn cực kì kinh ngạc. Tiểu Ảnh không phải là yêu thích…… Không, cho dù Tiểu Ảnh nội tâm nghĩ như thế nào, nàng đã đồng ý cùng hắn rời khỏi nơi này, hắn không cho phép bất cứ chuyện gì đến ngăn cản.
Trở lại phía nam, hắn nguyện toàn tâm toàný yêu nàng, khiến nàng hoàn toàn quên mất tất cả mọi thứ phát sinh ở nơi này.
"Không, ta sẽ không đểnàng rời khỏi bên cạnh ta, nàng là của ta, nàng là thuộc về Cảnh Liệt ta !" Cảnh Liệt nhằm phía trước, nghĩ muốn đẩy Cường Chí Phong, không ngờ lại làm cho Cường Chí Phong hung hăng đấm một quyền đánh ngã trên mặt tuyết lạnh như băng .
Khí trời lạnh giá như băng, hơn nữa hai chân cơ hồ muốn đóng băng không hề có chút cảm giác , khiến thân thể Cảnh Liệt không còn sức ra đòn phản kích , để cho Cường Chí Phong liên tục đánh mình ngã xuống đất.
"Liệt. . ." Nhìn thấy Cảnh Liệt nằm té trên mặt đất, khóe miệng chảy ra tơ máu, Cung Tiểu Ảnh tâm cũng thống khổ theo.
"Tiểu Ảnh, đừng để ý đến hắn." Cường Chí Phong thấy được Cung Tiểu đang muốn tiến về phía trước, "Cảnh Liệt, ta cho ngươi biết, Tiểu Ảnh nàng đã quyết định cùng ta quay về phía nam, từ nay về sau, ngươi cùng nàng không còn có bất cứ quan hệ nào, ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi dám lại hành động thiếu suy nghĩ , đừng trách ta vô tình!"
"Ta xem ra người không rõ ràng tình trạng , chính là ngươi!" Cho dù đang bị Cường Chí Phong đánh ngã xuống đất, Cảnh Liệt vẫn có thái độ cường thế. Hắn đứng lên từ trên mặt đất, lau đi tơ máu trên khóe miệng. "Tiểu Ảnh nàng một mực đều là của ta. Trước kia là thế, tương lai cũng như vậy!"
Đôi mắt của Cảnh Liệt nhìn thẳng vào Cung Tiểu Ảnh."Cung Tiểu Ảnh, ngươi là của ta, ta nói, không có mệnh lệnh của ta, ngươi không thể chính mình quyết định làm bất cứ chuyện gì, ngươi quên rồi sao? Ta cho ngươi biết, cả đời này ngươi đừng hòng rời khỏi bên cạnh ta, ngươi nghe rõ ràng sao?"
"Ta. . ." Nghe được lời nói Cảnh Liệt như vậy tràn ngập ngang ngược lại cường ngạnh, Cung Tiểu Ảnh không khỏi khóe mắt đỏ hoe.
Nói như vậy nàng không biết nghe hắn nói không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này đây, nàng lại cảm động không sao diễn tả nổi .
Là bởi vì nhìn thấy hắn vừa hoảng hốt vừa giận dữ đuổi theo, hay do nhìn thấy hắn cho dù bị Cường đại ca đả thương, lại vẫn không thèm quan tâm mà nói mấy câu như vậy ?
"Ngươi bớt ở đó nói mạnh miệng , Tiểu Ảnh nàng hiện tại sẽ đi theo ta!" Cường Chí Phong tay đưa túm vạt áo Cảnh Liệt,lại nện cho Cảnh Liệt một quyền, sau đó một quyền tiếp theo một quyền. . .
"Trừ phi đánh chết ta, bằng không ta tuyệt không sẽ làm nàng rời khỏi ta!" Cảnh Liệt lại một lần nữa cường ngạnh biểu thị công khai. Hắn cũng không để ý trời giá rét tổn thương hắn, lại làm sao có thể đánh nhau nổi cùng Cường Chí Phong !
Bởi vì, tất cả vết thương bên ngoài, đều không sánh bằng tâm hắn bởi vì sắp sửa mất đi Cung Tiểu Ảnh mà sinh ra sợ hãi, sợ hãi cùng mờ mịt như mất đi cái gì đó quan trọng.
Hắn tuyệt đối tuyệt đối sẽ không để cho nàng rời khỏi hắn!
"Cung Tiểu Ảnh, ngươi là của ta, ngươi vĩnh viễn đều là của ta, ngươi không được ly khai ta!"
Nhìn về hướng ánh mắt kiên quyết kia của Cảnh Liệt , cùng với vẻ mặt nghiêm túc, phảng phất như là phải nuốt chửng nàng, khiến nàng toàn thân không thể động đậy.
"Hảo, ngươi đã muốn chết, ta liền đánh chết ngươi!" Cường Chí Phong nổi giận một quyền lại một quyền đánh vào Cảnh Liệt.
Tay phải Cường Chí Phong đấm một cái, lại một lần nữa đánh Cảnh Liệt ngã xuống đất.
"Dừng tay!"
Khi Cường Chí Phong chuẩn bị lại kéo Cảnh Liệt đang nằm trên mặt đất để bổ sung một quyền thì Cung Tiểu Ảnh nhào về hướng Cảnh Liệt, lấy mình che ở giữahai người bọn họ.
"Tiểu Ảnh?" Cảnh Liệt không nghĩ tới Tiểu Ảnh lại che ở trước người hắn.
"Tiểu Ảnh, ngươi mau tránh ra, hôm nay ta không đánh hắn chết là không được!" Cường Chí Phong hô.
"Không, Cường đại ca, ta cầu ngươi dừng tay, không nên lại đánh hắn!" Khóe mắt đỏ hồng thoát ra liên tiếp nước mắt, Cung Tiểu Ảnh rơi lệ đầy mặt cầu khẩn hắn.
"Tiểu Ảnh, ngươi mau tránh ra, ngươi quên mất hắn là như thế nào đối với ngươi sao?" Cường Chí Phong không quên nhắc nhở Tiểu Ảnh, Cảnh Liệt hỗn đản kia đã làm những chuyện gì đối với nàng "Ta hôm nay nhất định phải hảo hảo giáo huấn cái tên thiếu gia tự đại này!"
"Không, không nên lại đánh hắn, Cường đại ca, ta van cầu ngươi, ngươi không nên lại đánh hắn!" Cung Tiểu Ảnh chẳng những không ly khai khỏi người Cảnh Liệt, vẫn còn ngồi xổm người xuống , ôm lấy CảnhLiệtnằm ở trên mặt tuyết .
Nàng cởi ra áo choàng của chính mình, bao trùm tại trên người Cảnh Liệt , sau đó dùng khăn lau máu trên mặt hắn .
"Ảnh nhi. . ." CảnhLiệt nằm trên mặt đất vô phương nhúc nhích, ánh mắt là cảm động.
"Tiểu Ảnh ngươi. . . Hỗn đản này đối ngươi như vậy, ngươi vì sao còn muốn bảo vệ hắn đây?" Cường Chí Phong sợ hãi chuyện vẫn xảy ra. Nói không chừng Tiểu Ảnh nàng thật sự. . . yêu thích tên hỗn đản Cảnh Liệt này?
"Ta. . . Hắn nói không sai, ta sẽ không ly khai hắn." Cung Tiểu Ảnh xoay người đối với Cường Chí Phong nghẹn ngào nói ra tâm tình của mình.
Lúc vừa mới nhìn thấy Cảnh Liệt không để ý nguy hiểm tánh mạng đuổi theo, lòng của nàng cũng đã hướng về hắn, cũng biết nàng không có khả năng rời khỏi đây cùng Cường đại ca . Bởi vì, nàng phát hiện chính mình là thật sâu thích Cảnh Liệt, nhìn thấy hắn đuổi theo, lòng của nàng là tràn đầy vui sướng."Cường đại ca, thật xin lỗi, ta không thể đi theo ngươi."
"Tiểu Ảnh!" Cảnh Liệt tuấn mâu vừa mừng vừa sợ nhìn thấy Cung Tiểu Ảnh, nàng thật sự nguyện ý vì hắn mà lưu lại? Biết nàng là quan tâm hắn, Cảnh Liệt cảm giác được coi như hắn sẽ chết ở chỗ này cũng đáng!
"Tiểu Ảnh, tại sao? Tên kia hắn không phải mọi cách khi dễ ngươi, ngươi tại sao còn muốn lưu lại?" Cường Chí Phong hoàn toàn không thể đón nhận lời nói của Cung Tiểu Ảnh ."Ngươi phải chăng là lo lắng ta sẽ để ýchuyện của ngươicùnghắn, ta nói, ta sẽ không, hơn nữa ta cũng biết, đều là hỗn đản này hắn bắt buộc ngươi, cho nên ngươi. . ."
"Không,chuyện ta và hắn. . . Không hoàn toàn đều là hắn bắt buộc ta, ta. . . Kỳ thật cũng là cam tâm tình nguyện. . ." Có lẽ tại lúc ban đầu, thật sự là Cảnh Liệt bắt buộc nàng, chínhlà đến cuối cùng, nàng phát hiện một phần bắt buộc kia đã sớm không còn nữa , mà đã trở thành nàng nghênh đón hắn.
"Tiểu Ảnh, đừng tựngươi nói mìnhthành thấp hèn như vậy, ngươi làm sao có thể cam tâm tình nguyện đối với loại hỗn đản này ? Nhất định là hắn bắt buộc ngươi, Tiểu Ảnh, ngươi mau đứng lên, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây." Cường Chí Phong không muốn nói thêm gì đi nữa, hiện tại, hắn chỉ nghĩ mang theo Cung Tiểu Ảnh lập tức rời đi.
Cường Chí Phong kéo tayCung Tiểu Ảnh , muốn nàng rời hỏi người Cảnh Liệt . Nhưng Cung Tiểu Ảnh cũng là hất tay của hắn ra
"Tiểu Ảnh?" Hắn kinh ngạc nhìn nàng.
"Ta không muốn rời khỏi, Cường đại ca, ta thật xin lỗi ca. Ca là người tốt, ta không xứng với ca, tương lai ca nhất định sẽ tìm được một người con gái tốt hơn so với ta." nay biết rõ ràng chính mình cũng không muốn rời khỏi Cảnh Liệt, Cung Tiểu Ảnh quyết định lưu lại.