"Chú đi theo tôi!" Cung Nguyệt Băng bỏ trái táo trên tay xuống bàn, đứng dậy kéo tay Phạm Tuấn Phong đi. Điều đáng ngạc nhiên là hắn ngoan ngoãn đi theo cô.
"Hai đứa chúng nó đúng là quá đẹp đôi rồi!" Khương Viên Viên nhìn theo Cung Nguyệt Băng và Phạm Tuấn Phong bằng ánh mắt đầy yêu thương.
"Băng Nhi nhà chúng tớ còn nhỏ, sau này mong cậu chiếu cố nhiều rồi!" Hướng Tuyết Trang nhìn Khương Viên Viên và Phạm Khang Hạo nói.
"Yên tâm, tớ sẽ không sẽ không để ai bắt nạt con dâu cưng của tớ đâu!" Khương Viên Viên vui vẻ nói.
"Tiểu Công Chúa cưng của Cung Gia bọn tớ mà chịu uất ức thì tớ sẽ không tha cho Phạm Gia các cậu đâu!" Cung Thanh Âu nói.
"Thanh Cung, anh đang nói gì vậy chứ!" Hướng Tuyết Trang nhìn Cung Thanh Âu.
"Anh nói đều là thật." Cung Thanh Âu nhìn Hướng Tuyết Trang khẳng định.
"Cung Thanh Âu cậu đó. Lúc trước thì bảo vệ vợ, bây giờ bảo vệ con gái cũng không khác." Khương Viên Viên nói.
"Lúc trước bảo vệ vợ, bây giờ bảo vệ vợ con mới đúng!" Cung Thanh Âu nói.
"Ông xã, bạn thân của anh bắt nạt em!" Khương Viên Viên ôm Phạm Khang Hạo nhõng nhẽo như đứa trẻ.
"Ông bạn già này, tớ cũng biết bảo vệ vợ nha!" Phạm Khang Hạo nhìn Cung Thanh Âu nói.
"Đó là việc của cậu, chẳng liên quan đến tớ!" Cung Thanh Âu ôm Hướng Tuyết Trang vào lòng, nhàn nhạt nhìn Phạm Khang Hạo nói.
"Hai cái người này gặp lại thật chẳng khác gì lúc trước!" Khương Viên Viên nói.
LẦU 6 CỦA BIỆT THỰ LULY!
Phòng của Cung Nguyệt Băng cũng như căn Biệt Thự, lấy màu trắng làm chủ đạo.
Cung Nguyệt Băng tức giận đứng nhìn Phạm Tuấn Phong đang nhàn nhã quan sát và đánh giá căn phòng của cô.
"Rốt cuộc là chú muốn gì?" Cung Nguyệt Băng khoanh tay trước ngực nhìn Phạm Tuấn Phong hỏi.
"Không có muốn gì hết!" Phạm Tuấn Phong bước tới giường của Cung Nguyệt Băng ngồi xuống, nhàn nhạt trả lời.
"Chú.. Chú đứng dậy, đây là giường của tôi!" Cung Nguyệt Băng chạy ngay lại chỗ Phạm Tuấn Phong nắm lấy tay hắn kéo.
Sức lực nhỏ bé của Cung Nguyệt Băng làm sao có thể kéo lại với sức của Phạm Tuấn Phong, cô cố gắng kéo còn hắn thì không dám dùng sức. Chỉ 1 thao tát đơn giản mà nhẹ nhàng của Phạm Tuấn Phong mà đã đổi lại hắn cầm tay Cung Nguyệt Băng, kéo cô nằm xuống giường sau đó hắn nhanh chóng nằm đè lên người cô.
"Chú làm gì?" Cung Nguyệt Băng tức giận hét lớn, nhưng phòng của cô là phòng cách âm nên cho dù cô la hét cỡ nào người bên ngoài cũng không thể nào nghe được.
"Em nói xem chúng ta nên làm gì?" Phạm Tuấn Phong khẽ cười.
"Chú... Chú đừng làm bậy đó!" Cung Nguyệt Băng nói.
"Như thế nào gọi là làm bậy?" Phạm Tuấn Phong vẫn cười tà mị.
"Tôi còn nhỏ lắm!" Cung Nguyệt Băng nói.
"Không sao, chú đợi em lớn thêm chút nữa." Hắn cười.
"Tên biến thái đáng chết, tôi nói cho chú biết. Tránh xa tôi ra!" Cung Nguyệt Băng hét toáng lên.
"Đã nói là đợi em lớn lên, yên tâm đi!" Phạm Tuấn Phong khẽ hôn lên trán Cung Nguyệt Băng 1 cái nhẹ.
"Chú làm bừa!" Cung Nguyệt Băng nhìn hắn.
"Không có, tương lai em là vợ chú, hôn em đâu thể nói là làm bừa!" Phạm Tuấn Phong nói.
"Ai là vợ chú chứ? Chúng ta vốn không quen nhau!" Cung Nguyệt Băng cãi lại.
"Em là hôn thê của chú, là người dám gạt chú, là người ba mẹ chú thích và sẽ là mẹ của con chú sau này." Phạm Tuấn Phong kề sát tai Cung Nguyệt Băng thổi 1 hơi tà mị.
"Chú nói bậy!" Cung Nguyệt Băng chột dạ.
"Nói bậy? Vậy để chú gọi cho Hàn Vũ mang Cung Nguyệt Băng đó tới đây!" Phạm Tuấn Phong đứng dậy.
"Đừng mà!" Cung Nguyệt Băng kéo Phạm Tuấn Phong lại.
"Sao vậy? PHẠM-BĂNG-BĂNG!" Phạm Tuấn Phong nói từng chữ thật rõ ràng.
"Chú muốn sao thì như vậy đi!" Cung Nguyệt Băng mặc kệ Phạm Tuấn Phong như thế nào. Nếu mẹ cô mà biết chuyện sẽ rất buồn cho xem.