Sáng sớm, bao phủ Lư Sơn là một tầng nồng đậm sơn vụ, thị lực con người cũng trở nên mơ hồ.
Tô Thanh Vũ một thân quần áo xanh biếc đứng lặng trước trúc ốc, nhìn sương mù lượn lờ khắp núi rừng, yên lặng không nói gì.
Tư Đồ Đấu lặng yên không một tiếng động từ trong phòng đi ra, đem một kiện áo trắng choàng lên người nàng.
“Sáng sớm ở trên núi rất lạnh, cẩn thận.”
“Dưới núi chỉ sợ đã không yên ổn.” Nàng không quay đầu lại, vẫn như trước nhìn về phương xa xuyên qua lớp sương mù dày đặc.
Tư Đồ Đấu phát ra một tiếng cười khẽ, trong tiếng cười hàm chưa một tia khinh thường không thể bỏ qua: “Tư Họa tha mệnh tới báo tin, kẻ giết nàng tự nhiên sẽ không cách nơi này quá xa.” Hắn chính là không muốn để ý đến giang hồ thị phi, cũng không phải sợ thị phi ấy nữa. Bọn họ sẽ hối hận nêu chọc đến hắn.
“Tư Đồ.” Nàng nhẹ nhàng gọi hắn.
“Ừ?”
“Ta cùng với ngươi đồng hành, cũng không muốn nhìn đến nhiều cảnh giết chóc.” Nàng đưa tay khẽ vuốt cái bụng vẫn bằng phẳng như trước, ánh mắt tràn ngập một loại tình yêu nhu hòa và hiền lành. Ánh mắt của Tư Đồ Đấu cũng dừng lại trên trụng nàng, khóe miệng không tự giác mà nhếch lên thành một nụ cười, kéo nàng ôm vào trong lòng. “Chỉ sợ đây mới là nguyên nhân nàng không nên cùng ta đồng hành.”
Tô Thanh Vũ than nhẹ, sâu kín nói: “Giết người luôn không tốt.”
“Đã làm sai chuyện gì thì sẽ phải trả giá bằng đại giới, người giang hồ như bọn họ hẳn là hiểu được đạo lý này.”
“Đạo lý mỗi người đều biết, nhưng luôn có một số người không thích làm việc theo đạo lý.”Nàng bất đắc dĩ cảm thán.
“Chẳng lẽ nữ nhân khi mang thai đều mang nhiều sầu cảm như vậy sao?” Tư Đồ Đấu không khỏi cười hỏi.
Tô Thanh Vũ ngoái đầu lại trừng mắt nhìn hắn: “Nói cái gì?”
Hắn mang vẻ trầm mặc khó khi nào có được, sau đó giống như đã hạ quyết tâm gì đó nhìn nàng.
Cảm nhận được thái độ của hắn thay đổi, Tô Thanh Vũ không hiểu nhìn lại: “Làm sao vậy?”
“Vũ nhi.”
“Sao?”
“Nàng …” Hắn chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn là nói ra: “Hay là nàng ở lại đi.”
“Lo lắng cho ta sao?” Tô Thanh Vũ nở nụ cười.
Tư Đồ Đấu thản nhiên thừa nhận: “Nay nàng cùng với lúc trước bất đồng, vẫn là cẩn thận thì hơn.”
Tô Thanh Vũ cúi đầu nở nụ cười: “Kỳ thật, ta cũng chỉ là thừa dịp này để ra bên ngoài đi đi lại lại thôi.”
Hắn không nói gì, chỉ nhìn nàng.
Tô Thanh Vũ ngẩng đầu cười nghịch ngợm với hắn: “Ta sẽ không níu chân ngươi đâu. Chúng ta mặc dù đang xuống núi, lại vị tất yếu một đường đồng hành.” Rồi đột nhiên con ngươi tối sầm lại, cũng thuận tiện giải quyết một số việc.
Tư Đồ Đấu suy tư một hồi sau liền hiểu được, vì thế cười đáp: “Được, tất cả theo ý nàng.”
Nhìn thời tiết, nàng nói: “Tư Đồ, thừa dịp hiện tại chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Hai bóng người một lục một đen sóng vai đi vào trong sương mù dày đặc, rất nhanh liền không thấy thân ảnh bọn họ đâu nữa.
Mặc trời lên cao xua tan màn sương dày đặc, Tô Thanh Vũ đã đến một trấn nhỏ cách Lư Sơn khoảng trăm dặm, ngồi ở một lương đình ven đường uống trà nghỉ chân. Nhìn qua trông nàng chỉ như một thiếu phụ đã kết hôn rất đỗi bình thường, ở trên người nàng hoàn toàn chẳng tìm được điểm gì là của người giang hồ cả.
Chỉ tiếc một khi phiền toái đã tìm đến thì muốn tránh cũng không được.
Tô Thanh Vũ cúi đầu nhìn chén trà trong tay, trong lòng thở dài. Nàng chẳng qua là đi ngang qua đây thì nghỉ chân một chút thôi, vậy mà cũng gặp bọn chặn đường đả kiếp, vận khí thật sự hảo kỳ cục.
“Có cái gì đáng giá giao hết ra đây, nam nhân trạm bên trái, nữ nhân trạm bên phải.”
Tô Thanh Vũ nhìn bọn cường đạo đứng ở trung gian, nhịn không được hỏi: “Vậy trạm trung gian là cái gì?”
Không đợi bọn họ trả lời, nàng lại tiếp tục nói: “Chẳng lẽ là gay?” (
Quân: A men! Thề có chúa đây là nguyên văn =.= )
Tuy rằng tình huống hiện tại không phải lúc để cười, nhưng mọi người vẫn nhịn không được mà cười ra thành tiếng.
“Ngươi, đem hành lý mở ra.”
Tô Thanh Vũ thập phần phối hợp mở tay nải trên lưng ra.
Đầu lĩnh cường đạo lấy đao đẩy ra xem bên trong có cái gì, phát hiện trừ bỏ hai kiện quần áo để thay lúc tắm rửa ra thì không còn cái gì, không khỏi khinh bỉ nhìn nàng: “Thì ra không chỉ là một xấu nữ nhân mà còn là quỷ khốn cùng.”
“Nữ nhân xấu ngược lại sẽ càng bình an.” Đối với những lời châm chọc thẳng mặt như vậy Tô Thanh Vũ làm như lơ đễnh.
Cường đạo vung đao trong tay ở trên không trung xuất họa một đường cong, cười lạnh nói: “Hôm nay cho dù ngươi có xấu đến mức chẳng ai muốn nhìn, lão tử cũng sẽ không tha cho ngươi.”
Tô Thanh Vũ bình tĩnh châm trà, xuyết ẩm khẩu: “Đi a, chỉ cần vị đại ca ngươi có bản lĩnh, mệnh của ta cho ngươi cầm.”
Cường đạo không nói hai đầu, dương đao chém xuống ……..
“Chờ một chút!”
Cường đạo bị nàng đột nhiên mở miệng dọa đến nhảy dựng lên, không tự giác ngừng tay.
Tô Thanh Vũ mỉm cười, thản nhiên nói: “Có câu này không biết đại ca đã nghe nói qua chưa?”
“Cái gì?”
Hắn bộ dáng không ngại học hỏi làm nàng vừa lòng, thực hợp tác tiếp tục nói: “Giang hồ có câu ngạn nữ, lão nhân – nữ nhân – tiểu hài tử là ba loại người không thể xem, nếu xem chỉ sợ xảy ra đại sự.”
Cường đạo hơi siết tay lại, mắt đối mắt nhìn nàng.
Nhấp thêm một ngụm trà nữa, nàng nói: “Nhưng, ngươi không cần phải sợ ta a. Bởi vì ta xác thực chỉ là người bình thường, chẳng qua muốn ngươi xuống tay mau mau một chút, đừng để ta phải hống khổ.”
“Nếu vậy chẳng phải tiện nghi cho ngươi quá sao?” Cường đạo giận dữ trách mắng.
Tô Thanh Vũ ung dung lắc đầu: “Không! Người được tiện nghi phải là ngươi mới đúng chứ.”
Cường đạo giận không thể át, vung đại đao chém xuống ……
“Keng” một tiếng, cương đao ở giữa không trung gãy thành hai đoạn.
Cường đạo ngạc nhiên nhìn đoạn đao trong tay.
Tô Thanh Vũ mỉm cười: “Vị đại ca này, có cần đổi một cây đao khác rồi tiếp tục không?”
Ánh mắt cường đạo phức tạp nhìn nàng, bản thân hắn cũng biết nữ nhân trước mắt này không dễ chọc.
Nàng vẫn như cũ tâm bình khí hòa nói: “Nếu đại ca không tính giết ta, vậy ta đây cần phải tiếp tục chạy a.”
Nàng buông chén trà trong tay, chậm rãi nhặt lên tay nải bị chọn tán loạn.
“Ngươi …”
“Ta cái gì cũng không có làm.” Tô Thanh Vũ rất là vô tội ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói: “Ta chỉ là động khẩu thôi, còn người động thủ là đại ca a.”
“Ngươi dám nói ta là tiểu nhân?”
“Ta có nói sao?”
“Ngươi cho là lão tử ta chưa từng nghe câu ‘quân tử động khẩu, tiểu nhân động thủ’ sao?” Cường đạo giận dữ.
Tô Thanh Vũ thở dài: “Ta chỉ có thể nói, vị đại ca này, ngươi liên tưởng quá nhiều rồi.” Tóm lại không phải nàng nói, nàng liều chết cũng không thừa nhận.
Cường đạo theo bản năng nắm chặt đại đao trong tay.
Ánh mắt Tô Thanh Vũ vốn nhàn nhã tự đắc đột nhiên biến đổi, tay vừa đẩy liền đem cái bàn đánh về phía cường đạo. Không chỉ đẩy hắn lui xa ba bước mà còn tránh được chỉ phong vô thanh vô tức lại sắc bén chí mạng.
Cường đạo kinh hồn chưa định hình được tình trạng trước mắt, một hồi lâu sau vẫn không nói nên lời.
“Sao phải cứu hắn?” Người tới thanh âm lạnh lùng, thậm chí mang một tia sát khí cùng chán ghét.
Tô Thanh Vũ nhìn Tư Đồ Đấu đang chậm rãi rảo bước đến trà liêu, âm thầm lắc đầu: “Ta cũng không có tổn thương gì, không cần phải hạ độc thủ như vậy.”
“Cường đạo cũng đáng để thương hại sao?”
Mọi người xem vị hắc y nam tử trước mắt này âm nhu tuấn mỹ lại mang theo vài phần tà khí, nhãn tình nhịn không được mà sáng lên. Hắn xuất hiện giống như cấp cho cái trà liêu cũ nát này một tầng hào quang chói lọi, làm người ta nhịn không được mà phải lưu luyến dừng chân.
Tô Thanh Vũ nhẹ nhàng bâng quơ trả lời: “Cường đạo cũng là người.”
“Yêu cầu của nàng đối với người khác thật đúng là quá thấp.”
Tô Thanh Vũ cười cười, không nói.
Tư Đồ Đấu hai mắt quét qua trà liêu, sau đó nói với thê tử: “Chúng ta đi thôi.”
“Ngươi không uống chén trà sao?”
Khi ánh mắt lạnh như băng đảo qua đám cường đạo, hắn hừ nhẹ nói: “Có bọn chúng ở đây thực chướng mắt, ta không có tâm tình thưởng thức.”
“Đuổi đi là được chứ gì.”
Tư Đồ Đấu một lần nữa nhìn về phía thê tử, khóe miệng nhếch lên, tuấn nhan phiếm thượng một chút tươi cười mị hoặc: “Có đạo lý.”
Nhóm cường đạo không kịp làm ra phản ứng gì, đã bị đánh bay ra khỏi trà liêu, nhất thời khóc thét một mảnh.
Tô Thanh Vũ nhìn, sau một lúc liền lắc đầu thở dài: “Tư Đồ …”
Tư Đồ Đấu nghe vậy nâng mi, một bộ biểu tình “chăm chú lắng nghe”.
“Ta chỉ là cảm thấy ngươi đánh bay bọn họ đi như vậy phá hỏng cửa sổ của trà liêu, như vậy không tốt.”
Tư Đồ Đấu mỉm cười.
“Uống chén trà đi.” Nói xong, nàng ngã chén trà, tự mình đưa cho hắn.
Hắn đưa tay tiếp nhận, kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh nàng.
Những lữ khách trong trà liêu vừa mới rồi đã bị kinh hách, lúc này đều gấp rút trả tiền rồi rời đi. Rất nhanh, nơi đây chỉ còn lại hai khách nhân là Tư Đồ Đấu và Tô Thanh Vũ.
“Những người đó ngươi tính sao?”
Tư Đồ Đấu khinh đạm phun ra một chữ: “Giết!”
Khóe miệng đang cười bỗng hơi cứng lại: “Không phải nói sẽ suy nghĩ sao?”
“Nhất lao vĩnh dật.” Bốn chữ liền giải thích hết thảy. (
Quân: Câu này tương đương câu ‘nhổ cỏ nhổ tận gốc’, một lần ra tay liền thư thả cả đời.)
Tô Thanh Vũ trầm mặc. Đúng vậy, đây là tác phong hành sự của Tư Đồ Đấu, nàng cũng không hẳn là cảm thấy kỳ quái.
Hắn chi khai nàng, cũng là vì không muốn để nàng nhìn đến một tràng giết chóc mà thôi.
“Vũ nhi.”
Nàng hướng hắn cười hỏi: “Chuyện gì?”
“Nàng hẳn là biết, giang hồ vốn sẽ không bao giờ nhất phái hòa thuận vui vẻ.”
“Ta biết.” Tuy vậy nhưng nàng vẫn không thích giang hồ bất hòa như vậy. Chẳng lẽ cứ mở mồm ra phải nói đánh nói giết, chính tà đối lập thì mới xem là người giang hồ sao?
Từ xưa đến nay, trong tà giáo vẫn không ít chính nhân quân tử, chỉ là phong cách hành sự cổ quái khác loại mà thôi. Mà trong chính phái cũng chẳng thiếu gà gáy cẩu đạo, ra vẻ ngụy quân tử đạo mạo. Kỳ thật cho tới nay, giang hồ đang là chính hay tà thì ngay cả người giang hồ cũng không thể nói rõ.
Tư Đồ Đấu nhìn nàng thật sâu, không nói nữa, chỉ yên lặng uống trà.
Trên người Vũ nhi vẫn khuyết thiếu một loại khí chất của người giang hồ, rất đỗi bình thường, tựa như dung mạo của nàng vậy, thậm chí còn có loại hương vị không muốn vô cầu. Nhưng một khi đã yêu thì sẽ yêu tất cả những gì thuộc về nàng.
Hai người không nói chuyện với nhau nữa, Tư Đồ Đấu sau khi uống xong chén trà liền rời đi trà liêu. Sau khi bọn họ rời đi không lâu, một con bồ câu tuyết trắng đưa tin theo từ trà lâu bay ra, nhập vào khoảng trời xanh cao thăm thăm.
o0o
Màn đêm đen giống như được người ta tùy tay rắc lên một phen tinh thạch chói mắt, đầy sao lấp lãnh, trăng sáng nhu hòa.
Tô Thanh Vũ ngồi tựa vào thân cây, hơi hơi ngửa đầu nhìn sao sáng, bộ dáng có chút đăm chiêu,
Tư Đồ Đấu một thân hắc y như dung nhập vào trong bóng đêm đang ngồi bên cạnh đống lửa, chuyên tâm nướng một vài động vật.
“Nàng thật sự không ăn sao? Thịt rất ngon a.” Hắn cầm lấy một xiên, cười hỏi.
Nàng liếc mắt nhìn con bồ câu đưa tin nay đã trở thành bữa tối, nhịn không được thở dài: “Tư Đồ, đó là bồ câu đưa tin của Thính Phong lâu.”
“Hương vị thật ngon nha.”Hắn cắn một miếng thịt, hào phóng hiếm khi nào có được ca ngợi một câu.
“Đại ca của ta đắc tội ngưoi, nhưng bồ câu đưa tin cũng không có đắc tội ngươi.” Nàng thậm chí không kịp ngăn cản, bồ câu đưa tin đã rơi vào ma trảo của hắn rồi.
“Phong Đại Thiếu tin tức gì cũng bán, chuyện bát quái gì cũng truyền bá. Một ngày nào đó sẽ có người tới tính sổ với hắn.”
Tư Đồ Đấu nhìn miếng thịt trong tay, làm như không có việc gì nói.
Nếu vẻ mặt của hắn không âm trầm thì hết thảy đều rất hoàn mỹ. Đáng tiếc …
“Giang hồ Thái Nhất bản nếu quá đứng đắc sẽ không thú vị, có đôi khi phải cần chút tin tức bát quái để giảm xóc không khí một chút.”
Không tự giác, Tô Thanh Vũ trích dẫn câu nói cửa miệng của đại ca để đáp lại.
Tư Đồ Đấu dùng sức vặt cái chân con bồ câu, đạm nói: “Có đôi khi tin tức lại bị bát quái làm sai lệnh đến nghiêm trọng.”
Tô Thanh Vũ nhịn không được nghiêng đầu vụng trộm che miệng nở nụ cười. Nàng biết hắn vì cái gì lại tức giận như vậy. Thính Phong lâu xuất bản một quyển ‘Giang hồ danh nhân dật sự lục” có ghi lại những tiên đồn thú vị cùng tất thảy chuyện xấu của các nhân tối nồi tiếng trong chốn võ lâm … Mà hắn cùng Liễu Thanh Lam thì nổi danh hàng đầu, nghe nói đến nay còn đang tiền mười tên chi liệt.
Hắn cùng với Liễu Thanh Lam giống như quần áo của bọn họ đi liền với nhau, hắc bạch tiên minh, cho nên mọi người cũng thành thói quen đem chuyện xảy ra giữa hai người liên hệ với nhau, vô luận là chuyện gì có hắn cũng có Liễu Thanh Lam, tán gẫu về Liễu Thanh Lam là sẽ nói tới hắn.
Mà nàng sở dĩ rõ ràng như vậy, là vì nàng từng được xem quan ngoại ở trong lâu lúc mới soạn bản thảo cho cuốn này, đúng là xuất phát từ bức thư mà đại ca nàng tự tay viết.
Nàng cũng từng hỏi đại ca, chuyện tình sai lệch nghiêm trọng như vậy còn muốn viết ra, chẳng phải là lừa đảo mọi người sao?
Đại ca của nàng với chí hướng không phụ trách nhiệm liền vẻ mặt đúng lý hợp tình nói: “Chẳng qua chỉ là một chút vui đùa trong ngũ hồ tứ hải thôi mà, sẽ không có ai tính toán chi li đâu.”
Đại ca đã quên, đương sự cũng là một người tính toán rất chi li.
Không khéo là, trước mặt Tư Đồ Đấu, trượng phu của nàng, liền so đo sự thật.
“Trong thư viết cái gì?”
Tô Thanh Vũ nở nụ cười, đem mật thư ném qua đó.
Tô Thanh Vũ nhìn mật thư, không thể không bội phục người viết ra nó vì chữ trên đó nhỏ còn hơn cả con kiến.
Nhưng – tin tức từ trên tờ giấy này lọt vào trong tầm mắt lại khiến hắn mày nhíu lại càng chặt.
Hắn mặt trầm như hồ sâu, thuận tay đem mật thư ném vào trong lửa.
Tô Thanh Vũ sáng suốt không có nói gì.
“Thoạt nhìn thì rất có khả năng Thính Phong lâu đã đặt cơ sở ngầm ở Bái Nguyệt giáo.”
Xem ra lần này đại ca sẽ rất thảm. Nàng không phúc hậu giương lên khóe miệng.
“Yêu ai yêu cả đường đi lối về, hắn làm như vậy hẳn là vì ta.” Nàng đứng ở lập trường một khách nhân đứng ngoài, nói ra cái nhìn của mình về việc này.
Tư Đồ Đấu nâng mắt quét về phía nàng một cái, nhẹ nhàng “nga” một tiếng, ý tại ngôn ngoại.
Tô Thanh Vũ cười, tiếp tục nói: “Mặc kệ hắn như thế nào e sợ thiên hạ bất loạn, hắn thủy chung cũng là thân đại ca của ta, phàm là sự tình liên quan đến ta thì hắn đều đặc biệt lưu tâm. Mà cho ngươi ly khai Bái Nguyệt giáo nhưng vẫn cùng Bái Nguyệt giáo có quan hệ thiên ti vạn lũ, quan tâm bọn họ tự nhiên đó là vì ta.”
Tư Đồ Đấu không đáp lời.
“Mặc dù tương lai ngươi muốn tìm hắn gây phiền toái thì cũng xin nể mặt ta mà hạ thủ lưu tình. Việc này chung quy cũng có liên quan đến ta.”
Tư Đồ Đấu rốt cuộc mở miệng: “Ta không tính tìm hắn gây phiền toái.”
“Nhưng ngươi thực mất hứng.”
“Không cao hứng không có nghĩa là nhất định phải động thủ.” Hắn nói như thế.
Tô Thanh Vũ giương lên khóe miệng, nhưng khi nghĩ đến nội dung viết trên tờ giấy thì tươi cười liền vụt tắt, có chút lo lắng nhín hắn: “Hiện tại xem ra không chỉ Bái Nguyệt giáo các ngươi có vấn đề, chỉ sợ Phi Long môn cũng có nội loạn.” Giang hồ vĩnh viên không thể thái bình, luôn ở những thời điểm người ta tưởng là thiên hạ thái bình sẽ đột nhiên gió nổi mây phun.
“Có thể trong một thời gian ngắn như vậy truyền tin tức đến tay ngươi, thực lực của Thính Phong lâu quả là không thể khinh thường.”
Hắn ăn ngay nói thật, mặc dù khinh thường nhân phẩm của Phong Thiếu Tuyên, nhưng đối với tài lãnh đạo Thính Phong lâu của hắn thì cũng không hẳn là không bội phục.
“Tin tức ở Lư Sơn trong phạm vi ba trăm lý đều có phân trạm của tổng đường thu thập, chỉ cần ta xuất hiện sẽ chuyển đến tay ta.” Tô Thanh Vũ nhìn trời đầy sao thở dài, sâu kín nói: “Đại ca, lo lắng.”
Tư Đồ Đấu lạnh lùng xuy một tiếng: “Hắn cuối cùng vẫn là kẻ không có nhân tính.”
“Kỳ thật, ngươi chỉnh hắn một chút cũng không sao.”
“Bản nhân mất hứng.”
Tô Thanh Vũ phát ra một tiếng cười khẽ, tiếng cười trong gió đêm phiêu tán, đem đến cho bóng đêm ninh mật thêm phần khoái hoạt sung sướng.
Một lần nữa đặt chân tới Miêu Cương, tâm tình Tô Thanh Vũ thực phức tạp.
Đứng ở chân núi Bái Nguyệt giáo, nhìn ra xa, tâm tình lại càng trở nên trầm mặc.
Vận mệnh đôi khi đến với con người ta chỉ ngẫu nhiên như một ngọn gió, nhưng lại dễ dàng làm cải biến hết thảy.
Nàng không cùng lên núi với Tư Đồ Đấu, hắn núi từ đây là việc nhà của Bái Nguyệt giáo. Nhưng trong lòng nàng cũng hiểu được, vì tình hình vẫn chưa rõ ràng nên hắn không muốn nàng mạo hiểm.
Nhớ tới hắn tri kỷ, khóe môi nàng khẽ nhếch. Có đôi khi, nam nhân nói chuyện không thảo hỉ kỳ thật cũng rất đáng yêu.
Vì để hắn an tâm, nàng không đi cùng hắn.
Đồng dạng, cũng để cho mình thấy an tâm, nàng vẫn theo đến chân núi. Nàng khôgn nghĩ cách hắn quá xa, tựa như hắn trấn thủ tại Lư Sơn chỉ vì canh giữ bên người nàng vậy. Khế ước sinh tử, hay nói cách khác: Nắm tay nhau, cùng bạc đầu giai lão.
Gió núi hôm nay cùng dĩ vãng không có gì khác lạ, nhưng nhân tâm không hiểu sao lại khẩn trương và đầy bất an.
Giang hồ là nơi tràn ngập chuyện xấu, núi cao còn có núi cao hơn, kẻ mạnh còn có kẻ mạnh hơn nữa.
Tuy rằng Tư Đồ Đấu là truyền kỳ giang hồ những năm gần đây, nhưng cũng có không ít truyền kỳ sớm biến mất trong gió. Do dự mãi, Tô Thanh Vũ cước bộ thủy chung kiên định bước trên con đường núi dẫn lên tổng đàn của Bái Nguyệt giáo.
Dù đã nghĩ nhất định sẽ đụng độ người ta, nhưng nàng như thế nào cũng không thể nghĩ sẽ gặp người ấy.
Người nọ lẳng lặng đứng trước thềm đá, tiêu sái tựa ánh trăng, cứ thế một mình nhìn lên phía chân trời.
Giang hồ bạch đạo võ lâm minh chủ lại đang đứng trước thềm đá của tổng đàn hắc đạo khôi thủ Bái Nguyệt giáo!
Một màn duy mĩ lại quỷ dị trước mắt làm Tô Thanh Vũ không khỏi khẽ nhíu mày.
Liễu Thanh Lam cư nhiên lại ở chỗ này đã đủ làm nàng kinh hãi lắm rồi. Một đường đi tới đây lại thủy chung không thấy tung tích của Tư Đồ Đấu càng làm nàng bất an hơn nữa.
Nơi này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Tin tức chỉ nói là Liễu Thanh Lam mất tích ở vùng phụ cận Bái Nguyệt giáo, đồng thời còn có rất nhiều người giang hồ cũng mất tích.
Nhưng mặc cho Thính Phong lâu tin tức linh thông cỡ nào, tình báo thu được vẫn có giới hạn. Mà tình huống hiện tại xem ra rất khó giải quyết.
Cân nhắc một phen, Tô Thanh Vũ không hiện thân mà lặng lẽ chuyển hướng đến một chỗ khác.
Nàng hiện tại đang giả dạng thành một giáo đồ bình thường của Bái Nguyệt giáo. Một giáo đồ bình thường như nàng sẽ không bị để ý, có thể dễ dàng đi đến một nơi.
Địa lao!
Mặc kệ là cái dạng tổ chức gì, tất cả đều có địa lao, đương nhiên Bái Nguyệt giáo cũng không ngoại lệ.
Có đôi khi, Tô Thanh Vũ cảm thấy trên giang hồ mặc dù có rất nhiều chuyện ngoài dự kiến nhưng đồng thời cũng có không ít thói quen đã trở thành định luật, làm cho người ta không khỏi cảm khái.
Cẩm Tú điện tồn tại ở một nơi thần bí mà bàng quan* như vậy mà cũng có địa lao, dù bên trong rỗng tuếch.
Nghĩ đến lời trưởng lão mà nàng bất chợt nhoẻn miệng cười.
Lúc ấy nàng rất muốn nói với hắn: “Chỉ cần nguyện ý thì chỗ nào cũng có thể giam được người.” Có đôi khi tâm tức mới là nhà giam lớn nhất. Nhưng, nàng chung quy vẫn chưa nói cái gì.
Nàng vẫn tự nhận vận khí của mình tốt lắm, cơ hồ không cần tốn chút công phu nào cũng có thể tiến vào địa lao.
Địa lao của Bái Nguyệt giáo hiển nhiên so với Cẩm Tú điện hữu dụng hơn.
Nơi đây đến tột cùng có bao nhiêu người Tô Thanh Vũ cũng không rõ, nhưng thực hiển nhiên người bị giam không chỉ có người của Bái Nguyệt giáo, bên trong còn có rất nhiều gương mặt nổi danh giang hồ, có một số người thậm chí đã từng là đối tượng nhiệm vụ của nàng, tuy rằng bọn họ cũng không biết nàng.
Nhưng, nơi này cũng không có người mà nàng muốn tìm. Rốt cuộc là Tư Đồ Đấu đã đi đâu?
Nàng đội nhiên hối hận vì đã nghe theo hắn. Nếu nàng cùng hắn lên núi thì hiện tại đã không phải bàng hoàng như thế này.
Đứng ở một góc của địa lao, Tô Thanh Vũ lẳng lặng tự hỏi.
Không lâu sau, nàng cước bộ nhẹ nhàng rời khỏi địa lao.
Từ nhỏ đến giờ, hành tẩu giang hồ cần chuẩn bị các loại bảo điển đã là chương trình học vỡ lòng của nàng, mà tìm người lại là bản lĩnh không thể thiếu của người thuộc Thính Phong lâu.
Nàng được xưng là Thính Phong lâu trấn lâu chi bảo cũng có nguyên nhân của nó, mặc dù một phần nguyên nhân đó là do tên nàng gọi là “Phong Thiếu Bảo” mà thôi.
Bốn tuổi gia nhập giang hồ, cho dù hiện tại tuổi nàng còn rất trẻ nhưng lý lịch giang hồ tuyệt đối có thể cùng cụm từ “người từng trải” để nói.
Cho đến bây giờ, nàng đã trải qua rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng, thậm chí là hoang đường, đối với người khác có thể là phi thường khó lý giải nhưng đối với nàng thì thực bình thường.
Cái đó gọi là thói quen thành tự nhiên.
Tô Thanh Vũ cũng ở thánh địa của Bái Nguyệt giáo trong một thời gian rất dài nên bây giờ cho dù muốn tìm người mà mình tâm tâm niệm niệm cũng không làm nàng mất bình tĩnh lắm.
Chẳng qua, nàng sáng suốt không có hiện thân. Nếu Tư Đồ Đấu đã nói rõ đây là “việc nhà” của hắn thì có lẽ nàng tạm thời vẫn làm người ngoài sẽ tốt hơn.
Nhưng theo như lời đại ca thường nói – Thính Phong lâu mặc kệ nhàn sự, nhưng nếu là chuyện có thể xem diễn thì sẽ không vô giúp vui, người khác yêu diễn, họ lại thích đứng ngoài xem diễn.
Tô Thanh Vũ cảm thấy, thời gian trôi qua, cái tư tưởng “sợ thiên hạ không loạn” của đại ca càng ngày càng có đạo lý.
Cẩm Tú điện võ học phong phú, nàng tuy chưa có khả năng học hết nhưng với khinh công cùng ám khí thì không tệ chút nào.
Trước kia, người khác có lẽ còn có thể cảm giác được sự tồn tại của nàng, nhưng hiện tại khả năng kìm nén nội tức cùng khinh công ẩn mình của nàng đã đạt tới cảnh giới cao nhất rồi. Theo như đại trưởng lão của Cẩm Tú điện nói, trong số nhiều người đảm nhiệm vị trí điện chủ từ trước tới nay thì nàng là người tối không học vấn không nghề nghiệp, tinh thông cũng toàn là những thứ làm người ta đau đầu.
Đối với sự trào phúng của đại trưởng lão Tô Thanh Vũ lại không cho là đúng. Võ học là một đường, tinh thông một đạo là tốt rồi, dù sao thiên tài cũng không nhiều lắm.
“Ngươi thật sự đối với nha đầu kia động chân tình?”
Trong phòng, một vị phu nhân xinh đẹp chụp bàn đứng lên, cả giận nói với Tư Đồ Đấu đang quỳ trên mặt đất: “Một nữ nhân bình thường như nàng ta có cái gì đáng lưu luyến? Ngươi chẳng lẽ chỉ vì nàng mà đem tâm huyết vài chục năm qua của ta ném sau đầu sao?”
Tô Thanh Vũ hóa thân thành một tên ám vệ, trên mặt tuy bất động thanh sắc nhưng trong lòng lại suy nghĩ khó phân. Tình hình trước mắt, dựa theo những gì nàng đọc trong giang hồ bảo điển, hắn là kẻ cố chấp còn nàng tựa hồ chính là nhân vật hèn mọn có kết cục thê lương.
“Nương, nàng là thê tử của ta.”
“Thê tử thì đã sao? Ngươi lúc trước chẳng phải đã nói với ta đó chẳng qua là kế tạm thời, muốn làm nha đầu kia cảm động rồi dẫn ngươi vào Cẩm Tú điện sao?” Tô Thanh Vũ quyền đầu theo bản năng nắm chặt. Giang hồ âm mưu tối không chịu nổi đó chính là tính kế với cảm tình của con người. Mà nàng thì ghét nhất bị như vậy.
“Nương, cảm tình là thứ mà con người không thể khống chế được.” Thích liền thích, nửa điểm nguyên nhân cũng không có.
Không biết từ khi nào, trong lòng hắn đã tràn ngập bóng hình của nàng, muốn bỏ cũng không bỏ được, chỉ có thể luân hãm, không thể tự kiềm chế.
Đối với hắn mà nói, nàng cho tới bây giờ chưa bao giờ là quân cờ, chuyện kia chỉ là một lý do để làm nương hắn yên tâm thôi.
“Ta nhớ rõ ngươi lúc đầu cũng chỉ là theo thói quen mà muốn đùa giỡn nàng thôi.” Phụ nhân xinh đẹp càng chau mày.
Tư Đồ Đấu tự giễu cười nói: “Trên đời này có nhiều lắm những chuyện thân bất do kỷ.”
“Nàng thậm chí còn không bằng một phần mười tứ tỳ của ngươi.”
Tô Thanh Vũ thầm nghĩ: Ngài khách khí, cho dù nói là bach phân chi nhất cũng không quá lời.
Một người bình thường như nàng vẫn không biết chính mình có chỗ nào đáng giá để người ta thích, nhưng Tư Đồ Đấu lại thích nàng. Hiện tại nàng đã biết đáp án rồi, tâm không khỏi chua xót, lòng không nhịn được mà đau đớn.
Bàn tay nhỏ bé không tự giác mà xoa bụng, ánh mắt dần trở nên thảm đạm. Giang hồ bí tân có cái gì đáng giá? Có đôi khi không biết lại hạnh phúc hơn.
Rất muốn rời đi nhưng người nàng cứ như mọc rễ, không thể động đậy nổi, chỉ có thể chết lặng tiếp tục xem hai người ở trong đó tranh chấp.
Tô Thanh Vũ đột nhiên cảm thấy trống rỗng. Nếu nàng không nghe được bọn họ nói cái gì thì có phải nàng sẽ hạnh phúc hơn không? Nhưng, nàng đã xem nhất thanh nhị sở, so với chính tai nghe được còn khó chịu hơn vạn phần.
Đây mới là nguyên nhân hắn chờ nàng suốt ba năm sao? Chỉ vì một đường cơ hội mờ mịt sao?
Nàng từ khi nào thì thích nam nhân âm nhu này?
Suy nghĩ cả nửa ngày vẫn có lời giải đáp. Giống như hắn vừa rồi có nói, cảm tình là không thể khống chế, có lẽ bọn họ dây dưa lẫn nhau lâu ngày nên tình ý mới hình thành từng chút từng chút một. Cho đến cái thời điểm này thì có lẽ đã thành đại thụ che trời mất rồi.
Đại ca so với nàng đã sớm nhìn ra cảm tình của nàng với Tư Đồ Đấu nên mới thành toàn cho bọn họ.
Nhưng mà … Tô Thanh Vũ chua xót nở nụ cười. Nếu đại ca nghe được cuộc đối thoại ngày hôm nay, liệu có hối hận chuyện lúc trước đã thay nàng quyết định không?
Đại ca nhất định sẽ hối hận! Bọn họ tuy rằng nhiều năm đấu khí, nhưng thủy chung vẫn là máu mủ tình thâm.
Trong bóng đêm dày đặc, Tô Thanh Vũ lặng lẽ rời đi.
Có khi, đến thời điểm nhất định phải đi thì cần kiên quyết rời đi, lưu lại chỉ chuốc thêm phiền não cho mình mà thôi.