★☆※☆★ Mẫu chuyện xưa nhỏ ~~ Ôm mạnh ★☆※☆★
Một ngày kia, Lục Hàn Tịch đang đi trên đường, đột nhiên có một bà cụ chân cẳng không còn linh hoạt đi đến bên cạnh anh.
Bà cụ: Cậu trai trẻ, có biết đường số 250 ở đâu không?
Lục Hàn Tịch: Bà thật là may mắn, cháu cũng đi đến chỗ kia, cháu dẫn người đi.
Bà cụ: Cậu trai trẻ thật sự là người tốt!
Vì vậy, Lục Hàn Tịch phóng túng dẫn bà cụ đi đến đường số 250, vừa vặn xe bus đến!
Lục Hàn Tịch: Lên xe nhiều người, để cháu ôm bà lên, nếu không bà sẽ bị đụng trúng.
Bà cụ: Không cần không cần —— Ta không ——
Lục Hàn Tịch: Bà không cần khách sáo, không còn kịp rồi! Cháu thích làm chuyện tốt!
Nửa phút sau, Lục Hàn Tịch thuận lợi ôm bà cụ chuẩn bị lên xe, bản thân xuống xe, nhìn xe bus chậm rãi chuyển động, cả khuôn mặt anh tràn đầy nụ cười. Trên xe bus, nét mặt già nua của bà cụ nhanh chóng thay đổi thất tha thất thểu đi đến bên cạnh tài xế.
Bà cụ: Tài xế mau dừng xe!
Tài xế: Bà không phải vừa mới lên sao? Ngồi nhầm chuyến rồi hả?
Bà cụ: Ai nha! Đều do cậu trai trẻ kia nhất định muốn ôm tôi lên xe. Tôi không phải muốn ngồi xe, tôi chỉ đến trạm chờ đón người mà thôi.
★☆※☆★o(╯□╰)o★☆※☆★o(╯□╰)o★☆※☆★o(╯□╰)o★☆※☆★
Lục Hàn Tịch không tình nguyện ngồi trước máy tính, bộ dáng nửa sống nửa chết, nhìn thấy Tô Y rửa mặt xong mặc áo ngủ đi tới, lập tức khóc lóc nỉ non tố khổ nói: “Y Y, anh trai em muốn chỉnh chết anh, lại bắt anh đọc cái đồ bỏ đi cậu ta viết.”
Tô Y nhìn bóng lưngLục Hàn Tịch ngồi trước máy tính của Tô Nhiên, cười nhạt: “Stop! Em chưa bao giờ xem gì đó anh ấy viết. Đều là giả bộ dụ dỗ người ta vui vẻ. Trời tối anh ấy liền nghẹn ở trong phòng ngay cả nước cũng không uống, toilet cũng không đi, tất cả đều là vắt hết óc moi ruột gan, vô căn cứ xuất ra. Chân chính là đồ bỏ đi.”
Lục Hàn Tịch nghe xong vỗ đùi cười như điên.
Tô Nhiên đẩy ghế dựa Lục Hàn Tịch một cái ra thật xa. “Còn cười nữa đên nay cho cậu ngủ sô pha. Còn có, em.’ Tô Nhiên mắt lạnh giết về phía Tô Y hãy còn cười ngây ngô, làm cho cô bị dọa giật mình. “Em là đồ mù chữ, câm miệng cho anh. Còn nói xấu anh, anh sẽ không cho em tốt nghiệp. Cho em học đại học cả đời.”
“Anh không cho em tốt nghiệp thì anh sẽ lại phải tốn thêm một năm học phí. Dù sao em cũng không chịu thiệt. Dù sao em cũng sẽ không đọc cái đồ bỏ đi gì đó của anh. Xem xem người nào ngu!”
“Mù chữ!”
“Tự đại cuồng!”
“Ngu ngốc!”
“Lão yêu quái!”
“Đơn bào!”
“Lão xử nam!”
“Em nói cái gì?!”
“Được rồi được rồi!” Lục Hàn Tịch nhanh chóng chạy tới làm người trung gian giữa không khí giương cung bạc kiếm của hai anh em, đảm đương vai trò người hòa giải. “Hai người có yên hay không? Ầm ỉ chết tôi. Lão xử nam, cậu câm miệng! Có phải đàn ông hay không còn đấu võ mồm cùng con gái. Tôi đều thay câu cảm thấy dọa người.”
“Đúng vậy đúng vậy!” Tô Y ló đầu ra đặc biệt hả giận phụ họa.
“Còn em nữa!” Lục Hàn Tịch quay đầu lại bắt đầu chỉ trích Tô Y. “Em thật là danh xứng với thực “đơn bào”. Khó trách, lão xử nam mỗi ngày đều gọi em như vậy. Ha ha…. Biệt danh của hai người một người so với một người càng bạo.” Lục Hàn Tịch nói tới đây rốt cục không nhịn đượ nữa bật cười, vươn tay san bằng một đống nếp nhăn khi cười trên mặt. Anh lại bắt đầu làm bộ làm tịch nói: “Y Y, không thể công kích đối với người thân, nhất là cái gì xử nam gì đó tương đối đả thương người rồi.”
Tô Y ngẩng mặt nghiêm túc tiến đến nhéo nhéo cánh tay của Lục Hàn Tịch, dồn sức lắc lắc, “Anh Hàn Tịch, anh đừng loạn trí, em chỉ là nói anh trai mà thôi, tuyệt đối không có ý tứ ám chỉ anh. Tuy rằng anh cũng có thể nói là một Thánh Đấu Sĩ, nhưng anh không phải là đã sớm ra sống vào chết, thân kinh bách chiến hay sao, cũng không giống người nào đó đến nay vẫn còn là nụ hoa sắp nở không người hỏi thăm. Ha ha….”
Tô Nhiên giận, “Em tự đâm đầu vào chỗ chết!”
Tô Y kinh sợ. “Lão xử nam thẹn quá hóa giận. Anh Hàn Tịch cứu mạng!”
(╰_╯)#(╰_╯)#(╰_╯)#o(>﹏﹏﹏