Như Điệp ăn xong bánh ngọt, Thanh Thư lại để cô bé ngồi lên ghế đẩu, nét mặt vui vẻ hỏi: "Như Điệp, nhị tỷ kể chuyện cho muội, muội có muốn nghe không?"
Vừa được ăn hai miếng bánh đậu xanh thơm ngon, lúc này tâm trạng Như Điệp đang tốt: "Muốn ạ."
Thanh Thư liền kể cho Như Điệp nghe chuyện Tào Thực cân voi.
Thanh Thư kể câu chuyện xưa này đến là say mê lôi cuốn. Đừng nói là Như Điệp, ngay cả Kiều Hạnh cũng nghe rất say sưa.
Kể xong câu chuyện này, Thanh Thư cười híp mắt nói: "Như Điệp, tỷ tỷ kể chuyện nghe hay không?"
Như Điệp nhoẻn miệng cười, đáp: "Nghe hay ạ."
Nhìn thấy nụ cười ngây thơi trên khuôn mặt Như Điệp, trong lòng Thanh Thư trùng xuống. Cúi đầu thu lại tất cả tâm tình của mình, Thanh Thư cười nói: "Nếu Như Điệp đã thích, vậy tỷ tỷ lại kể cho muội thêm một câu chuyện xưa nữa."
Thời điểm Trương thị tới đây, chỉ thấy Thanh Thư đang dạy Như Điệp nhận mặt chữ: "Đây là chữ Lâm, chữ Lâm này là họ của chúng ta..."
Cố Nhàn bỏ xiêm y trong tay xuống, vừa cười vừa nói: "Đệ muội, muội đã đến rồi."
Trương thị gật đầu, nhìn về phía Thanh Thư: "Hồng Đậu, con đang dạy Như Điệp nhận biết chữ đấy ư?"
Thanh Thư gật đầu nói: "Vâng. Tam thẩm à, Như Điệp rất thông minh, mấy chữ cháu dạy con bé đã nhớ kỹ rất nhanh đấy."
Trương Thị vô cùng kích động, nói: "Thanh Thư à, vậy con có thể dạy Như Điệp biết nhiều thêm vài chữ nữa hay không?"
Thấy Thanh Thư lắc đầu, Trương Thị có chút thất vọng.
Thanh Thư cười nói: "Tam thẩm, hiện giờ chữ cháu biết cũng không nhiều lắm. Chờ thêm hai năm nữa, nếu Như Điệp còn muốn học, đến lúc đó cháu sẽ dạy muội ấy."
Đây chẳng qua chỉ là cái cớ, là do nàng thấy Như Điệp còn quá nhỏ. Bây giờ dạy con bé, ngày mai tỉnh dậy lại quên sạch mất rồi. Thay vì như thế, còn không bằng chờ qua hai năm nữa rồi hãy dạy.
Trương thị cực kỳ vui mừng, kéo tay Như Điệp nói: "Như Điệp, mau cảm ơn nhị tỷ con nào."
Như Điệp không biết vì sao Trương Thị lại vui vẻ như thế, nhưng mà cô bé vẫn nói: "Cảm ơn nhị tỷ."
Lần này Trương Thị tới đây cũng là để hỏi xem Thanh Thư có còn cần ăn kiêng không, chuyện lần trước nàng cũng không muốn lại xảy ra thêm lần nữa.
Cố Nhàn cười nói: "Con bé vẫn kiêng ớt, muội xào hai món thanh đạm là được, không cần phải cố ý làm thêm gì cho con bé đâu."
"Muội nhớ là Hồng Đậu thích ăn cá nhất, đợi lát nữa muội sẽ làm cho con bé một con cá hấp."
Ngay cạnh thôn Đào Hoa chính là một con sông, vì vậy nên cá cũng rất rẻ. Hầu như ngày nào người Lâm gia cũng ăn cá.
Hiện tại Thanh Thư lại không kén ăn, chỉ cần không cay nóng, kích thích thì đều được: "Tam thẩm, sau này thẩm cứ gọi cháu là Thanh Thư đi, đừng gọi ta là Hồng Đậu nữa."
Trương Thị vui vẻ đáp: "Được, gọi Thanh Thư, sau này chỉ gọi là Thanh Thư thôi."
(Truyện đăng tại bachngocsach.com_@Lục Lam)
Cơm trưa này cũng rất thịnh soạn, đồ ăn bày đầy một bàn lớn, một nửa là mặn, một nửa là chay. Nhưng Thanh Thư chỉ ăn cá hấp và đậu giác xào, những món khác thì không động đũa.
Vi thị cố ý gắp một miếng thịt ngỗng đỏ au bỏ vào bát Thanh Thư: "Nào, thịt ngỗng này ăn ngon lắm."
Trương Thị thấy Thanh Thư nhăn mặt thì vội nói: "Ngươi không ăn thì cho tam thẩm ăn, có được hay không?"
Thấy Thanh Thư gật đầu, Trương Thị mới đưa đũa gắp thịt ngỗng đi.
Vi thị nói: "Cái đứa nhỏ này là làm sao thế, trước kia không phải thích ăn thịt nhất sao?"
Cố Nhàn sợ Thanh Thư lại nói ra cái gì không xuôi tai, vội nói: "Lúc trước đứa nhỏ này ăn nhầm đồ làm tổn thương tỳ vị, còn chưa khỏe hẳn đâu. Đại phu đã dặn kỹ rồi, nên hiện giờ cũng chỉ có thể ăn thanh đạm thôi.
Vi thị lại thấy Thanh Thư chính là bị nuông chiều thành một đứa yếu ớt, đâu giống Như Đồng nhà mình, có ăn thế nào cũng chẳng sao.
Lâm lão thái thái xụ mặt nói: "Ản cơm thôi mà cũng có nhiều chuyện để nói thế hả?"
Vi thị tức khắc không dám ho he nữa.
Ăn cơm xong, hai người Vi thị cùng Trương thị thu dọn bát đũa, còn Cố Nhàn cùng Thanh Thư thì bị Lâm lão thái thái kêu vào nhà: "Giấy trong nhà đều dùng hết rồi. Tiên sinh của Nhạc Tổ có giao hai bài văn cho thằng bé, ngày mai là phải giao lên rồi. Thanh Thư, ngươi đưa một ít giấy cho Nhạc Tổ dùng đi."
Thanh Thư thừa biết lão thái thái đã mở miệng là sẽ không cho nàng từ chối, lập tức buồn bực nói: "Chính cháu cũng phải luyện chữ, vậy nên chỉ có thể chia bớt hai mươi tờ giấy cho đại ca thôi."
Lão thái thái suy nghĩ một chút, cảm thấy hai mươi tờ cũng đã gần đủ: "Đợi chút nữa thì đưa đến chỗ đại ca ngươi đó."
Trở lại trong phòng, Thanh Thư đếm ra hai mươi trang giấy giao cho Kiều Hạnh: "Ngươi mang chỗ giấy này đến phòng đại ca đi."
Lâm Nhạc Tổ có một gian phòng độc lập.
Kiều Hạnh đi rồi, trong phòng cũng chỉ còn lại mẹ con hai người. Thanh Thư cố ý nói: "Mẹ à, tổ mẫu thế nào mà ngay cả mấy trang giấy cũng không tha, còn phải móc từ chỗ con đi vậy!"
Từ đây đến thị trấn rồi lại quay về cũng chưa mất tới một canh giờ, nếu thực sự thiếu giấy thì sai người lên trấn mua không phải là được rồi sao. Rõ ràng là nhìn thấy nàng có giấy nên mới muốn chiếm lấy thành của mình đấy.
Nếu theo ý mình, nàng chẳng muốn cho người nhị phòng chiếm lời một chút nào. Nhưng nếu phản đối thì sẽ phải làm ẫm ĩ hết lên, cuối cùng mẹ nàng lại bị chỉ trích là không biết dạy con.
Vì Cố Nhàn, nàng chỉ có thể nhịn.
Cố Nhàn mắng: "Con nói cái gì vậy? Chỉ là đúng lúc hết giấy mà thôi."
Khụ, mẹ nàng không biết lòng dạ xấu xa của những người Lâm gia này, nửa điểm đề phòng cũng không có. Xem ra, còn phải bắt đầu từ chỗ bà ngoại thì tốt hơn.
Lâm Nhạc Tổ nhìn xấp giấy Thanh Thư đưa, sắc mặt có chút phức tạp. Những tờ giấy này, quả thực có chất lượng cao hơn so với giấy hắn dùng mấy bậc."
Như Đồng nhỏ giọng nói: "Đại ca, huynh đi cầu xin tổ mẫu đi, để nàng ta đưa huynh đi huyện thành đọc sách."
Thấy Lâm Nhạc Tổ không nói gì, Như Đồng lại nói: "Đại ca à, tiên sinh trên thị trấn làm sao mà so được với huyện thành. Nếu không phải đại bá được lên huyện thành học hành thì cũng chẳng thể thi đậu tú tài. Không có công danh thì cũng chẳng lấy được đại bá mẫu đâu."
Lâm Nhạc Tổ khẽ mắng: "Nói hươu nói vượn cái gì đó? Đại bá có thể khảo trúng tú tài là dựa vào tài học của chính mình."
"Nếu đại bá cũng giống cha, học tập ở trên trấn, huynh cảm thấy bá ấy có thể thi đậu tú tài sao?" Ngừng một chút, Như Đồng lại nói: "Đại ca, coi như là huynh có tài học đi nữa thì cũng phải có danh sư chỉ điểm mới được, nếu không cũng chỉ phí thời gian giống cha thôi."
Lâm Nhạc Tổ lập tức trầm ngâm.
Như Đồng nói: "Đại ca à, muội cũng chỉ muốn tốt cho huynh thôi."
Nàng đã tính kỹ rồi. Lâm Nhạc Tổ mà đến huyện thành đọc sách, đến lúc đó nhất định sẽ tới chỗ Cố Nhàn ở. Như thế, nàng ta có thể lấy cớ để thường xuyên lên huyện thành.
Lâm Nhạc Tổ nắm chặt tay, một lúc sau mới nói: "Đợi chút nữa ta sẽ nói với tổ mẫu."
Như Đồng khẽ nhếch miệng cười. Chỉ cần tổ mẫu mở miệng, nhất định là đại bá mẫu sẽ không phản đối.
Lâm lão thái thái nghe Lâm Nhạc Tổ nói muốn đến huyện thành học thì cũng không đáp ứng ngay. Tuy rằng bà rất yêu thương Lâm Nhạc Tổ, nhưng đây là chuyện trọng đại, phải bàn bạc với lão gia tử trước mới được.
Lâm lão thái gia trầm ngâm một lát rồi nói: "Tiên sinh ở huyện thành nhất định có học thức cao hơn, chỉ là đến huyện thành học thì chi phí cũng rất cao."
Lâm lão thái thái nói: "Năm đó Thừa Ngọc đi học, học phí một năm là hai mươi lượng bạc. Chỗ học phí này, hiện giờ nhà chúng ta vẫn còn gồng gánh nổi."
"Không chỉ có riêng học phí đâu, còn phí ăn mặc nữa đâu?"
Lâm lão thái thái nói tính toán của mình ra: "Để Nhạc Tổ đến ở nhờ chỗ nàng dâu Thừa Ngọc đó, dù sao chỗ kia của nó cũng rộng rãi. Như vậy cũng giảm đi chi phí ăn mặc."
Lâm lão thái gia gật đầu nói: "Chuyện này vẫn phải cần nàng dâu Thừa Ngọc đồng ý mới được."
"Để Nhạc Tổ ở chỗ đó của nàng ta, nàng ta còn có gì mà không đồng ý?" Cố Nhàn là con dâu Lâm gia, nếu mà nàng ta biết đại thế thì không cần phải nhắc cũng đã biết đường chủ động mở miệng để Nhạc Tổ đến huyện thành học.
Lâm lão thái gia là một người sĩ diện: "Tòa nhà đó là của hồi môn của nàng dâu thừa Ngọc, nàng ta có không đồng ý thì chúng ta cũng chẳng thể bắt ép. Chờ chốc nữa, bà phải bàn giao chuyện này với nàng ta cho tốt."
Lâm lão thái thái gật đầu: "Được rồi."
Ngay cả người cũng thuộc nhà họ Lâm bọn họ, vậy đương nhiên là của hồi môn cũng thuộc về Lâm gia bọn họ rồi.