Dịch: Lục Lam
Biên: Laoshu
***
Viên thị ngay lập tức nhào về phía Hoa ma ma.
Song Hoa ma ma đã sớm có phòng bị từ lúc Viên thị la lối, khóc lóc om sòm. Thấy không ổn bà bèn né vội sang bên cạnh. Viên thị muốn dừng lại nhưng đã muộn.
Đầu bà ta đụng phải khung cửa, mắt nổ đom đóm.
Tuyên thị tiến lên đỡ lấy Viên thị, vội hỏi: "Nương, nương, người sao rồi?"
Viên thị ôm đầu, ráng chịu đựng nói: "Ta biết đại tẩu không thích San Nương, nhưng các người cùng không thể vu vạ nó như thế chứ."
Hoa ma ma móc từ trong tay áo ra hai con hình nhân ném tới dưới chân mẹ chồng, nàng dâu hai người bọn họ: "Mấy cái thứ bẩn thỉu này, là tìm được dưới giường độc phụ kia."
Tuyên thị bị dọa đến mức lui về sau hai bước.
Đầu của Viên thị như muốn nổ tung, nhưng bà ta vẫn mạnh miệng nói: "Không có khả năng, cái này nhất định là có kẻ vu oan hãm hại."
Nói xong, Viên thị lớn tiếng kêu ầm lên: "Đúng, nhất định là Thang thị muốn để gia sản lại cho Cố Nhàn, cho nên mới dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy ép con ta đi."
Hai cô cháu này, thật đúng là cùng một loại đức hạnh.
Hoa ma ma nói: "Lão phu nhân nhà ta tự nguyền rủa mình và cô nãi nãi để vu vạ Viên San Nương? Viên Mẫu Đơn, bà với Viên San Nương không hổ là cô cháu, đều ác độc không biết xấu hổ như nhau."
"Ngươi cái đồ thấp hèn này..."
Hoa ma ma cũng không sợ Viên thị: "Nếu bà còn dám phun lời ác độc, thì cũng đừng trách ta không khách khí."
Nhìn thấy hai đứa gia đinh giơ gậy gộc bên cạnh Hoa ma ma, Viên thị cũng phải thấy sợ.
Tuyên thị dè dặt hỏi: "Nương, làm sao bây giờ?" Xem ra, sự tình đã không có đường sống để xoay chuyển.
Trong đầu Viên thị choáng váng, nhưng bà ta vẫn nói: "Đi phố Tú Thủy."
Hoa ma ma chán ghét liếc qua Viên thị, sau đó cúi người nhặt hai con hình nhân lên.
Ngôi nhà ở phố Tú Thủy là nhà hai khoảnh sân đấy, người một nhà ở đó là dư dả rồi.
Lúc Cố Hòa Bình đang khuân đồ, xa xa lại thấy hai người Viên thị cùng Tuyên thị: "Nương, đại tẩu..."
Đến gần mới phát hiện thái dương Viên thị sưng lên một cục u lớn, Cố Hòa Bình vội hỏi: "Nương, người làm sao vậy?"
Cố Hoà Bình được nhận làm con thừa tự của đại phòng, theo lý mà nói chỉ có thể gọi Viên thị là Tam thẩm thôi. Chỉ là Viên thị lúc nào cũng khóc lóc kể lể lúc trước là bị ép mới cho hắn đi làm con thừa tự, mấy năm nay bà cũng rất đau khổ khó chịu. Cố Hòa Bình là người tai mềm, liền mở miệng kêu một tiếng nương. Đã có lần một tất sẽ có lần hai. Ban đầu thì chỉ là lúc hai người ở riêng với nhau mới dám gọi như vậy, về sau thì ở ngoài cũng xưng hô như vậy luôn.
Gạt cánh tay Cố Hòa Bình đang đưa lại gần, Viên thị hỏi: "Ta nghe nói ngươi chủ động chuyển ra, chuyện này có phải thật như vậy không?"
Ánh mắt Cố Hòa Bình lập tức ảm đạm đi: "Mẫu thân muốn con bỏ San Nương, con không muốn. Thế nên mẫu thân bèn nói muốn ta dời ra ngoài ở."
Viên thị chợt cảm thấy trời đất quay cuồng.
Tuyên thị bèn hỏi: "Bá mẫu nói San Nương chửi bới bà ấy, còn làm hình nhân nguyền rủa bà ta, cho nên mới muốn đệ hưu thê. Hòa Bình, chuyện này có phải thật vậy hay không?"
Nàng cùng Viên San Nương cũng có giao thiệp qua lại, biết rõ cách làm người của đối phương. Viên San Nương căm thù Cố lão phu nhân, biết làm hình nhân nguyền rủa Cố lão phu nhân, nàng cũng không cảm thấy kỳ quái. Chẳng qua việc này can hệ trọng đại, vẫn là phải hỏi han kỹ càng.
Cố Hòa Bình thề thốt phủ nhận: "Đại tẩu, đó đều là vu oan. Ta có hỏi San Nương rồi, nàng nói chưa từng làm cái hình nhân gì đó đâu."
Tuyên thị phát hiện vị tiểu thúc này là một tên ngốc. Thử nghĩ mà xem, có tội phạm giết người nào lại đi chủ động thừa nhận là mình giết người hay không?
Trước kia bà bà lung lạc Cố Hòa Bình, nàng còn vô cùng vui mừng. Dù sao đại phòng có tiền như vậy, chỉ cần là chút khe hở giữa ngón tay thôi cũng đủ để bọn họ sống tốt. Mà giờ, nàng lại có chút bận tâm.
Viên thị kéo cánh tay Cố Hòa Bình, nói: "Đi, trở về xin lỗi Thang thị, sau đó chuyển về đi."
Cố Hoà Bình tỏ rõ vẻ không muốn: "Nương, nếu như bà ấy không thèm đứa con trai này, ta cũng không cần gấp gáp."
Viên thị quát: "Ngươi có phải bị ngu hay không vậy? Bây giờ ngươi chuyển ra, tất cả của cải của đại phòng sẽ chẳng còn quan hệ gì với ngươi hết." Bây giờ đi xin lỗi, còn có thể cứu vãn được.
Cố Hòa Bình đương nhiên không muốn. Dù gì cũng đã bị đuổi ra ngoài, nếu lại xin trở về thì mặt mũi của hắn có còn hay không.
Thấy hắn cứ khăng khăng không muốn về, Viên thị tức tới mức ngất đi.
"Nhanh đi mời Hạ đại phu đến."
Tuyên thị lại nói: "Vẫn là đưa nương tới tiệm thuốc đi!" Nàng sợ Hạ đại phu sẽ không tới.
Cố Hòa Bình không đồng ý. Tuyên thị không lay chuyển được hắn, chỉ đành thuận theo, đỡ Viên thị đến phòng chờ.
Lão phu nhân ở huyện Thái Phong vẫn luôn được người ta đánh giá rất tốt, trái lại là thanh danh của Cố Hòa Bình và Viên san Nương thì lại không tốt nổi. Vợ chồng bọn họ chuyển ra ngoài, người biết chuyện sẽ cho rằng là hai người này đã làm chuyện gì đó có lỗi mới khiến lão phu nhân không nhịn được nữa.
Cũng trong lúc đó, người của Cố phủ đã lan truyền chuyện Viên san Nương từng làm ra ngoài.
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu thì truyền ngàn dặm. Không đến nửa ngày, chuyện này đã truyền khắp hơn nửa huyện Thái Phong. Mà Cố Hòa Bình lại bị đám người đồng tình sâu sắc. Phải ngốc đến cỡ nào mới có thể vì đồ độc phụ mà vứt bỏ gia tài bạc triệu không cần tới.
Hạ đại phu ở trong cửa hàng bận rộn không biết chuyện, nhưng lại có người không ngại nói cho ông biết. Vì vậy, ông một câu đã từ chối thẳng thừng.
Đợi cả buổi gã sai vặt mới trở về bẩm báo lại: "Lão gia, Hạ đại phu phải ngồi xem bệnh không tới được. Còn nói muốn khám bệnh thì tự đến tiệm thuốc đi."
Cố Hòa Bình giận dữ: "Trước kia không phải đều là tới cửa khám bệnh sao, tại sao hôm nay lại không đi được!"
Tuyên thị ghé mắt nhìn Cố Hòa Bình, thật đúng là tên ngốc mà. Tiểu thúc này của nàng đến bây giờ vẫn không tự nhận biết, việc hắn chuyển ra khỏi Cố gia có hàm ý như thế nào, lại còn phải đối mặt với những cái gì sau này nữa.
(Truyện đăng tại [email protected]ục Lam)
Không còn cách nào, Cố Hòa Bình đành sai người đi mời một đại phu đến.
Chẩn mạch xong, vị đại phu này nói với hai người: "Lệnh đường là vì nộ khí công tâm mới ngất xỉu đi. Người tuổi tác lớn không chịu nổi tức giận, các người làm vãn bối hãy thuận theo bà một chút đi."
Tuyên thị vội hỏi: "Vậy tổn thương trên trán nương ta có nặng lắm không?"
Vị đại phu nọ trả lời: "Đợi chút nữa theo lão tới cửa hàng lấy một bình thuốc tan bầm, thoa tầm ba ngày là tốt thồi."
Nói xong, vị đại phu này lấy ra một cái bình có vỏ màu xanh lá. Nắp bình vừa mở, trong phòng liền tràn ngập một loại mùi khó mà diễn tả bằng lời.
Tuyên thị phải cố nén lắm mới không bị nôn ra.
Viên thị vừa tỉnh lại, bèn nhìn về phía Cố Hòa Bình nói: "Đi gọi Viên San Nương tới."
Kỳ thật Viên San Nương đã sớm biết Viên thị đến cửa, chỉ là nàng ta không muốn bị ăn mắng, cho nên vẫn dùng dằng không chịu tới.
Cố Hòa Bình là một hiếu tử, lập tức kêu người đi ra gọi Viên San Nương đến.
"Ba..." Nàng ta vừa tới, một cái tát đánh thẳng lên trên mặt Viên San Nương, khuôn mặt trắng nõn mềm mại kia lập tức hiện ra năm dấu tay hồng hồng.
Viên thị đánh xong còn nổi giận mắng: "Đồ tai họa, ngươi có biết là làm như thế sẽ hại chết Hòa Bình hay không?"
Trong lòng Viên San Nương hận vô cùng, nhưng nàng ta lại không dám biểu hiện ra ngoài. Hết cách rồi, Cố Hòa Bình vốn là một hiếu tử mà: "Cô mẫu, con biết là do con làm liên lụy biểu ca, nhưng con cũng không có cách nào."
Cố Hòa Bình cũng hùa vào nói tốt: "Nương, mẫu thân bà ấy vẫn luôn không thích San Nương. Từ lâu đã muốn con thôi nàng. Lần này chẳng qua là mượn chuyện của Thanh Thư để phát tác mà thôi."
Viên thị nổi giận đùng đùng, nói: "Bà ta bảo ngươi thôi, ngươi liền làm theo ý bà ta. Chờ khi kế thừa gia sản rồi, ngươi muốn làm như thế nào cũng không có ai dám ngăn trở. Giờ thì tốt rồi, chẳng còn lại gì nữa."
Viên San Nương lập tức phản bác: "Nương, đại phòng cũng chỉ có một người con là biểu ca. Sợ là chúng con chuyển ra ngoài, sản nghiệp trong nhà cũng đều là của chàng đấy."
"Cái đồ ngu xuẩn! Hòa Bình bị phân ra rồi, Thang thị hoàn toàn có thể nhận nuôi thêm một đứa trẻ thừa tự khác. Nhị phòng nhiều con cháu như vậy, lão thái bà kia nhất định là muốn chọn trong đám bọn hắn ra một đứa kế tử." Hơn mười năm mưu đồ của bà, cứ thế xôi hỏng bỏng không rồi.
Lại còn coi Viên san Nương nàng là đồ ngu xuẩn nữa chứ. Nếu biểu ca thuận theo lão yêu bà kia, chân trước nàng vừa bị thôi, chân sau lão yêu bà sẽ lập tức cho biểu ca tái giá, cưới về nàng dâu mới làm chính phòng, vậy nàng sẽ biến thành kẻ bị ruồng bỏ. Lúc đó đừng nói gì đến vinh hoa phú quý, chỉ e thời gian an ổn như hiện giờ cũng còn không có.
Không đợi Viên San Nương mở miệng gã sai vặt chợt đi vào nói muốn lãnh bạc đi bốc thuốc.
Cố Hòa Bình nói với Viên San Nương: "Đi lấy mười lượng bạc cho tên Chung đi bốc thuốc đi."
Viên San Nương đáp một tiếng, nhưng khi quay đầu lại chỉ đưa gã sai vặt năm lượng bạc. Chẳng qua là uống hai thang thuốc, nào có đến mười lượng bạc. Hiện giờ bọn họ chỉ có hai ngàn lượng bạc, dùng một phân thiếu một phân, phải tiết kiệm một chút.
Edit: Lục Lam