Nhà Có Chính Thê

Chương 43: Bạn bình thường




Có lẽ là quá nhớ nhung, sau khi nói ra khỏi miệng, Vương Giang Dân mới phát hiện lời nói của mình không ổn, vội vàng xem biểu tình củaTrương Thanh. Trương Thanh bưng chén cúi đầu ăn, tựa hồ không phát hiện điều gì, Vương Giang Dân thở phào nhẹ nhõm đồng thời trong lòng lại có chút mất mát nhàn nhạt.



"Đúng rồi, A Tĩnh đâu?"



Câu hỏi của Trương Thanh cắt đứt suy nghĩ của Vương Giang Dân, anh trả lời: "À, nó nói nó trở về dọn dẹp một chút, thuận tiện mua lại những món đồ bị đập hư. Anh tối nay cũng đừng trở về, ở chỗ này một đêm, quan sát thêm một chút, cũng để cho em... Để cho Tĩnh Tĩnh yên tâm."



"A? Không... Không cần phiền toái như vậy. Tôi trở về ở là được, tôi đã không sao rồi, chỉ là nhát gan bị dọa sợ mà thôi." Trương Thanh ngượng ngùng cười một tiếng, "Tôi ăn xong cầm chén đũa đi rửa rồi về."



"Thanh ca, " Vương Giang Dân thấy Trương Thanh một lòng muốn đi về, trong lòng có chút khổ sở, "Tĩnh Tĩnh hy vọng anh ở lại, anh phải ở lại một đêm mới phải. Lần này anh té xỉu nó vẫn còn áy náy, nếu như anh không muốn để cho nó lo lắng, liền nghe lời ở một đêm, có được hay không?" Trương Thanh lắc đầu: "Tôi biết nó lo lắng tôi, tôi cũng lo cho nó. A Tĩnh hôm nay bị thương, tôi muốn chăm sóc nó."



Trương Thanh nói như vậy, Vương Giang Dân cũng không còn gì để nói. Anh nhìn Trương Thanh, nụ cười có chút mất mác: "Thanh ca đối với Tĩnh Tĩnh thật tốt."



"Mỗi một người cha đều sẽ như vầy, chờ cậu sau này có con, cậu cũng sẽ nghĩ làm thế nào để đem lại điều tốt nhất cho chúng."



"Phải không."



Vương Giang Dân trả lời có chút đê mê, Trương Thanh đang ăn cơm cũng không nói thêm lời. Quách Tĩnh Tĩnh lúc tiến vào, không khí trong phòng có chút lúng túng khó hiểu, bất quá cậu đối với những thứ này từ trước đến giờ không nhạy cảm lắm, kêu một tiếng "Ba, chú" liền đi tới.



"Tĩnh Tĩnh, con không phải mới nói muốn đi về trước sao? Tại sao lại trở lại?" Vương Giang Dân sợ Quách Tĩnh Tĩnh nói lỡ miệng, mở miệng hỏi cậu trước một câu.



Quách Tĩnh Tĩnh biết ý của anh, liền nhận lời nói: " Vâng, con cùng ba nói một tiếng rồi đi về trước."



Trương Thanh vừa nghe nói Quách Tĩnh Tĩnh phải đi về, vội vàng buông chén xuống vén chăn lên muốn xuống giường.



"Vậy ba cùng con trở về."



Quách Tĩnh Tĩnh khuyên nhủ: "Ba, con cùng chú nói xong rồi. Ba ở chỗ này nghỉ ngơi thêm một đêm, ngày mai chờ con dọn nhà xong lại tới đón ba."



"Không muốn, ba với con cùng dọn, ba đã không sao rồi. "



Trương Thanh không nghe, vẫn xuống giường mặc quần áo vào, cầm chén đũa của mình nói: "Ba trước đi rửa chén, không thể ăn xong cơm của chú con liền lau miệng rời đi được"



"Không cần, " Vương Giang Dân đoạt lấy chén đũa trong tay Trương Thanh, "Những thứ này tự em rửa là được, anh phải về thì về đi, không thoải mái lập tức gọi điện thoại cho em, lúc nào không thoải mái thì gọi lúc đó, buổi tối cũng không sao, biết không?"



"Cám ơn cậu A Dân."truyện đam mỹ hay




Trương Thanh lễ phép cùng Vương Giang Dân nói tiếng cám ơn, nói tạm biệt rồi theo Quách Tĩnh Tĩnh cùng nhau rời đi.



Hai người lúc tới là ngồi xe Hạ Phạm Hành,lúc về Vương Giang Dân nói muốn đưa về, nhưng phòng khám bệnh còn có bệnh nhân ở lại truyền nước biển, Trương Thanh liền cự tuyệt, cùng Quách Tĩnh Tĩnh trở về.



Về đến nhà đã hai giờ chiều, trong nhà một mảnh hỗn độn. Trương Thanh đứng ở một bên nhìn, trong lòng thật không dễ chịu, khom người nhặt miếng thủy tinh, Quách Tĩnh Tĩnh vội vàng cản lại.



"Ba, ba còn chưa cho gà ăn đâu, trước đi xem gà một chút đi, bên này con trước tiên quét qua, nhìn thiếu cái gì chúng ta lại đi mua."



"Nga, được."



Trương Thanh đi ra đằng sau cho gà ăn, Quách Tĩnh Tĩnh đem nhà dọn dẹp một lần, đem bàn ghế hỏng hóc kéo tới trước cửa xem có thể sửa được hay không, không thể liền ném vào phòng bếp làm củi đốt.




Chờ chỉnh lý xong, Quách Tĩnh Tĩnh thấy Trương Thanh còn chưa tới lại đi đằng sau tìm người. Trương Thanh sau khi cho gà uống nước trong bình nhựa vẫn ngồi ở băng ghế nhỏ ngắm gà ngẩn người.



Quách Tĩnh Tĩnh đi tới, đứng ở trước mặt y gọi: "Ba?"



Trương Thanh ngơ ngác nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, không lên tiếng.



Quách Tĩnh Tĩnh không biết y bị làm sao, rõ ràng mặt có đầy lời muốn nói, nhưng hết lần này tới lần khác há miệng một chữ không nói. Quách Tĩnh Tĩnh cũng khó hiểu, Trương Thanh không nói cậu càng không biết hỏi thế nào.



Trương Thanh do dự một lúc lâu, có chút thận trọng nói: "A Tĩnh, con cùng Hạ tiên sinh... Hai người quan hệ rất tốt sao?"



Quách Tĩnh Tĩnh nghi ngờ nhìn Trương Thanh, Trương Thanh cười cẩn thận, nói: "Nga, ba nhìn thấy trong gian nhà chính có hai cái chén, hai người trước đó ăn sáng với nhau sao? Hôm nay lúc xảy ra chuyện, ba thấy hắn rất lo lắng cho con, thấy con bị thương còn đích thân đứng ra giúp con, còn không sợ phiền toái đưa ba đi phòng khám bệnh, hai người... Hai người là quan hệ như thế nào?"



Quách Tĩnh Tĩnh muốn nói con cùng hắn là người xa lạ, không quan hệ, nhưng lại sợ Trương Thanh không tin, sau chuyện này lại suy nghĩ nhiều, liền nói: "Bạn."



"Bạn?" Trương Thanh cười có chút cứng ngắc, "Bạn gì?"



Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút: "Bạn bình thường."



"Ồ, vậy... Vậy..." Trương Thanh muốn hỏi chuyện đêm đó nhưng y quả thực không hỏi ra miệng được, cũng không dám hỏi, mỗi lần lời đến khóe miệng, giọng tựa như bị kìm lại, phun không ra, cũng không nuốt trôi.



Quách Tĩnh Tĩnh cũng không biết Trương Thanh đây là thế nào, cậu nghi ngờ nhìn Trương Thanh chờ y nói hết lời, nhưng sau đó Trương Thanh cái gì cũng không nói thêm.