Lúc bốn vị trưởng bối của hai nhà xông vào, chỉ nhìn thấy trong phòng, Tiểu Mạn ghé vào trong lòng Cố Lãng vừa khóc vừa cười, tình chàng ý thiếp, bộ dáng hệt như xa cách lâu ngày gặp lại, Tiểu Mạn hai mắt rưng rưng, có vẻ như khóc vì vui sướng.
“Mấy đứa này, không có việc gì đừng làm chúng ta giật mình!” Cố mẹ thở dài một cái, vui mừng nhìn hai người.
Cố Lãng ôm chặt lấy Tiểu Mạn, Tiểu Mạn không muốn để các vị trưởng bối thấy bộ dáng như quỷ của mình, lợi dụng việc công trả thù riêng chùi hết nước mũi lên áo anh. Cố Lãng quả thật vừa mở miệng đã kinh người: “Bọn con đi đăng ký.”
Hả?! Các vị trưởng bối rớt cằm.
Chuyện cũng đã rồi. Cố Lãng nhẹ nhàng ôm Tần Tiểu Mạn, hài lòng đi ra ngoài.
“Rầm” một tiếng, tiếng cửa đóng khiến mấy vị trưởng bối sực tỉnh. Tần mẹ phản ứng đầu tiên, kéo tay chồng lao ra cửa, định chạy theo liền bị Cố mẹ kéo lại. “Bà muốn làm gì? Không được ngăn cản con trai tôi kết hôn! Bà không thấy Tiểu Mạn vừa nghe nói đi đăng ký đã vui mừng thế sao.” Cố mẹ vừa nghe chuyện đi đăng ký, lập tức uy hiếp Tần mẹ.
“Cái này quá đường đột rồi, đến chuyện đi đăng ký cũng không thảo luận với bọn tôi được sao?” Thời điểm mấu chốt, vẫn là Tần cha có lý trí nhất. Bởi vì, đau nhất, khổ nhất của ông là phải tận mắt thấy tên tiểu tử đó ôm khuê nữ bảo bối của ông vào thang máy, điệu bộ kia quả là quá gấp gáp rồi đi… Đúng là con gái lớn không giữ được trong nhà mà!!!
Tần Tiểu Mạn cảm thấy sắp chết ngạt đến nơi. Môi của Cố Lãng đang đè nặng lên môi cô, ngay cả cơ hội để thở cũng không có. Lồng ngực nóng bức đau đau.
Nụ hôn này, vừa kịch liệt lại vừa bất ngờ. Tận lực hít một hơi luồng không khí mới mẻ, Tiểu Mạn há miệng thở dốc, trì hoãn lại hơi thở mới cả giận nói: “Anh lại bắt nạt em!” Trong thang máy có gương, tóc cô rối tung, môi thì sưng lên, lộn xộn hết cả rồi! Trái lại, Cố Lãng, trừ bỏ hơi thở bất ổn…ngực áo bị cô túm nhăn nhúm ra, vẫn giữ nguyên “thần khí” như vậy! Tiểu Mạn ủy khuất cực kỳ, mặc kệ là lúc cãi nhau hay là bất cứ phương diện gì, lúc nào anh cũng vân đạm phong khinh, chỉ có cô là vất vả chật vật chịu không nổi. Rõ ràng là anh sai, tên tiểu nhân này, dám hôn trộm cô, hôn rồi cũng không chịu tiếp thu, lại còn ra bên ngoài trêu hoa ghẹo liễu, suýt nữa thì lãng phí tuổi thanh xuân của cô, chẳng lẽ cô không thể tức giận, không thể đau khổ một chút?
Cố Lãng híp mắt lại, tức giận ngập trời, mắng: “Bắt nạt chết em đi cũng được!”
Một câu nói, Tiểu Mạn lại nước mắt lưng tròng, trời ơi trời ạ, tức chết đi.
Cố Lãng xị mặt ra, cúi đầu, lè lưỡi liếm giọt nước mắt đang chảy xuống trên má cô, xong lại lạnh như băng nói: “Đắng quá!”
Tiểu Mạn nắm chặt tay, anh rõ ràng cố ý. Có điều, cũng là cô khăng khăng chịu đựng cái con người này, dẩu môi lên, cuối cùng đỏ mặt tía tai quay đầu đi.
Đến khi cô đã ngồi trên xe, dây an toàn cũng thắt xong, mới sực nhớ ra bèn hỏi Cố Lãng, “Anh định đưa em đi đâu?”
Cố Lãng tà ác liếc mắt nhìn cô một cái, thản nhiên nói: “Cục dân chính.”
Tiểu Mạn đang muốn tức giận, đột nhiên để ý thấy trời đã tối đen, lạnh lùng khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào ghế: “Đi thì đi.” Chỉ cần người ta còn làm việc là được! Trong lòng thầm bỏ thêm một câu.
…
Từ cục dân chính đi ra, Cố Lãng đem tờ giấy hồng hồng nhét vào trong ví, nhún nhún vai, “Thật khéo, cái cuối cùng.”
Tần Tiểu Mạn ngơ ngác nhìn anh, không ngờ, lúc bọn họ đến nơi cục dân chính vẫn còn chưa tan tầm; không ngờ, anh lại mang theo hộ khẩu và chứng minh thư của bọn họ; không ngờ, cô lại không phản kháng tí nào mặc cho anh điền phiếu, chụp ảnh, không hề phản kháng bước vào nấm mồ hôn nhân.
Cô lại cúi đầu nhìn ngón tay trống trơn, giận theo tâm mà lên, ngay cả nhẫn cầu hôn cũng không có?!
“Em, em xem...” Tần Tiểu Mạn xòe tay ra trước mặt anh đòi giấy chứng nhận kết hôn.
Cố Lãng rất nghe lời lấy ra cho cô. Tiểu Mạn run run mở ra, mặt nhất thời đen một nửa, trong ảnh nhìn mặt cô như oán phụ, hai mắt thì thâm đen, cả đời chỉ có một lần thôi… anh không tôn trọng cô !!!!!!
“Hê, ảnh chụp hơi xấu một tẹo, không sao, giấy chứng nhận cũng không cần bận tâm xấu đẹp.” Cố Lãng ghé đầu vào quan sát, còn rất thành thật nói.
“Xoạt…” Tiểu Mạn quăng tờ giấy kết hôn xuống đất… Có điều, vừa quăng xong đã hối hận =.,=
Cố Lãng xoay người nhặt lên, thổi thổi mấy hạt bụi dính trên đó rồi lại nhét vào ví, cả vú lấp miệng em nói với cô: “Em nháo cái gì, đằng nào cũng là vợ anh rồi.. há!”
“Còn ly hôn được!” Tiểu Mạn hùng hổ, quay người muốn trở lại cục dân chính, bảo vệ liền chạy ra đuổi cô, “Đi đi, tan tầm rồi, có việc gì thì mai lại đến.”
Cố Lãng huýt sáo. Hai nữ sinh trung học đi ngang qua đỏ mặt nhìn anh rồi luống cuống chạy mất.
Lẳng lơ! Tiểu Mạn đá anh một cái. Cô hướng phía xe đi lên trước, Cố Lãng từ đằng sau ôm lấy cô, môi dán lên tai cô thổi hơi nóng, “Đừng giận nữa. Anh vất vả lắm mới mang em trở về được. Nếu có thể, thật sự rất muốn đem em dán lên người, không cho đi đâu. Anh yêu em. Nếu biết có ngày anh yêu em như thế này, nếu.. Nhưng mà không có chữ nếu, không phải sao, vậy thì anh sẽ dùng cả phần đời còn lại để yêu em. Có lẽ không đủ, nhưng mà, chúng ta vẫn còn có kiếp sau, kiếp sau sau nữa rồi lại kiếp sau sau sau nữa…”
Nữ nhân, gặp phải viên đạn bọc đường liền mềm nhũn, nhất là lại đối với người mình thích từ lâu đến vậy, có hóa thành một vũng xuân thủy cũng không lạ. Tiểu Mạn là nữ nhân, lại còn là tục nhân. Cho nên, cô cũng không có tí nào khí tiết, quay đầu lại hôn chồng mình.=.=…
Trời thì lạnh, một đôi vợ chồng son hôn rồi lại hôn, quấn quýt với nhau… Khiến cho cả không khí cũng quay cuồng…
Cố Lãng ôm cô vào ghế sau, hai người song song ngã xuống. Tiểu Mạn lại rất chủ động, hai chân nhấc lên vòng quanh eo của Cố Lãng, thậm chí còn nhìn anh vẻ đói khát. ;____;
Cố Lãng hung tợn nhìn cô một lúc lâu, ngồi dậy đóng cửa xe, kéo cô vào lòng, buồn bực: “Đừng có hấp dẫn anh!”
Tiểu Mạn lúc này mới nhớ tới cái bụng của mình, thương hại nhìn anh, “Thật là đáng thương, cả đêm tên hôn cũng không được nếm qua.”
Gân xanh trên trán Cố Lãng bắt đầu nổi lên, nhìn cô, cô lại vô tội nhìn lại anh. Hơ… sao lại có cảm giác là cô cố ý nhỉ?
…
Hai người về đến nhà, phát hiện có khách tới chơi.
“Tiểu Mạn!” Tô Lê Thâm vốn đang ngồi trên ghế nói chuyện phiếm với hai vị trưởng bối, thấy Tiểu Mạn lập tức đứng lên, chỉnh chỉnh trang trang, cầm lấy bó hoa hồng to tướng đặt bên cạnh, nhiệt tình đưa cho cô.
Tiểu Mạn có chút kinh ngạc nhận lấy: “Cảm ơn.”
Phát hiện sắc mặt cha mẹ mình có chút cổ quái, còn chưa đoán ra chuyện gì đã nghe Tô Lê Thâm nói: “Tiểu Mạn, anh tới để cầu thân!”
Cầu hôn?
Cố gia lo lắng nhìn con trai nhà mình. Thế nhưng Cố Lãng lại khí định thần nhàn, từ từ tháo cà-vạt vắt lên giá áo, cởi áo khoác, lấy ra hai tờ giấy màu hồng đưa cho Cố mẹ nghiệm thu thành quả.
Khóe miệng anh nhếch lên cười cười, hòa ái hỏi Tô Lê Thâm: “Vừa rồi anh nghe không rõ, em họ tới có việc gì ấy nhỉ?”
Tô Lê Thâm vẻ mặt tiếc nuối, giơ tay, “Không ngờ, cuối cùng tôi vẫn là vật hy sinh.”
Cố Lãng một đao thấy máu: “Cậu vốn là như thế.”
…
“Ông già không định đi ngăn hai người họ lại sao? Vạn nhất xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, làm sao giải thích với nhà bên kia được!!!” Cố mẹ đứng dưới lầu thấy Cố Lãng và Tô Lê Thâm, ngươi một đấm ta một đấm đánh tới vui vẻ, sốt ruột túm tay áo chồng.
Cố phụ hiếm khi hăng hái, “Đàn ông thôi, phải như vậy, đáng đánh, Lãng Lãng làm tốt lắm, đàn ông tốt là phải biết che chở cho vợ mình. Mà kể ra,” Cố cha đổi giọng, vuốt cằm, “Tiểu Mạn mà lại thành mầm mống tai họa, thật là ngoài dự liệu của tôi.”
“Ông nói gì vậy?” Cố mẹ nhíu mày, từ lúc biết Tiểu Mạn đang mang trong mình cháu nội của bà, Cố mẹ đã coi cô là nhân vật quan trọng đệ nhất thiên hạ, “Con dâu của chúng ta, tất nhiên phải là tốt nhất!”
…
Tiểu Mạn một dạ hai vâng ngồi trên giường nghe cha mẹ mình quở trách. Tần cha chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Con con.. sao lại đồng ý hả? Nói đi là đi, thật là không có tí cẩn trọng!”
Tần mẹ châm chọc nói: “Đó, tôi nói, con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, về sau cũng không dám nhờ cô chăm nom chúng tôi, hừ.” Cứ nghĩ đến cái ánh mắt Cố mẹ nhìn Tiểu Mạn, bà lại ăn dấm chua.
“Cha, mẹ!” Tiểu Mạn nước mắt lưng tròng.
“…..”