Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?

Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không? - Chương 63: Chấn động sàn đấu




“Ta bốc thăm được số 69 còn huynh thì sao?” Nam Phong quay lại hỏi Hạ Thiên, hắn không muốn mới đầu mùa giải mà hai người đã phải đối đầu với nhau rồi.



“Ta bốc được số 204, huynh đệ đừng quá lo lắng.”



“Ừm, được rồi! Hẹn gặp lại huynh ở vòng sau!” Nói xong cả hai đều tách ra và đi về sàn đấu của mình.



...



Sàn đấu của Nam Phong lúc này là sàn đấu số 7. Ở đây quy tụ rất nhiều võ lâm cao thủ, thế nhưng hầu hết chỉ là võ giả luyện khí kỳ với kết dịch kỳ.



Mặc dù vậy, hắn vẫn cảm giác được ba luồng khí tức vô cùng nguy hiểm, dường như đều đã vượt qua kết dịch kỳ cường giả để tiến vào kết đan kỳ.



“Sàn đấu số 7 bắt đầu.”



Sau tiếng hô của trọng tài, các võ giả bắt đầu trở nên cảnh giác lẫn nhau. Họ biết rằng chỉ cần sơ xảy một chút thôi là mình sẽ bị kẻ đứng kế bên loại bỏ.



Dường như đã có những người chọn hợp tác với nhau từ trước đó, bọn họ biết rằng chiến lực của bản thân mình không hề cao, thế nên sẽ liên minh lại với nhau để có thể tiến vào vòng trong.



Có những người chỉ khoanh tay đứng đó bàng quang với mọi thứ, những người như vậy dường như rất tự tin vào thực lực của chính mình.



Nam Phong cũng không muốn quá nổi tiếng, hắn thu mình vào một góc thủ thế vì hắn biết vòng đầu tiên luôn là vòng loại ra nhiều thí sinh nhất.



Nếu mà ai đó thực lực vừa đủ thì vòng một này sẽ không gặp phải khó khăn gì, còn nếu không thì sẽ rất khó khăn để có thể vượt qua được vòng đầu tiên này.



Có nhiều người hiểu được điều đó nên đã bắt đầu đàm phán liên minh với nhau để chống lại những thí sinh khác mạnh hơn họ. Những người này biết rằng nếu như họ không làm gì thì người đầu tiên bị loại sẽ là chính họ.



Nam Phong đứng khoanh tay một góc cố làm cho mình ít nổi bật hơn, nhiều người đi qua thấy thực lực của hắn cũng không dám trêu chọc vào. Những kẻ yếu thì lảng tránh, những kẻ mạnh thì mặc kệ, vì họ biết rằng những cao thủ luôn có tuyệt chiêu đáy hòm của mình, đều không dễ trêu chọc vào.



“Ê ê mọi người nhìn kìa! Tên tiểu tử kia trông thật là quen mắt?” Một người đàn ông trung niên sau khi nhìn thấy Nam Phong dường như nhớ ra được điều gì đó.



“Hử! Đúng vậy vị huynh đài này, tên tiểu tử kia dường như trông rất quen mặt. Hình như chúng ta đã gặp ở đâu đó rồi?” Người B ở bên cạnh gật đầu hưởng ứng.





Bỗng dưng có một người nào đó hét to một tiếng, hắn nói: “Đúng rồi! Tên nhóc này chính là cái tên đốt “thanh khí thảo ba cánh”. Đúng là “oan gia ngõ hẹp” mà!” Tên này nói xong thì quay sang nhìn Nam Phong với ánh mắt vô cùng căm hận.



Đến lúc này thì tất cả mọi người đều chú ý đến tình huống đang xảy ra ở đây.



Nam Phong vô cùng bất ngờ vì hắn đã nhanh chóng bị nhận ra như thế. Hắn tưởng rằng trong cái chỗ ẩm mốc tăm tối như vậy thì sẽ ít người nhận ra hắn mới đúng, không ngờ vẫn còn đại đa số nhận ra được hắn.



Rất nhiều người dừng lại và nhìn về hướng Nam Phong. Người đàn ông trung niên nhận biết ra Nam Phong đầu tiên tiến lên trước nói: “Chúng ta đi khắp nơi tìm ngươi, không ngờ ngươi lại tự động xuất hiện. Đúng là ông trời có mắt mà!”



Nói xong, hắn quay sang phía mọi người nói to: “Ở đây ai có thù hằn với tên này thì hãy tiến lên phía trước một bước! Chúng ta nên giải quyết tên tiểu tử đáng hận này trước rồi hãy tiếp tục thi đấu!”




Rất nhiều người hưởng ứng với lời kêu gọi của người đàn ông trung niên này. Tính ra sân đấu số bảy có hết thảy gần 200 thì sinh thì hơn một nửa trong số đó có thù “bất cộng đái thiên” với Nam Phong.



Đáng lẽ con số đó phải nhiều hơn thế nữa, nhưng lại có rất nhiều võ giả hiện đang thi đấu ở sàn đấu khác, vậy nên không thể tham gia vào chiến dịch “Trả thù” lần này.



Nhìn thấy diễn biến như vậy, Nam Phong cười hề hề và lùi dần về phía sau, sau đó hắn nói: “Các vị xin hãy bình tĩnh, có gì thì chúng ta hãy cùng nhau thương lượng có được không?”



“Hừ! Không có thương lượng gì với ngươi hết!”



“Này này! Dù sao chẳng phải chúng ta đã có những phút giây thoải mái bên nhau ở trong hang động đó hay sao? Sao các vị lại có thể tuyệt tình đến như vậy?”



Đã không nhắc lại thì thôi, nhắc lại làm cho mọi người ở đây lại càng căm hận tên khốn khiếp này hơn bao giờ hết. Sự việc đó như một vết nhơ đối với họ, để nhắc nhở họ rằng có những kẻ không cần phải nói nhiều mà nên hành động trước rồi tính sau.



Mộ Dung Tuyết ở dưới khán đài nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì cảm thấy vô cùng lo lắng cho Nam Phong, tay nàng nắm chặt lại, miệng thì lẩm bẩm cầu nguyện cho hắn không có việc gì xảy ra, gặp dữ hoá lành.



Lâm Tư Nguyệt ngồi bên nhìn thấy hành động của em gái mình như vậy, sao lại không đoán ra được tâm tư của nàng cơ chứ.



Lâm Tư Nguyệt nắm chặt tay của Mộ Dung Tuyết và nói những lời an ủi: “Không sao đâu! Vũ thiếu hiệp không phải là người dễ dàng đầu hàng, ngài ấy sẽ không gặp chuyện gì bất chắc đâu!”



“Thế nhưng mà!’




Lâm Tư Nguyệt ngắt lời của em họ mình, sau đó nàng nói tiếp: “Chẳng phải muội nên tin vào huynh ấy hay sao? Chúng ta nên tin tưởng vào nam nhân của mình!”



“Vâng! Muội hiểu rồi!” Sau đó, Mộ Dung Tuyết đã không còn nói gì nữa mà tiếp tục theo dõi Nam Phong với niềm tin mãnh liệt.



Nhìn thấy lời giải thích của mình lại không hề được những người này đón nhận, tay họ vẫn hăm he cầm vũ khí tiến lại gần, khiến cho Nam Phong vô cùng bực mình. Hắn quyết định sẽ sử dụng tuyệt kỹ thần thánh của mình.



(t/g: chú đang giải thích hay là thêm dầu vào lửa đây. @@)



“Các ngươi nếu đã vậy thì đừng có trách ta vô tình!”



Nghe thấy những lời của Nam Phong thì người đàn ông trung niên hét to cảnh tỉnh mọi người: “Mọi người cẩn thận tên tiểu tử này đang định giở trò!”



“Quá muộn rồi!” Nam Phong hét lớn một tiếng rồi từ trong nhẫn trữ vật của mình lấy ra những bó lớn “thanh khí thảo ba lá” và nhanh chóng đốt lửa.



Lần này “thanh khí thảo” mà hắn đốt có phần khác lạ, vì hắn đã cho thêm cả “thanh khí thảo bốn lá” vào trong. Thế nên, dược lực của chúng lại càng tăng mạnh hơn trước rất nhiều lần.



“Mọi người cẩn...thận..., cái thứ này thật là TUYỆ…..T HẢ….O!!!”



Rất nhiều người đang cố chống lại dược lực của nó, họ nghĩ rằng đã từng chúng chiêu rồi thì sẽ có vài phần kháng lại được.




Đúng vậy, họ đã kháng lại không phê pha như lần trước, thế nhưng với điều kiện đó chính là “thanh khí thảo ba lá” mà không phải là “thanh khí thảo bốn lá” này.



Có nhiều người cảm thấy không ổn nên đã bắt đầu buông tha cho Nam Phong và chạy ra ngoài. Thế nhưng...



“Các ngươi không thoát được đâu!” Nam Phong hét lớn một tiếng.



Làm sao mà hắn lại có thể dễ dàng tha cho những con người này cơ chứ. Hắn cầm theo “thanh khí thảo ba lá, bốn lá” chạy đến chỗ những người đang cố gắng thoát thân.



Đi đến đâu là có người bị dược lực của thanh khí thảo khiến cho phê pha đứng đó lắc lư một hồi. Lăng ba vi bộ được hắn sử dụng một cách ảo diệu khiến cho không một ai thoát khỏi ác trảo của Nam Phong.




Từng người từng người đều bị sút bay xuống sàn trong tình trạng phê pha cười điên dại.



Mọi người đứng bên ngoài xem mà cảm thấy vô cùng rùng mình. Họ không ngờ rằng, ngay đến cả thua mà cũng sung sướng như vậy.



Càng nghĩ họ lại càng cảm thấy sợ hãi và không dám trêu chọc đến tên sát tinh này nữa.



Mộ Dung Tuyết và Lâm Tư Nguyệt ngồi bên ngoài miệng há hốc chứng kiến cảnh tượng có một không hai này.



Lâm Tư Nguyệt không nhịn được lên tiếng nói: “Vũ thiếu hiệp thật đúng là có suy nghĩ vượt xa thường nhân.”



Mộ Dung Tuyết nghe thấy vậy thì bĩu môi khinh thường, nàng nói: “Xí! Chỉ dám làm dăm ba cái trò tà ma ngoại đạo mà thôi!”



Những người không tham gia vào trận đuổi bắt này thì thở phào nhẹ nhõm, họ cảm thấy thật may mắn khi không trêu chọc vào tên sát tinh này. Sau đó họ tự nói với nhau rằng sẽ phải tránh xa tên này hết sức có thể.



Còn Nam Phong thì không hề bị “thanh khí thảo ba cánh, bốn cánh” tác dụng lên người. Đơn giản tại vì trước khi hắn tham gia giải đấu thì ngày nào hắn cũng phê pha với “thanh khí thảo” rồi. Thế nên, điều đó đã khiến cho cơ thể hắn có hệ miễn dịch nhất định với chúng.



Làn khói tan biến thì cũng là lúc sàn đấu từ gần hai trăm người nay chỉ còn hơn năm mươi người. Sự việc này vượt quá cả tiêu chí của ban tổ chức.



Trọng tài của sàn đấu số bảy bước lên trước hô to một tiếng: “Phần thi đầu của sàn số bảy đến đây kết thúc. Xin mời những tuyển thủ còn trụ vững bước xuống sàn đấu để chuẩn bị cho vòng tiếp theo!”



Có người vừa mới tỉnh lại do hết dược lực của thanh khí thảo không phục lên tiếng: “Trọng tài, ta không phục! Tên nhãi kia dùng mưu kế hèn hạ để chiến thắng mọi người, mong trọng tài suy xét.”



Trọng tài dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người này khiến cho hắn không dám nói thêm điều gì nữa. Vị trọng tài này bắt đầu lên tiếng nói: “Hừ! Tài không bằng người mà còn đổ lỗi cho người khác hay sao? Ở bảng quy định có phần thí sinh không được phép sử dụng độc dược? Nếu đã không còn thắc mắc gì nữa thì vòng một đến đây là kết thúc!”



Nói xong người này phủi tay áo và đi về chỗ tập trung của ban tổ chức.



Nam Phong tiến lại gần vỗ vai người lúc nãy lên tiếng một cái, hắn nói: “Huynh đệ! Không có gì phải buồn chán cả. Lần sau vẫn là nên quẩy nhiều hơn để lấy thêm kinh nghiệm!” Nói xong, Nam Phong “Ha ha” cười và tiến về chỗ nghỉ ngơi dành cho những tuyển thủ.



Người này nhìn Nam Phong với ánh mắt tràn đầy sát khí, một kết dịch kỳ đỉnh phong như hắn không ngờ còn chưa tiến vào vòng hai mà đã bị loại ngay từ vòng đầu tiên rồi. Tên tiểu tử kia thật là đáng hận.