Nhã Ái Thành Tính

Chương 52




Sau khi cô giáo Cố rời đi, Tô Lương Mạt ngồi xổm xuống nhìn Tô Trạch, Tô Trạch ương bướng cắn chặt răng.

"Sao lại đánh nhau?"

"Là chúng nó cứ muốn đánh em, chú nói em không thể chỉ chịu bị đánh, phải đánh lại chúng nó sau này mới không dám khi dễ mình nữa."

"Chú nào?"

Tô Trạch hếch miệng lên, "Chú mua kem ly cho em."

Tô Lương Mạt sớm nên nghĩ tới Chiêm Đông Kình.

"Nhưng em làm sao có thể đánh bạn thành như vậy?"

"Chú dạy em," Tô Trạch hình như không phục, vung hai tay Tô Lương Mạt ra sau đó lắc lắc hai tay hai chân nho nhỏ, "chú còn tìm người dạy võ cho em, ya ya ya..."

Tô Lương Mạt giận đến hai bên thái dương đều đau anh ách.

Đối phương là con một trong nhà, lại rất có tiền, ngày thường đem con trai nâng niu trong tay một câu cũng không dám mắng mỏ, bây giờ tên nhóc con kia đầu quấn băng vài, vừa khóc một tiếng liền làm cả nhà nhói tim, Tô Lương Mạt đợi đến khi ba mẹ nó đều đến đủ cả, đi vào phòng bệnh.

Tránh không khỏi bị chửi một trận, ăn nói khép nép nói muốn bồi thường, không ngờ lại giống như nhéo rơi một khối thịt của bọn họ.

"Ai cần tiền của các người? Chỉ có mình cô như vậy," ngón tay người phụ nữ gần như chọc lên mặt Tô Lương Mạt, "cô có bao nhiêu tiền đền chúng tôi?"

Cúng đúng.

Nhìn chìa khóa xe của hai vợ chồng này cũng biết, một cái Mercedes-Benz một cái BMW, phối hợp hoàn hảo.

Tô Lương Mạt bước lùi ra sau, "Tôi biết là em tôi không hiểu chuyện..."

"Không hiểu chuyện có thể đánh người sao? Có giáo dục hay không?"

Giữa đầu mày Tô Lương Mạt nhíu chặt, "Tôi hy vọng chúng ta có thể nói chuyện tìm cách giải quyết tốt nhất."

"Giải quyết như thế nào, chúng tôi không cần tiền, để em cô cũng bị chúng tôi đánh một trận có chịu không?"

Tô Lương Mạt nhẫn nhịn, nhịn đến nỗi dạ dày thiếu chút nữa co lại.

Cửa phòng bệnh bị thô lỗ đẩy ra hết cỡ, cô quay đầu thấy Chiêm Đông Kình đi tới, sau lưng còn có hai người đàn ông xa lạ đi theo, người đàn ông trước giường bệnh đứng dậy, "Các người là ai?"

Một người trong đó đi tới, đưa tay đè đầu vai ông ta ấn ông ta ngồi xuống lại.

Chiêm Đông Kình đi thẳng về phía Tô Lương Mạt, nắm nhẹ bả vai cô rồi kéo vào trong ngực, lòng bàn tay vỗ nhẹ lên cánh tay cô mấy cái, giọng nói mang theo ôn nhu sủng nịnh, "Ra ngoài trước chờ tôi."

Bà nội đứa trẻ vừa thấy cảnh tượng này, hắng giọng mở miệng, "Các người là ai a!"

Người đàn ông đối diện trừng mắt với bà ta một cái, bà ta liền bị hù dọa quay người lại.

Tô Lương Mạt đẩy tay Chiêm Đông Kình ra, sau đó đi ra ngoài.

Tô Trạch còn bí xị đứng trước cửa, Tô Lương Mạt lạnh mặt ngồi xuống ghế bên hành lang, Tô Trạch cười làm lành, muốn đi tới.

"Đứng yên đó cho chị."

Không còn cách nào, Tô Trạch chỉ đành lui về lại chỗ cũ.

Nhiều lắm cũng chỉ mười phút, Chiêm Đông Kình đi ra khỏi phòng bệnh, Tô Trạch liền cười tươi, "Chú."

Chiêm Đông Kình xoa xoa đầu nó.

Tô Lương Mạt đứng dậy đi tới, thấy người đàn ông bên trong ngồi im bên mép giường không dám nhúc nhích, Chiêm Đông Kình đóng cửa lại, "Giải quyết rồi, đi thôi."

Tô Lương Mạt đưa tay kéo Tô Trạch, lại thấy Tô Trạch đứng im không chịu đi.

Cô khom lưng đưa một tay ôm Tô Trạch rồi sải bước ra ngoài, xe của Chiêm Đông Kình nghênh ngang đậu trước cửa bệnh viện, "Đợi chút."

Tô Lương Mạt đi xuống bậc thang rồi dừng lại, cô cũng không quay đầu, "Bảo Tô Trạch đánh người, là anh dạy phải không?"

"Còn cần phải dạy sao?" Chiêm Đông Kình đi đến bên cạnh cô, "Hay là trong nhà cô chỉ còn lại phụ nữ, cho nên đối với em trai cô, cô muốn để nó ngoại trừ nhẫn nhịn cũng chỉ có nhẫn nhịn?"

"Không cần anh quan tâm."

"Con người đều cần có thế lực, đạo lý đơn giản như vậy không lẽ cô không hiểu."

Tô Lương Mạt ôm chặt Tô Trạch vào ngực, "Anh đừng đánh chủ ý lên em tôi, lời làm chứng của tôi đã vô dụng với anh rồi, anh buông tha cho chúng tôi đi."

"Nếu tôi không tha thì sao?"

Cô nhấc chân định bỏ đi.

"Đúng, lời khai của cô đã không còn tác dụng nữa," Chiêm Đông Kình lại lần nữa đi tới trước mặt Tô Lương Mạt, "bạn trai của cô bây giờ không sao nữa rồi phải không? Có biết trong tình huống như vậy cảnh sát bên kia làm thế nào mà làm được không?"

Tô Lương Mạt mấy ngày nay cũng không nhận điện thoại của Vệ Tắc, cô quay đầu, "Tôi không muốn biết."

"Hắn dùng cách chia tay với cô, đổi lấy an toàn cho mình." Chiêm Đông Kình nói xong, cúi người chui vào chỗ ngồi sau xe hơi.

Tô Lương Mạt nhìn chiếc xe lao như tên bắn, trên mặt cũng không hiện chút biểu cảm dư thừa.

Tim vẫn còn đau nhức, chỉ có điều biết cách làm thế nào che giấu rồi.

Tô Lương Mạt đưa Tô Trạch về nhà, mặc dù tức giận, nhưng tất nhiên không dám biểu lộ trước mặt Tống Tử Căng.

***

Cô bớt chút thời gian đi tìm công việc, dù sao chi tiêu trong nhà cũng nhiều, Tô Lương Mạt từ một công ty phỏng vấn ra ngoài, lại là bảo cô về nhà chờ tin tức.

Mới đi ra đường cái được vài bước, một chiếc xe màu đen đột nhiên phanh gấp sượt qua, Tô Lương Mạt chưa kịp hoàn hồn, đợi đến lúc thấy rõ người từ bên trong đi ra mới trấn tĩnh lại, kể từ khi bị quấn vào thế giới của Chiêm Đông Kình, loại tiết mục cản đường này sớm đã nếm qua nhưng không thể tránh.

Hàn Tăng vươn tay níu lấy cánh tay cô, Tô Lương Mạt bị đau, "Lại có chuyện gì? Buông tôi ra!"

Hắn là người thô lỗ, làm gì biết thương hoa tiếc ngọc, lúc đẩy mạnh Tô Lương Mạt vào chỗ ngồi phía sau làm trán cô đập vào mui xe, ngay lập tức sưng lên một cục, Tô Lương Mạt bị hai kẻ chen vào giữa không thể cựa quậy, lúc này mới phát hiện bên trong cỗ xe thương vụ còn nhiều kẻ cô không biết.

"Các người muốn đưa tôi đi đâu?"

Hàn Tăng trừng mắt với cô một cái, Tô Lương Mạt phát giác trong mắt hắn có phẫn nộ, nếu như có thể biến thành một mồi lửa mà nói, cô sớm đã bị thiêu trụi thương tích đầy mình. Tô Lương Mạt ngẫm nghĩ, cô với Hàn Tăng cho dù không hề hợp nhau, nhưng ánh mắt phẫn hận như vậy cũng là lần đầu tiên cô thấy.

"Này, chắc phải bịt mắt cô ta lại đi?" Có kẻ lười biếng nhắc một câu.

Hàn Tăng lại càng giống ăn phải thuốc nổ, từ dưới chỗ ngồi móc ra cuộn băng dán đen, cũng không quan tâm Tô Lương Mạt giãy giụa thế nào, chỉ đơn giản đem hái tay cô trói ngược ra sau, rồi lại bịt chặt mắt cô.

Xe nhanh chóng tới nới, Tô Lương Mạt bị Hàn Tăng ngồi ở bên phải kéo cánh tay lôi xuống, cô không nhìn thấy, chỉ có thể bước chân đi theo đối phương.

Hàn Tăng đi rất nhanh, xung quanh cũng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào, Tô Lương Mạt quẹo trái quẹo phải hoàn toàn mất khả năng nhận biết phương hướng, cho tới khi bị người ta đẩy mạnh, cô nghe Hàn Tăng mở miệng, "Hoắc lão gia tử, người mang đến rồi."

Tim Tô Lương Mạt trầm xuống, bước chân cứng ngắc tại chỗ.

Hoắc lão gia tử lập tức mở miệng, "Hàn Tăng, sai cậu đi mời người sao lại làm thành như vậy, nhanh cởi trói cho Tô tiểu thư, Đông Kình, cậu liệu mà quản tên thuộc hạ thô lỗ này của cậu đi."

Hắn cũng ở đây?

Tô Lương Mạt không kịp suy nghĩ, động tác cởi trói của Hàn Tăng cũng không có nhẹ nhàng như mấy câu nói của Hoắc lão gia tử, lúc băng dính giật ra xé rách da thịt mềm mại bên mí mắt cô, Tô Lương Mạt đau đến thiếu chút nhảy dựng lên.

Bên tai truyền tới lời nói lười biếng mà thờ ơ của Chiêm Đông Kình, "Lão gia tử, Hàn Tăng chính là người thô lỗ, không hiểu cái gì gọi là nhẹ nhàng."

Lời còn chưa dứt, Hàn Tăng rút ra con dao nhỏ chém lên hai tay bị trói quặp ra sau lưng Tô Lương Mạt, "phựt" một tiếng, cánh tay cô được tự do, Tô Lương Mạt đem phần băng dính trên tay gỡ ra, lúc này mới ngẩng đầu nhìn bốn phía.

Chỗ này rất quen thuộc, cô suy nghĩ một lát, chính là khách sạn lúc trước bọn họ tụ họp một chỗ.

Người ngựa đầy đủ, xem ra là có chuyện đại sự gì đó, làm bọn họ toàn bộ tụ tập lại đây.

Hoắc lão gia tử tự mình lên tiếng, "Mang cho Tô tiểu thư cái ghế."