Nguyệt Thượng Trọng Hỏa

Nguyệt Thượng Trọng Hỏa - Chương 12




Thượng Quan Thấu hơi ngẩng đầu, để lộ ra ba chấm đỏ dưới khóe mắt:” Các hạ là?”



“Trọng Hỏa Cung – Mục Viễn, mời” Mục Viễn hướng Thượng Quan Thấu chắp tay.



“Ta không có ghi danh, khiêu chiến với ta chẳng có giá trị gì.”



Mục Viễn ngẩn người nói:” Trận chiến vừa rồi, Trọng Hỏa Cung cảm kích các hạ ra tay tương trợ, nhưng thỉnh các hạ đồng ý.”



Thượng Quan Thấu đánh bại Hạ Khinh Mi, ai cũng thấy, Hạ Khinh Mi bị nội thương. Hiện tại nếu đấu với hắn, Trọng Hỏa Cung còn gi mặt mũi, cho nên Mục Viễn khiêu chiến với Thượng Quan Thấu, gián tiếp đánh bại Linh Kiếm sơn trang.



Thượng Quan Thấu nói:” Nếu ta không đoán nhầm, các hạ nếu đánh bại ta xong, sẽ đi ngay?”



“Phải”



“Ta không đánh”



“Nếu không đánh, các hạ sẽ mất tư cách tham gia đại hội.”



“Ta vốn không tham gia đại hội này, nên không thể nói là mất tư cách. Vừa rồi giúp cô nương kia hả giận, ta cũng đã xong mục đích. Cáo từ.”



Nói xong, Thượng Quan Thấu dậm chân một cái chớp mắt đã biến mất. Phần lớn mọi người đến không nhìn rõ mặt hắn.



Mục Viễn nhìn đám người vô tích sự bu quanh Hạ Khinh Mi, rốt cuộc cũng từ bỏ.





Lúc sau, Chu Sa nhịn không được nói:” Mục Viễn ngu ngốc, sao không đuổi theo?”



“Nếu người khác vào khiêu chiến, chúng ta cũng không ỷ mạnh hiếp yếu. Huống hồ, võ công của hắn, ta nhìn không rõ lắm, nếu bị đánh bại, chỉ sợ Thiếu cung chủ sẽ giết ta.” Mấy câu cuối Mục Viễn nói càng nhỏ giọng, khóe mắt còn liếc sang Tuyết Chi.



“Không đâu!” Tuyết Chi vỗ mạnh vào vai Mục Viễn,” Mục Viễn ca, huynh thật sự rất có nghĩa khí, ta tin rằng huynh sẽ thắng.”



“Thiếu cung chủ không cần an ủi ta. Lúc cung chủ còn sống, ta từng hứa dù xảy ra chuyện gi, ta đều bảo vệ Thiếu cung chủ Trọng Hỏa Cung, đến chết không từ.”




Chu Sa nói:” Đại hộ pháp lo lắng cái gì, người kia nhìn qua có chút bản lĩnh, quả nhiên lợi hại, nếu ra oai, tất lưu danh giang hồ.”



“Võ công của Thượng Quan Thấu không thể xem thường được. Mới đây thôi, ghi chép lưu lại việc hắn xuất thủ với người khác, đều là toàn thắng. Mặc kệ là kết thúc bằng phương pháp gì, trước giờ hắn chưa từng bại, cũng không có ai biết điểm mấu chốt của việc này là gì.”



“Thượng Quan Thấu?” Tuyết Chi nháy mắt mấy cái,” Đó là Thượng Quan Thấu? Làm sao huynh biết?”



“Hắn đã luyện “Hư cực thất kiếm” đến tầng thứ tám, nhất định đã học qua ở Linh Kiếm sơn trang. Nhưng chiêu thức hắn đánh bại Hạ Khinh Mi, lại là “Kính biến trượng pháp” của Nguyệt Thượng cốc. Đầu trượng là Thiển Lam bảo thạch, giống hệt khối băng, chắc là “Hàn phách trượng.”



Chu Sa nói:” Ta đã đoán được từ đầu, chỉ là chờ Đại hộ pháp nói xong.”



“Làm sao biết được.”



“Khi hắn liếc mắt sang nhìn, ta thấy có ba vệt xăm dưới đuôi mắt.”




“Cái đó có thể giả mà.”



Chu Sa chỉ chỉ phía sau cổng hội trường.



Rất nhiều cô nương đều bắt đầu đi ra, hướng đến cửa.



“Mục Viễn ngu ngốc.”



“Hắn đi nhanh như vậy, ngươi cho là vì cái gì? Đã chạy nhanh vậy mà cảnh tượng còn náo loạn đến thế, ở đây thêm chốc lát, chỉ sợ bị đám nữ nhân này vây đến chết thôi.”



Mục Viễn nhịn không được, nở nụ cười.



Ngọc Lưu Ly đăm chiêu, gật đầu:” Khó trách khinh công giỏi vậy.”



Tuyết Chi:” Ta không thích hắn.”




Ngọc Lưu Ly nói:” Lại nữa rồi.”



“Là nam nhân, sao có thể đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi như vậy? Đừng nói với ta tại hắn đẹp trai nha, cha ta vẫn là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đấy, bộ nhìn không ra hắn là người không có trách nhiệm à?”



Chu Sa nói:” Thiếu cung chủ nói được như vậy là tốt!”




Ngọc Lưu Ly nói:” … Lại tới nữa.”



Lúc sau, Tuyết Chi lại tham gia mấy trận luận võ nữa, đứng thứ hai mươi ba.



Trước đây, trong lịch sử của anh hùng đại hội chưa có một nữ nhân nào mới hai mươi tuổi đã xếp ở vị trí này. Theo lý mà nói, đây là một vinh dự rất lớn, vì nàng là con gái của Trọng Liên. Lời bàn tán thì nhiều không kể hết, Trọng Tuyết Chi lơ đi không để ý, nhưng vẫn phiền não trong lòng. Mọi người đều thấy được, Trọng Hỏa Cung mất đi Trọng Liên quả thực ‘đại thương nguyên khí’ (tổn hại nặng nề), Mục Viễn xuất trận, đại diện cho môn phái đánh mấy hiệp, liền từ chối khiêu chiến của Nguyên Song Song, đứng thứ mười sáu. Tuyết Chi không có hảo cảm với Nguyên



Song Song, còn giận trận đấu hôm trước cùng Mục Viễn.



Nhưng Mục Viễn nói:” Nếu không có gì lớn tốt nhất đừng đắc tội nhiều, lúc này tạm thời tha cho bọn họ. Cho ta mười năm, ta nhất định làm Trọng Hỏa Cung khôi phục như xưa.”



Nhìn Mục Viễn, tâm tình Tuyết Chi vẫn thấy rất phức tạp. Nàng rất tin tưởng hắn, nhưng nàng biết thân là Thiếu cung chủ, nàng không thể toàn tâm toàn ý tin tưởng một người. Nhưng không có Trọng Liên trầm tĩnh trí tuệ, Lâm Vũ Hoàng lanh lẹ kiên cường, càng không có thân thủ tuyệt thế của bọn họ, nàng vẫn không thể tự tin được.



Đêm đến, Tuyết Chi vô cùng bất an. Nàng lần đầu tiên đêm khuya khoắt mà chạy ra luyện võ. Nhìn sóng nước dao động dồn dập, nàng bỗng nhớ đến người ở Hồng Hoa viện. Lâm Vũ Hoàng ngồi xổm xuống bên người nàng, tay nắm lấy tay nàng đang ngồi tấn, áp chân, ra quyền.



“Ya!” đôi mắt nhỏ của Tuyết Chi mang ý cười, thanh âm non nớt, không thành thạo, vung nắm đấm mềm mại vào trước mũi Lâm Vũ Hoàng. Lâm Vũ Hoàng tức giận chỉ chỉ vào mặt mắng nàng ngốc, dám đánh phụ thân của mình.



Sóng nước óng ánh chói mắt.



“Ya!”



Dưới bầu trời bao la, ánh mắt Tuyết Chi lóe ra, cắn răng múa kiếm, nhanh nhẹn mà mạnh mẽ chặt đứt một cái cọc gỗ.