Nguyệt Quang Tiểu Hoa

Chương 7




25

Mọi người trong phòng đều giật mình.

Anh tôi mang theo cảnh sát tới đây.

Nhiều người mặc cảnh phục xông vào phòng và dễ dàng khống chế nhóm người này.

Rồi tôi nhìn thấy anh tôi.

Anh gần như lảo đảo đi về phía trước, ngồi xổm xuống trước mặt tôi cởi sợi dây trói cổ tay tôi ra.

Sau khi cố gắng cởi trói nhiều lần mà không được, tôi mới phát hiện ra tay anh ấy đang run rẩy.

"Anh."

Tôi gọi anh ấy, anh ấy đóng băng một lúc, rồi ôm chặt lấy tôi.

Tôi cứ để anh ấy ôm tôi.

Mùi hương trên người anh ấy khiến tôi rất yên tâm, có lẽ anh ấy là anh trai tôi nên tôi mới yên tâm như vậy.

Vừa nãy, tôi đã nhìn thấy đôi mắt của anh tôi.

Rất đẹp.

Quá đẹp rồi.

Anh ôm tôi đủ rồi, muốn buông tôi ra.

Khi anh ấy rời khỏi tôi, tôi đột nhiên che mắt anh ấy lại.

"Nam Giai." Anh nắm lấy tay tôi, khẽ thì thầm tên tôi.

Nhưng tôi không thể nhìn anh ấy, thật sự, không thể nhìn.

Lông mi anh cào vào lòng bàn tay tôi, nhưng tôi thấy tim mình đang đập loạn xạ.

Anh tôi quá đẹp trai rồi, bên trong đôi mắt ấy như có một tia nắng rơi xuống, có cả thứ gì đó sa đọa, bùng cháy ôm lấy tôi.

Tôi sợ nếu nhìn quá nhiều, tôi không thể khống chế bản thân mình mà lại làm tổn thương anh ấy một lần nữa.

Tay tôi cuối cùng vẫn bị anh ấy kéo xuống.

Trán anh áp vào trán tôi, cọ xát nhẹ nhàng.

"Nam Giai."

"Có phải hành hạ anh trai rất vui không?"

"Nghĩ xong bị anh trai tính sổ thế nào chưa?"

26

Tôi bị anh tôi kéo về nhà anh ấy.

Anh ấy không nhẹ nhàng chút nào.

Cổ tay tôi có vài vết đỏ do sợi dây thừng gây ra, nhưng cũng không đau lắm.

"Thích lừa anh trai đúng không?"

“Thích làm anh trai hoảng sợ đúng không?”

“Thích nhìn thấy anh trai vì em mà lo lắng đúng không?”

Tôi cảm nhận được anh ấy đang tức giận.

Anh ấy kéo cà vạt, gần như tuyệt vọng nhìn tôi: "Nam Giai, sao em không chịu trưởng thành vậy?"

"..."

Thật ra tôi đã trưởng thành rồi, càng trường thành tôi lại càng trẻ con với hèn hạ, anh ấy không hiểu.

Trên cà vạt của anh trai có mùi nước hoa nam, anh ấy dùng nó bịt mắt tôi lại.

Tầm nhìn bất ngờ rơi vào bóng tối, sau khi bị tước đoạt, tất cả các giác quan đều được phóng đại vô hạn.

Tôi nghe thấy giọng nói của anh ấy.

"Nam Giai."

"Có biết tiếp theo anh sẽ làm gì với em không?"

Chắc là……

"Trừng phạt em?"

Thường thì những lúc như này anh tôi sẽ cười, nhưng anh ấy không cười, lần đầu tiên tôi phát hiện ra rằng anh ấy đang nghiêm túc.

Anh nói: "Ừm."

"..."

Anh ấy nắm cổ tay tôi xoa xoa, vừa rồi tôi bị dây thừng siết chặt, thật ra có chút đau.

Không biết anh trai đã lấy gì trói hai tay tôi ra sau lưng.

Anh bóp cằm tôi, bắt tôi nhìn lên.

"Có biết dáng vẻ bây giờ của em giống gì không?"

Tôi biết rằng dáng vẻ bây giờ của tôi khẳng định rất kinh khủng.

"Giống……"

Tôi còn chưa nói ra từ đó anh trai đã bịt miệng tôi lại.

Trong một lúc lâu, anh ấy không lên tiếng.

Tôi cảm nhận được đầu anh tựa vào vai tôi, run rẩy.

Tôi nghiêng đầu.

Như thể thủy triều đã rút đi ngay lập tức.

"Nam Giai, thật xin lỗi."

"Anh không nên làm điều này với em."

Sau đó, anh ấy cởi thứ đang buộc vào cổ tay tôi ra.

Tôi tháo chiếc cà vạt che mắt mình ra, qua một khe hở nhỏ, tôi nhìn thấy đôi mắt của anh trai.

Giống như biển sâu, luôn nhẫn nhịn và kiềm chế.

"Nam Giai, bị dọa sợ rồi à?"

"Xin lỗi, xin lỗi, sao anh có thể làm như vậy với em..."

Anh ôm tôi vào lòng.

"Là anh trai khốn nạn."

"..."

27

Sau đó anh tôi để tôi đi ngủ.

Tôi ngủ không được, muốn ra ban công để hóng gió nhưng anh trai đã ở đó rồi.

Tôi không biết anh ấy còn hút thuốc.

Bởi vì, anh chưa bao giờ hút thuốc trước mặt tôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào tia lửa nhấp nháy trên đầu ngón tay anh.

Sau đó, anh giơ tay lên, dí tàn thuốc vào cánh tay mình.

Lần thứ hai anh ấy dí nó, tôi lao ra ban công, nhào vào anh ấy, vẻ mặt anh ấy mơ hồ, tôi túm lấy cổ áo anh ấy.

"Anh muốn làm gì? Anh muốn làm gì?"

Cánh tay anh ấy bị phỏng, anh ấy tự đốt, tôi không dám nhìn vết thương đó.

Tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh ấy: "Anh để em tự làm mình bị thương. Là lỗi của anh."

"Đó không phải lỗi của anh!" Tôi gần như hét lên những lời này trong khi nắm lấy cổ áo anh ấy.

"..."

Ánh trăng nằm nhẹ nhàng nằm trong mắt anh ấy, anh ấy nhìn tôi chằm chằm, khóe môi nhếch lên cười.

"Nhưng anh còn có cách nào khác đây, Nam Giai."

“Anh không dám nghĩ nếu hôm nay mình đi chậm một giây thì sẽ ra sao."

"Nhưng anh không thể trách em, anh là anh trai em mà."

"Em làm gì cũng đều là bởi vì anh."

"..."

Tôi chưa bao giờ hối hận về những gì mình đã làm như ngày hôm nay. Tôi nghĩ tôi đã đánh giá thấp ý nghĩa của tôi với Đoàn Cảnh Thâm rồi.

"Xin lỗi."

"Sao em lại nói xin lỗi anh?" Anh chống cằm và cười với tôi.

Tôi mang theo một hộp y tế để xử lý vết thương cho anh ấy, chúng tôi ngồi cạnh nhau dưới ánh trăng.

"Em quá tùy hứng rồi."

Tôi bôi cồn i-ốt vào vết thương của anh ấy, anh ấy không hề kêu đau chút nào.

Tôi tiếp tục: "Sau này emsẽ không làm chuyện như vậy nữa, em đột nhiên phát hiện ra người mình quan tâm bị tổn thương là cảm giác như vậy."

Anh xoa nhẹ đầu tôi: "Em đánh cược anh trai sẽ tới cứu em sao?"

Tôi sững người một lúc, rồi gật đầu.

Đúng vậy, tôi đang đánh cược.

"Vậy thì hãy giao tương lai cho anh trai đi."

"Sau này cũng phải nghĩ như vậy."

"Bất kể lúc nào, bất kể ở đâu, nếu như em bị thương anh trai đều có thể tới cứu em."

"..."

Nhiều năm sau, tôi đuổi theo ánh trăng đêm đó không biết bao nhiêu lần.

Lúc đó tôi mới nhận ra rằng trong mắt anh tôi là ánh trăng đẹp nhất.

Tôi đặt những dụng cụ còn lại vào hộp y tế. Mang theo trái tim rối bời của mình, ngước lên hỏi anh: "Đoàn Cảnh Thâm Thần, anh chỉ coi em là em gái của anh thôi sao?"

"..."

Cả thế giới tĩnh lặng, như thể chỉ nghe thấy hơi thở quyện vào nhau.

Rồi anh mỉm cười, ánh trăng di chuyển trong đáy mắt anh ấy.

"Em nghĩ có thể không?"

"..."

Thế thì không sao rồi.

Tôi kéo cổ áo anh ấy, hôn anh dưới ánh trăng.

28

Tưởng Hựu Y đã vào cục cảnh sát rồi.

"Anh không ngạc nhiên với kết quả này."

"Nếu cô ta bắt cóc em thì phải nghĩ đến hậu quả này."

Anh ấy vừa nói vừa xoay vô lăng.

Bây giờ anh ấy đều đưa đón tôi đi làm, anh ấy nói rằng bị tôi dọa sợ rồi.

"Tốt nhất nhà cô ta nên quản cô ta thật tốt. Cái gì cũng viết hết lên mặt."

"Nội bộ Tưởng thị đã bắt đầu đấu đá rồi, trong một thời gian sẽ không ai chú ý đến cô ta nữa."

Chiếc xe nhẹ nhàng lái vào bãi đậu xe.

Anh tôi tựa vào vô lăng, chống cằm nhìn tôi.

"Vậy nên."

"Nam Giai, hôm nay em có chuyện gì muốn nói với anh không?"

"..."

Anh tôi chuẩn bị đọc suy nghĩ của tôi rồi.

Tôi sờ mũi, giật giật khóe miệng.

"Là thế này, anh."

"Em đang nghiên cứu về lĩnh vực quyền lực ngầm và mua bán tình dục. Anh cũng biết mà, ngành công nghiệp này phải có rất nhiều ô dù."

"Em muốn nói, nếu như anh có biện pháp..."

Trán bất ngờ bị gõ một cái.

"Anh có từng nói em không được làm mấy chuyện nguy hiểm này chưa?" Anh trai lạnh mặt.

Tôi che trán, đau khổ nhìn anh: "Nhưng anh cũng từng nói với em, muốn làm gì thì làm..."

Lông mày anh giãn ra.

Tôi kéo tay áo anh: "Hơn nữa, anh, em không thể làm ngơ được."

"Khi nhìn thấy họ, em đã nghĩ, nếu không có anh, liệu có một ngày nào đó có thể em sẽ biến thành họ không?"

"Em biết anh đã làm trại trẻ mồ côi cũ của chúng ta phá sản và xây dựng lại một nơi khác."

“Nhưng mà, những cô gái như thế này vẫn còn rất nhiều…”

Tôi luôn tin rằng làm phóng viên là chức trách của mình.

Chính là phơi bày mọi thứ dưới ánh sáng, phá vỡ các vết nứt và để ánh sáng chiếu vào.

Anh nhìn tôi hồi lâu rồi thở dài: "Nam Giai, anh đồng ý cho em làm chuyện này không phải bởi vì anh đồng ý với ý tưởng của em."

"Là bởi vì anh biết, cho dù anh không cho em đi thì em cũng sẽ lén lút đi."

"Con đường... Anh sẽ tìm giúp em."

"Anh chỉ có một yêu cầu."

"Đừng đặt mình vào nguy hiểm."

"Nếu em đặt mình vào nguy hiểm một lần nữa..."

Anh tôi gõ tay lái, có lẽ ánh sáng trong gara không được tốt lắm, mắt anh tối sầm lại trong giây lát.

"Anh sẽ nhốt em dưới tầng hầm cho đến hết đời."

"..."