Mục Phương Sinh căng thẳng theo dõi tình hình chiến đấu, sau một hồi giao tranh ác liệt, cuối cùng Đồ Ngọc cũng thành công dùng khăn giấy bắt được con gián. Cậu lao ra khỏi cửa, chạy đến giữa hành lang, rồi không giảm tốc độ mà rẽ vào nhà vệ sinh
——
Mục Phương Sinh nghĩ cậu định nôn nên vội vàng đi theo xem tình hình. Đồ Ngọc ném con gián vào bồn cầu rồi xả nước, không chỉ một lần mà còn điên cuồng nhấn nút xả thêm vài lần nữa. Sau đó, cậu như bị ám ảnh, lao đến vòi nước bắt đầu rửa tay.
Cậu rửa đến tận phút thứ năm thì Mục Phương Sinh bên cạnh không nhịn được mà bật cười.
Đồ Ngọc lườm anh một cái sắc lẹm, dùng một tay búng một ít nước lên mặt anh, rồi lại cúi đầu tiếp tục rửa.
Nhìn thấy các đốt ngón tay của Đồ Ngọc đỏ ửng lên vì cọ rửa quá mạnh, Mục Phương Sinh tiến đến nắm lấy tay cậu, dùng tay kia tắt vòi nước: “Đừng rửa nữa, ngoan nào.”
Trong hành lang có tiếng bước chân, anh chột dạ theo phản xạ, kéo Đồ Ngọc vào toilet nam.
Nhưng tiếng bước chân bên ngoài hoàn toàn không dừng lại ở trước nhà vệ sinh.
Không gian xung quanh lại trở nên yên tĩnh.
Mục Phương Sinh nhìn chằm chằm vào đôi môi mím chặt của Đồ Ngọc, không biết sức mạnh từ đâu trong người anh tuôn trào, anh nhẹ nhàng đẩy Đồ Ngọc tựa lên vách ngăn, hơi ngẩng đầu lên hôn lên môi cậu.
Chỉ là môi chạm môi, nhưng lại không đủ, anh cứ hôn liên tiếp như không thể dừng lại.
Có lẽ Đồ Ngọc không chịu nổi sự lơ lửng như chuồn chuồn lướt nước này, nên đè Mục Phương Sinh ngồi xuống nắp bồn cầu, ngón tay bấu chặt vai anh đầy uy hiếp, nhỏ giọng nói: “Anh có biết đây là đâu không?”
“Đơn vị.” Mục Phương Sinh trả lời.
“Hôm nay Lương Tịnh Như nạp thêm can đảm cho anh à?”
Mục Phương Sinh khựng lại, rồi gật đầu: “Tiểu Ngọc, anh nghĩ anh vẫn sẽ chờ cô ấy. Nhưng anh đã suy nghĩ nghiêm túc rồi, anh không phải vì mê muội mà làm bậy, không phải vì cô đơn mà chọn bừa, cũng không phải vì thích em
——
“
“Anh yêu em.”
Anh nhìn Đồ Ngọc biến thành một chiếc máy tính bị treo.
Suy nghĩ một chút, Mục Phương Sinh lại nói thêm: “Không có ‘cũng’, anh yêu em.”
Đồ Ngọc buông tay trên vai anh như bị điện giật, xoay người suýt chút nữa đụng phải cánh cửa ngăn, nghiêng người lùi lại một bước, đẩy cửa ra và đi mất.
Mục Phương Sinh nhìn chằm chằm vào cánh cửa ngăn, chớp mắt, ngồi trên nắp bồn cầu đợi một lúc, rồi giơ tay chạm vào môi mình, từ giữa môi đến khóe môi đang nhếch lên, anh khẽ hắng giọng, hạ tay xuống, cũng mở cửa ngăn và đi ra ngoài.
Anh vừa huýt sáo vừa rửa tay, tiện thể nhận cuộc gọi từ cha mình hẹn gặp mặt sau giờ làm việc hôm nay.
Vừa đặt điện thoại xuống, đột nhiên anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ buồng kế bên!
“…”
Chuông reo hết hai nhịp tám, sau đó có một giọng nói nghe như đang nuốt phải hoàng liên vang lên: “Tôi không có ở nhà, anh để bưu phẩm vào ngăn tủ tự động nhé, đúng rồi.”
Mục Phương Sinh yên lặng chờ, mười giây sau, cửa ngăn mở ra, và Từ Chấn đứng trước mặt anh.
Khoảng cách giữa hai người lúc này không đến một mét, nhưng lại có cảm giác xa cách như ngàn năm.
Hai giây sau, Từ Chấn nhướng mày, mở miệng trước: “Hay là thế này, cậu coi như tôi chưa nghe thấy gì nhé?”
“Không được,” Mục Phương Sinh day day giữa chân mày, “Phải giết người diệt khẩu.”
“Không, không, không,” Từ Chấn đưa tay làm động tác kéo khóa trên môi, đồng thời lùi lại: “Diệt khẩu thì khách khí quá!”
Vừa nói xong, Từ Chấn đã lùi đến cửa nhà vệ sinh nam, quay đầu bỏ chạy.
Sầu. Mục Phương Sinh nghĩ.
Nhưng may mà đó là Từ Chấn, nếu là loại như Tiền Đào thì cả đội đã nổ tung rồi.
Nơi Mục Khang Thư hẹn gặp là một hiệu sách.
Hiệu sách này là mô hình mới nổi lên ở Thủy Thành trong hai năm gần đây, vừa là quán cà phê mèo, vừa là quán nước, vừa là hiệu sách.
Đối tượng thu hút chủ yếu là giới trẻ, vuốt ve mèo, đọc sách và uống trà sữa.
Lần đầu tiên trong lịch sử, một người bận rộn như ông Mục lại đến sớm hơn anh. Khi Mục Phương Sinh tìm thấy ông, ông già đang ôm một con yêu quái lông dài mặt thì bẹt dí, như đang dỗ một đứa trẻ, nhẹ nhàng vuốt ve nó.
Con Garfield trông thật khó thở, như bộ não của nó không đủ dùng oxy.
Mục Phương Sinh bị cảnh tượng này làm cho mất cảnh giác, bị đánh trúng vào tim, khí thế căng thẳng của anh bất giác thả lỏng.
Sợ làm phiền quái vật lông dài, anh nhẹ nhàng kéo ghế mây ra, ngồi xuống, lặng lẽ cố gắng thu hút sự chú ý của Mục Khang Thư: “Cha, con đến rồi.”
Cha anh mỉm cười gật đầu, giọng điệu dịu dàng: “Ừ, cha đâu có mù.”
Mục Phương Sinh: “…” Không còn gì để nói nữa.
TV màn hình lớn ở khu vực nghỉ ngơi của hiệu sách đang phát tin tức với âm lượng nhỏ. Tin tức tình cờ là đoạn clip Mục Khang Thư đi khảo sát ở một làng quê, ông trong màn hình và ông trước mắt anh mặc cùng một bộ trang phục, áo kiểu Trung Sơn màu xám, đội một chiếc mũ vải màu xanh lam.
Phát hiện anh đang liếc nhìn TV, Mục Khang Thư cười cười, ôm con quái lông dài đặt xuống đất, phủi mấy sợi lông bám trên áo kiểu Trung Sơn của mình: “Con có thấy cha thường xuyên xuất hiện trên TV là hư vinh không?”
Ngay lúc Mục Phương Sinh đang định mở miệng nói: “Cũng không hẳn”, nhưng bỗng nhớ đến lời của Đồ Ngọc như một câu thần chú: “Đôi khi thành thật một chút thì tốt hơn”. Anh im lặng một lúc, rồi đáp: “Không phải ‘cũng’, con thấy phải gọi là quá hư vinh.”
Dường như ông chưa bao giờ nghe thấy con trai mình nói chuyện với mình một cách thản nhiên như vậy, Mục Khang Thư sửng sốt một chút, sau đó cười lớn.
Vị trí gần cửa sổ, nắng chiếu vào, Mục Khang Thư tháo chiếc mũ xuống.
Lúc này Mục Phương Sinh mới phát hiện ra, ở hai bên tóc mai của cha mình có một mảng tóc trắng mới mọc, mảng tóc đó không che được vết sẹo dài từ cuộc phẫu thuật.
“Cha!”
Mục Khang Thư xua tay: “Dạo trước cha bị đột quỵ nhẹ, may mà có thư ký đi cùng, đưa vào bệnh viện kịp thời,” ông xòe bàn tay phải của mình ra, “Chỉ là bây giờ cầm bút viết chữ hơi run, nhưng vốn dĩ bản thảo cũng không cần cha tự viết, không ảnh hưởng gì nhiều.”
Mục Phương Sinh muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Mục Khang Thư lại giơ tay ra hiệu bảo anh dừng lại.
“Phẫu thuật xong, cha thường hay mơ. Có lần mơ thấy lúc con còn nhỏ, lần đó ở Viện Phúc Lợi Liên Kết Thiên Thần, cha đã đánh con. Con còn nhớ không?”
Mục Phương Sinh gật đầu.
Một lúc sau, anh nhận thấy ánh mắt của Mục Khang Thư dường như đang nhìn về nơi xa xăm, chính là Viện Phúc Lợi hai mươi năm trước: “Mặc dù hồi còn nhỏ chúng ta không nói chuyện nhiều, nhưng đó là lần đầu tiên con không nói chuyện với cha suốt hai tháng. Cha biết đó là vì chuyện cha đánh con, nên cha đã trách con làm quá lên, nói rằng cha không hề đánh mạnh.”
Rồi, con lần đầu tiên lớn tiếng với cha, con nói——”
“Nhưng con cảm thấy rất đau.” Mục Phương Sinh nói, lời này vừa thốt ra, sống mũi cay cay, dường như có thể cảm nhận được nỗi ấm ức đã âm thầm lớn lên suốt hai mươi năm qua.
“Cha xin lỗi, con trai.”
Mọi âm thanh xung quanh bỗng chốc thu vào tai.
Tiếng lật sách, tiếng mèo trong cửa hàng chơi đùa với chuông đồ chơi, tiếng máy pha trà sữa trong nhà bếp cách đó không xa một chút.
Mục Phương Sinh nhanh chóng rút hai tờ giấy từ hộp khăn giấy trên bàn, ngả người tựa lưng vào ghế, dùng khăn giấy che mặt.
Mục Khang Thư tiếp tục nói: “Cha luôn mơ về mẹ của con, Tống Lam Thanh…”
“Bà ấy mất trong một vụ tai nạn giao thông khi con còn vài tháng tuổi,” Mục Phương Sinh nói qua lớp khăn giấy, giọng nghẹn ngào, “Trong nhà anh cũng không bày một món đồ nào của bà ấy.”
“Con nghĩ cha không có tình cảm với mẹ con, cha chỉ yêu công việc thôi phải không?”
Mục Phương Sinh lấy khăn giấy ra khỏi mặt, nhìn Mục Khang Thư bằng một đôi mắt đỏ hoe.
Mục Khang Thư thở dài, nở một nụ cười tự giễu: “Mẹ con không phải mất trong tai nạn giao thông, vốn cha định mang bí mật này xuống mồ,” ông cúi đầu nhìn đồng hồ, “Cha phải kịp chuyến bay lúc 9 giờ tối nay về tỉnh thành rồi, lần sau sẽ nói rõ hơn.”
Mục Phương Sinh đứng lên nói: “Con lái xe đưa cha đi nhé?”
“Đã có tài xế rồi.” Mộc Khang Thư đội mũ lại, đứng thẳng người, “Đợi cha về đã, phải đi hai tuần, khi đó con tiện thì đến đón cha.”
Dừng lại một chút, ông nói thêm: “Cha gọi một ly trà sữa ngọt cho con, thanh toán rồi, cầm lấy rồi hãy đi.”
“Vâng.”
Thế là anh lại ngồi xuống.
Trong lúc chờ trà sữa, con mèo Garfield lông dài màu cam mà Mục Khang Thư ôm nhảy lên chiếc ghế đối diện, anh nhìn quanh quất, thấy không ai để ý, liền lén vò vò hai bên má của con mèo như một kẻ trộm.
Con mèo lắc cái đầu béo và hắt hơi, Mục Phương Sinh rút tay lại.
Khi trà sữa được mang lên, anh uống đến ngụm cuối cùng, sau đó lại lén không có ai mà vuốt mèo thêm một chút rồi mới rời khỏi tiệm sách.
Vì trong nhà Mục Phương Sinh vừa xảy ra một “trận chiến”, lớp vôi trên tường rơi xuống cả hai kí lô, đồ nội thất nhỏ cũng hỏng quá nửa, và anh đã làm lành với Đồ Ngọc, nên anh và con chó golden Bánh Mì của mình quyết định quay trở lại cuộc sống ăn nhờ ở đậu ngay trong đêm.
Đêm đó.
Trên ban công nhìn ra ngoài phòng ngủ của Đồ Ngọc, trong bồn tắm lớn gần bằng nửa hồ bơi.
Gió đêm thổi thẳng vào mặt, không bị ngăn cách bởi tường hay cửa sổ, tiếng ve kêu và chim hót nghe thật rõ ràng.
Có cảm giác như đang ở ngoài thiên nhiên hoang dã.
Nơi lộ thiên như thế này làm cơ thể nhạy cảm hơn, Mục Phương Sinh đặt hai khuỷu tay lên thành bồn tắm hình chữ nhật, mắt nhắm lại, rên rỉ thấp giọng theo nhịp va chạm của cơ thể, người phía sau đột nhiên tăng tốc, anh đưa tay vỗ nhẹ lên cánh tay đối phương: “Đừng vội, chậm lại một chút.”
“Biết sai sử người khác thật.”
Vừa đạp ga liền phải hãm tốc độ, người kia cạ vào tuyến tiền liệt trong anh, từng chút từng chút, lửa nóng từ xương cụt theo từng dây thần kinh bùng cháy khắp người, toàn thân mềm nhũn, môi anh khô khốc, anh theo phản xạ liếm môi, rồi cằm anh bị nắm lấy, môi Đồ Ngọc áp lên, lưỡi lùa vào, hỏi nhỏ: “Muốn bắn luôn hay chơi thêm chút nữa?”
Mục Phương Sinh chớp chớp mắt, lông mi áp lên gò má cậu, “Tùy em.”
Nước trong bồn đã nguội, Đồ Ngọc buông anh ra, ngả người ra sau, vươn tay mở vòi nước nóng bốc khói, thêm vào bồn tắm, ôm lấy anh: “Vậy thì chơi thêm chút nữa.”
Không biết có phải do ‘tập thể dục’ trước khi đi ngủ hay không mà đêm ấy anh ngủ rất say, nhắm mắt mở mắt đã thấy mặt trời lên cao.
Anh mò dưới gối lấy điện thoại ra xem giờ—6:40.
Bây giờ vẫn còn sớm, chiếc gối còn lại trống rỗng. Anh gọi “Bánh Mì”, nhưng không có con chó nào trả lời anh, nên anh biết Đồ Ngọc đã dắt chó đi dạo rồi.
Năm phút sau, tiếng chó sủa vui vẻ vang lên, Đồ Ngọc mang theo hương vị sương sớm lao đến bên giường, lôi anh dậy khỏi giường: “Anh Sinh, dậy chạy bộ thôi.”
“Không được, anh bị kẹt ở trên giường rồi!” Không biết Đồ Ngọc mua loại đệm nào mà anh ngủ cực ngon, vừa tỉnh dậy chỉ muốn nằm lì trên chiếc nệm êm ái như mây này, nhưng Đồ Ngọc là người có sức mạnh đáng sợ, Mục Phương Sinh không đấu lại đành xin tha: “…Nếu muốn tiêu hao sức lực thì có thể ‘làm’ anh thêm lần nữa?”
Đồ Ngọc tựa hồ bị ấn nút dừng lại, đang phân vân không biết có nên chấp nhận lời đề nghị hay không, nhưng ngay lập tức lại nghiêm nghị kéo Mục Phương Sinh dậy: “Dù sao cũng là sinh viên tốt nghiệp khoa Chiến thuật, tất cả các bạn học khác của anh đều vào đội cảnh sát đặc nhiệm rồi phải không?”
Mục Phương Sinh hơi nhếch môi khi cậu nhắc đến Tần Vãn, cảm thấy buồn cười: “Em có ý kiến ​​gì về Tần Vãn à?”
Nhưng Đồ Ngọc không để anh lảng sang chuyện khác: “Thể lực của anh bây giờ không sợ bị đám sinh viên khoa Điều tra cười à?”
“Ở đâu có nhiều cảnh sát đặc nhiệm như vậy… Trong ký túc xá của bọn anh có ba người, có tên nào vào đặc nhiệm đầu. Ngoài ra còn có Lý Triển Thành, nhà siêu giàu, giờ làm trưởng đồn biên giới ở Vấn Thị.”
Đồ Ngọc: “Anh không đứng dậy được à?”
Mục Phương Sinh lăn từ đầu giường này sang đầu giường kia: “Dậy dậy dậy.”
Bên ngoài trời thực sự rất đẹp.
Khu Vịnh Hải Lam mang một cảnh quan xanh mướt thể hiện đúng đẳng cấp nhà giàu, những bụi cây cọ và thảm thực vật khác biệt hẳn với những nơi khác, lá xanh mướt hơn cả lá giả, hoa cũng đủ sắc màu khoe sắc.
Đồ Ngọc chỉ đưa cho anh một chiếc tai nghe Bluetooth, sau đó chỉ vào chiếc tai nghe còn lại trên tai mình, rồi quay người bỏ chạy.
Ba phút sau, anh cuối cùng cũng hiểu tại sao anh chỉ được đưa một chiếc
——
nếu anh cách Đồ Ngọc hơn mười mét, giọng hát của Trương Học Hữu lập tức ngắt quãng; nếu quá hai mươi mét, ngoài phạm vi kết nối Bluetooth, Trương Học Hữu sẽ không hát nữa.
Đang tới đoạn điệp khúc mà không hát nữa, khó chịu vô cùng.
Vì để Trương Học Hữu hát trọn vẹn, anh ra sức chạy theo Đồ Ngọc.
Chạy được bảy cây số, Đồ Ngọc dừng lại ra hiệu đã xong, anh liền nằm vật xuống đất như cúp điện — ít nhất đã bốn, năm năm rồi anh chưa chạy như vậy, tim đập như sắp nổ tung.
Ngay cả mu bàn tay cũng đỏ bừng. Anh bỏ tay xuống nhìn lên bầu trời.
Mặt trời bị mây bao bọc, những đám mây hình bầu dục giống như những quả trứng trắng khổng lồ, ánh nắng uốn lượn như mạch máu. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bầu trời đẹp như vậy.
Đồ Ngọc đứng cạnh anh, đưa tay ra, mặt trời chiếu vào mu bàn tay đó, cậu trắng đến nỗi Mục Phương Sinh dường như mơ hồ nhìn thấy những khớp xương dưới lớp da trong suốt.
“Chúng ta về nhà thôi,” Đồ Ngọc nói, “Cho anh xem tuyệt chiêu tất sát mới học của Bánh Mì.”
Sự tò mò về tuyệt chiêu tất sát của Bánh Mì đã thúc đẩy anh nắm lấy tay Đồ Ngọc đứng dậy, chạy một mạch về nhà, vừa mở cửa, Đồ Ngọc hớn hở huýt sáo.
Con chó lông vàng thở hổn hển chạy nước kiệu đến tận lối vào, nhảy lên, xoay người dùng hai chân sau đá vào ngực Mục Phương Sinh!
Dù sao thì đó cũng là một con chó nặng gần ba chục cân, Mục Phương Sinh không kịp phản ứng đã bị cú đá này hất văng ra ngoài cửa!
Anh đứng dậy, mắt đầy sao xẹt, nhìn thấy Đồ Ngọc vẫn còn cười ha ha ở đó, liền tức giận: “Em dạy nó đá xoay hồi nào vậy!”