Trong chốc lát, toàn bộ Hỏa điện đều bị chìm trong nước, đình đài lầu các đều bị mấy người các nàng phá tan hoang.
Nhìn qua thật đúng như bãi chiến trường, nếu dùng từ ngữ hiện đại có thể hình dung như " một vùng tàn tích " hay đúng hơn là " một bãi phế thải " thảm không tưởng nổi.
Ừm, đúng là tác phẩm của nàng, như vậy còn dám nói nàng vô dụng nữa không. Nhìn sang hai người đang đánh đến quên mất trời đất kia, Thủy Nguyệt cảm thán:
- Giá mà mang theo máy quay phim thì hay rồi
- Mang theo làm gì? - Thủy Hoàng thắc mắc
- Quay phim chứ sao nữa, anh nhìn đi, y chang phim kiếm hiệp luôn. - Thủy Nguyệt chỉ về phía hai người
- Chậc, tiếc thật. - Thủy Hoàng cảm thán
- Đây hả?
Tiểu Bạch long từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc máy quay phim đưa cho anh em nàng.
- Tiểu Bạch long, huynh lấy đâu ra vậy, hiệu sony luôn mới ghê chứ, muội cứ tưởng huynh không thích đồ hiện đại chứ.
- Tùy thôi, với lại huynh thích mấy thứ này hơn là phải vẽ, phải ghi hay phải dùng sức mạnh để ghi nhớ mọi thứ. Nói chung đồ hiện đại rất tiện
- Huynh đệ ngươi nói rất đúng, ta tán thành hai tay. Không như mấy gã bảo hủ kia suốt ngày nói dùng mấy thứ này là hạ thấp bản thân, ta khinh, bọn hắn chế được mấy thứ này chưa mà khinh người khác...
- Đúng vậy, ta cũng tán thành cách nghĩ của huynh, cứ suốt ngày giữ cái tư duy bảo hủ như vậy nên mới bị gọi lạc hậu đó...
Chậc, hai người này có vẻ hận không thể gặp nhau sớm hơn đây, đúng là đồng chí cùng chung chí hướng mà.
Không quan tâm hai người kia thảo luận tới tận đâu, nàng cầm máy bắt đầu quay.
***
Trường thương và hỏa kiếm giao nhau, hai ngọn lửa hừng hực thiêu cháy lẫn nhau
- Hỏa Thiên, ngươi đừng quên thân phận của mình.
- Ta chưa bao giờ quên, nhưng người đã đụng đến nàng ta sẽ không để yên.
- Chỉ vì một nữ nhân mà dám đối đầu với ta, ta không ngờ ngươi lại tầm thường như vậy.
- Ta chấp nhận vì nàng mà làm người tầm thường còn hơn làm thế thân cho ngươi. - Hỏa Thiên lạnh lùng nói
- Hừ, ngươi đừng quên là ai đã cứu ngươi, là ai đã cho ngươi đứng trên người khác
- Ta chưa bao giờ muốn những thứ đó, với lại từ khi nghĩa phụ chết ta đã trả hết những gì ta nợ các ngươi rồi.
- Cho dù thế thì sao? Ngươi vẫn phải chịu sự cai quản của ta, cho tới khi ấn ký thuộc về ta, nếu không thì chết đi
Ánh lửa bùng lên sáng rực cả bầu trời, hai người ngươi một chiêu ta một chiêu bất phân thắng bại. Từ góc độ của Thủy Nguyệt nàng chỉ thấy lửa bao quanh bầu trời, không biết...hắn có ổn không?
- Yên tâm, Thiên Thiên nhất định sẽ thắng, nếu không hắn không xứng với em đâu, không phải sao?
- Ai...ai thèm lo cho hắn chứ
- Rồi rồi, không lo cho hắn, giờ đưa máy đây để anh quay cho. - Thủy Hoàng lấy máy trong tay nàng rồi xoa đầu nàng.
" Ầm ", hai ngọn lửa đối nghịch tách ra rồi lại lao vào nhau. Không biết qua bao lâu lại một tiếng " Ầm " rung trời nữa vang lên.
Hai ngọn lửa đối nghịch nhau nhạt dần rồi biến mất. Chỉ còn lại hai người đang đứng đối diện nhau, Hỏa Thiên đang chĩa kiếm về phía Hỏa Kình còn thanh trường thương của hắn thì không thấy đâu. Cục diện đã rõ, Hỏa Thiên thắng.
- Nói cho ta biết, đó không phải sự thật - Hỏa kình như gào lên
- Là thật - Hỏa Thiên khẳng định
- Không thể nào? Ta không tin
- Tin hay không tùy ngươi, dù sao đi nữa chức Hỏa thần này vốn là của ngươi, bây giờ ta trả cho ngươi, từ nay về sau chúng ta không quan hệ
Nói xong ấn ký từ trán Hỏa Thiên hiện lên rồi biến mất, từ trán Hỏa Kình xuất hiện một ngọn lửa nhỏ, ngọn lửa dần biến thành ấn ký Hỏa thần rồi cũng biến mất.
Mọi việc đã xong, Hỏa Thiên thu kiếm lại rồi tiến về phía nàng, đến trước mặt nàng hắn cười tươi vui vẻ.
- Ta thắng rồi, bây giờ nàng chấp nhận tình cảm của ta rồi chứ?
- Ta về đây - Nàng đỏ mặt quay đi chỗ khác
- Ta xem như nàng đã đồng ý, từ giờ ta thuộc về nàng. - Hắn vui vẻ nói
- Ta...ta mới không cần
- Vậy nàng thuộc về ta
- Ai thuộc về ngươi chứ
- Vậy ta thuộc về nàng
...
Cuộc đối thoại cứ thế cho đến khi hai người biến mất để lại Hỏa Kình chỉ đứng lặng nơi đó không lên tiếng. Thủy Hoàng và tiểu Bạch long nhìn nhau rồi mỉm cười chạy theo xem náo nhiệt.
***
Hai tháng sau
- Em gái à, em thật quá đáng, sao lại bắt anh ở lại đây mà em thì về chứ?
- Hết hè rồi em phải đi học, từ giờ cho tới hè sang năm anh an phận làm Thủy thần đi.
- Gì chứ, sao anh phải làm Thủy thần hả?
- Hừ, đừng tưởng em không biết nơi này được giao cho anh quản lý, em làm thay cho anh lâu như vậy rồi giờ anh còn muốn gì hả?
- Nếu vậy em đưa anh khối bạch ngọc đi
- Em đưa cho tiểu Bạch long, huynh ấy trả cho anh cả rồi, nếu muốn thì anh đi mà tìm anh cả ấy.
- Em...em...
- Không nói nữa em đi đây, à, Thiên Thiên đi cùng em nên anh tìm người khác phụ ha
Nói xong không để Thủy Hoàng phản ứng kịp, nàng nắm tay Hỏa Thiên rồi biến mất.