Nguyệt Nguyệt & Thiên Thiên

Chương 6




sắp xếp ổn thỏa mọi việc, Thủy Nguyệt và mọi người trở về Thủy điện.

- Nguyệt Nguyệt em tính xử lý như thế nào?

- Anh cũng biết đấy, em đâu có khủng bố như mấy người các anh cho nên...

- Thật xui cho ai chọc vào em

- Cám ơn đã quá khen

- Còn Thiên Thiên thì sao, em tính sao đây, không ngờ mới tới đây không lâu em đã cưa được Hỏa thần nha.

Liếc anh trai một cái

- Anh nghĩ em lưu manh giống anh đấy à?



- Đâu có, còn hơn anh ấy chứ

- Coi bộ lâu rồi anh chưa nếm mùi đau khổ ha

- Ấy ấy, em gái anh là đẹp nhất, xinh nhất, hiền dịu nết na nhất...

Hai anh em Thủy Nguyệt ngồi trong phòng tâm sự mà khiến cho ai đó ở bên ngoài đi qua đi lại như kiến bò trên trảo nóng.

Haiz, Nguyệt Nguyệt thật sự giận hắn rồi sao, từ lúc về tới giờ nàng thậm chí còn không thèm liếc lấy hắn một cái. Còn ca ca nàng nữa nhìn hắn với ánh mắt ấy là có ý gì đây?

Mà điều đó không quan trọng, quan trọng là sao ca ca nàng lại là Thủy Hoàng chứ? Hắn còn nhớ trước đây có lần hắn giúp Lôi thần ngáng chân Thủy Hoàng, mong sao hắn không ghi thù mà ngăn cản hắn.

Điều đó cũng không quan trọng, quan trọng là nàng nghĩ gì về hắn kìa, nàng có ghét hắn không, vì hắn mà thiếu chút nữa là nàng chịu phạt. Cũng vì hắn mà nơi nàng cai quản xảy ra chuyện không may, rốt cuộc nàng có ghét hắn không đây?

Nếu nàng ghét hắn thì hắn phải làm sao, từ bỏ. Không đời nào, khó khăn lắm hắn mới gặp được nàng, hắn sẽ không từ bỏ, chắc chắn không từ bỏ.

Đang mải suy nghĩ đến xuất thần làm Hỏa Thiên không biết hành động từ nãy tới giờ của hắn đã bị hai người nào đó thưởng thức đã mắt.

- Coi chừng đụng cột đó

' Cốp ' nàng vừa nói xong thì y như rằng, haiz, tên này lại điên gì vậy?

- Hahaha...

Tên nào đó không chút khách khí ôm bụng cười làm nàng quả thật rất muốn cười theo



- Hì... không sao chứ?

- Không sao

- Ngươi làm gì mà cứ đi đi lại lại trước phòng ta vậy? - Không giống hắn nha, bình thường hắn mặt dày theo vào luôn mà

- Ta...ta...

- Có gì nói đi, cứ 'ta' hoài ngươi không thấy phiền à?

- Ta... xin lỗi, vì ta mà...

- Không cần

- Hả? - Nàng thật sự ghét hắn đến nỗi không muốn nhận lời xin lỗi của hắn sao

- Là lỗi của ca ca ngươi chứ không phải ngươi, ngươi xin lỗi làm gì

- Nếu vậy...

- Nhưng cũng một phần lỗi do ngươi, việc này ta tính sau, trước mắt là cho tên kia một trận đã. Dù gì cũng là người thân của ngươi, ngươi không ý kiến chứ?

Cứ thử ý kiến đi xem ta xử ngươi thế nào? Tất nhiên câu này nàng cũng chỉ nói ở trong lòng thôi.

- Không ý kiến, nàng muốn làm gì thì làm, dù sao ta với hắn cũng không phải huynh đệ ruột.

- Vậy được rồi, ta tự làm theo cách của mình

Nàng không thắc mắc thân phận của hắn sao? Nhìn ra bối rối trong mắt hắn nàng cười nhẹ.

- Ta không có hứng thú bới móc người khác, nhưng nếu ngươi muốn nói thì ta nghe.

- Cảm ơn nàng - Hắn nhìn nàng cười dịu dàng

Nghe nàng nói vậy, hắn bỗng dưng thấy nhẹ nhõm, nàng không giống những người khác, nàng như vậy hỏi sao hắn không yêu đây.

Nhìn hắn cười với mình, tự nhiên nàng thấy tim đập mạnh, bị sao vậy ta, trước đây nàng đâu có thế đâu. Lại tự nhiên thấy ngượng thế nào ấy.

Nhìn hai con người trước mặt, nam anh tuấn cười dịu dàng đến chảy nước với người nữ, còn người nữ đỏ mặt ngượng ngùng. Nói không có gian tình có ma nó tin. Em gái của anh lớn rồi nha.