Nguyệt Minh Thiên Lý

Chương 27: Thiếu Niên Mến Mộ








Yến hội tổ chức ở điện Lân Đức như thường lệ.Lúc Dao Anh vào cung trời đã chạng vạng tối.Sao đã bắt đầu lác đác mọc ở chân trời, vòm trời mênh mông phía Tây còn đọng nắng chiều, chụp xuống từng luồng hào quang hừng hực nóng bỏng.

Đình đài lầu các sừng sững bên hồ đang tắm trong nắng vàng óng ánh, đổ bóng xuống đầy tráng lệ, hành lang mái che san sát nối tiếp nhau vây quanh.Gió nhẹ lướt qua, đưa tới từng cơn mát rượi.Từ dưới trường cấp, lờ mờ thấy bên trong điện các tiệc tùng náo nhiệt vui vẻ.

Bóng người lay động trong đại đường, vui vẻ cười nói, sau mấy bức rèm che trên ban công mấy tầng cao ngất là ngọc là ngà, lụa thơm bóng tóc.Dưới đài, đám nhạc kỹ ôm tì bà, khất lật*, đàn không, hồ cầm, trống hạt, nha bài, chuông rung ngồi trên chiếu nỉ ban công phía Tây ca hát từng bài.kèn khất lật (một loại kèn từ Tây Vực truyền sang Trung Quốc thời Hán)Trên đài, vũ kỹ mặc y phục rực rỡ nhẹ nhàng nhảy múa theo tiếng nhạc.Dao Anh xuống xe ngựa, đứng trước trường cấp, ngước đầu nhìn lên đài cao đình các sừng sững, tay áo tung bay, khuôn mặt trắng sáng như phát quang.Trên nguyệt đài một chàng trai trẻ tuổi chờ đã lâu kinh ngạc nhìn nàng, mãi mới lấy lại tinh thần, mấy bước lao xuống trường cấp, đứng trước mặt nàng thở hồng hộc, mặt tái nhợt, vẻ mất tự nhiên.Dao Anh cười chào: “Tam Lang.”Trịnh Cảnh yên lặng nhìn nàng, bỗng nắm lấy cổ tay nàng: “Công chúa… Đi theo ta đi.”Dao Anh khẽ giật mình.Trịnh Cảnh đỏ mặt đến tận cổ, lắp bắp nói: “Có chuyện này ta chưa nói cho công chúa… sở dĩ Trịnh gia gặp Tần Vương cầu hôn, không phải vì cha ta coi trọng dòng dõi, mà bởi vì… bởi vì ta ái mộ công chúa.”Vừa mở miệng, cậu càng đỏ mặt hơn, đầu rủ xuống thật thấp, cả người nóng đến mức như bốc mấy sợi khói lên đỉnh đầu.


“Trịnh gia cầu thân… trước khi cầu thân, ta… ta từng gặp… từng gặp công chúa.”Thất công chúa có lẽ chẳng nhớ, nhưng Trịnh Cảnh thì khắc sâu trong tim.Lần đầu tiên gặp Thất công chúa là mùa xuân đào lý tranh nghiên*.

Nhi lang, tiểu nương tử quận Ngụy hẹn nhau ra khỏi thành ngắm xuân, huynh trưởng con thứ Trịnh Cảnh Hòa giận dỗi, đánh cậu rơi ngựa, người đầy bùn.*ý là hoa đào hoa mận tranh nhau nở rộ, dùng để hình dung vẻ đẹp rực rỡ của mùa xuân.Bọn anh chị em trong họ ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống, chế giễu cậu không dùng được.Trịnh Cảnh người đầy bùn, chân bị dây cương cuốn lấy, không sao đứng dậy được.

Huynh trưởng đứng bên cạnh quan sát, chờ cậu lên tiếng cầu cứu, trong lòng cậu nhục nhã, không muốn mở miệng.Mấy thiếu niên ăn chơi ruổi ngựa vây quanh cậu, cố ý vén bào tháo thắt lưng, ra vẻ chọc tức cậu.Đột nhiên, một tiếng roi xé không, Thất công chúa đầu búi đôi búi tóc xoắn ốc, áo đỏ nhũ bạc, váy xòe màu lựu giục ngựa lao xuống dốc, một roi đánh lùi kẻ dẫn đầu đám thiếu niên ăn chơi.Đám thiếu niên lang tức điên định trêu chọc Thất công chúa vài câu, bỗng thấy Lý Trọng Kiền ghìm ngựa dừng cạnh gốc hạnh, hững hờ nhìn qua, sợ run, lập tức giải tán.Thất công chúa xách roi, nhẹ nhàng đẩy đùi phải Trịnh Cảnh bị cuốn lấy ra, để lại một nô bộc giúp cậu xong thúc ngựa quay người chạy tới Lý Trọng Kiền.Trịnh Cảnh ngã sml vào bãi bùn nhão, ngẩng lên nhìn người con gái đã đi xa.Nụ cười rạng rỡ trên gương mặt nàng đã làm hoa hạnh tươi tốt mười dặm trở nên ảm đạm lu mờ.Sau này trong một bữa tiệc riêng của Lý gia Trịnh Cảnh gặp lại tiểu thư thanh danh lan xa của Lý gia, phát hiện nàng và người thiếu nữ lần đầu mình gặp rất không giống, nhã nhặn dịu dàng, cử chỉ đoan trang, không hề tuỳ ý như người xách roi rong ruổi trong gió xuân kia.Lần thứ ba Trịnh Cảnh gặp Thất công chúa là mùa thu lá ngân hạnh chuyển vàng.Đêm đó Lý Trọng Kiền thiết yến ở Vương phủ, cậu nhận lời mời, trong bữa tiệc bị mấy anh em tốt của huynh trưởng chọc ghẹo, uống nhiều rượu đi nhầm vào hậu viện Vương phủ.Cậu đi tới trước một tòa đình các, trong lúc say mơ hồ nghe thấy giọng cười nói mềm mại của con gái, trong lòng biết trúng kế, cuống quýt trốn vào trong bụi mẫu đơn dưới thềm.Trong đình các rèm cửa vén cao, đèn cầy sáng choang, trên bàn bày chén dĩa ngọc đầy sơn trân hải vị, mười cơ thiếp Vương phủ trang điểm đậm đà, châu ngọc đầy đầu kẻ ngồi, người nằm, người đứng, đang mỉm cười quan sát một cô gái nhảy múa trong đình.Ít lâu sau, tiếng nhạc dừng lại, cô gái mỉm cười bái chào bàn tiệc, mấy cơ thiếp cười nói: “A Liễu múa bài này không đẹp bằng Thất Nương!”Liễu thị không chịu, đám cơ thiếp khuyến khích Thất Nương tỷ thí với cô ta.Một thiếu nữ búi đôi tóc xoắn ốc xinh đẹp thoải mái đứng dậy, cởi giày, đứng trên nệm tròn, tay cầm chuông vàng giơ lên, mỉm cười nhìn quanh một vòng, từ từ lắc eo, quần áo bay lên, ánh đèn chiếu rọi xuống da thịt tuyết trắng như ẩn như hiện.Trịnh Cảnh mặt đỏ tim run, không dám nhìn nhiều, nhưng lại ngơ ngẩn không nỡ chuyển dời ánh mắt.

Cả đời cậu chưa bao giờ thấy vũ đạo xinh đẹp nhường ấy, quyến rũ uyển chuyển, trong nhu có cương.Vòng eo như liễu trong gió, sóng mắt long lanh như nước mùa xuân.Thiếu nữ nhảy được một nửa, Trịnh Cảnh bị một hộ vệ cao lớn bắt khỏi bụi mẫu đơn, mặt chịu mấy cú đấm.

Mấy phu nhân chửi cậu là đồ mất nết, cậu lắp bắp giải thích.Thiếu nữ đi đến dưới vòm mái hiên, mồ hôi đầm đìa, dưới lớp quần áo thịt da như tuyết, liếc Trịnh Cảnh rồi cười với hộ vệ: “A Thanh, cậu ta là khách của anh ta, hơn nửa phần là say quá bị lạc thôi, đưa cậu ta ra ngoài.”Hộ vệ đáp vâng rồi đưa Trịnh Cảnh quay lại buổi tiệc, xác nhận là Tam Lang Trịnh gia, lúc này mới thả đi.Sau này Trịnh Cảnh tỉnh rượu lặng lẽ nghe ngóng, mới biết điệu múa Lý Dao Anh đêm đó là Thác chi vũ.Lần thứ tư gặp Thất công chúa, là ở Bình Khang phường xem Hồ cơ nhảy Thác chi vũ.Lần nào cũng vô cùng chật vật.Cũng bởi những lần gặp mặt vô cùng chật vật ấy khiến Trịnh Cảnh biết rằng, Thất công chúa chẳng phải quý chủ không dính trần gian khói lửa, cao cao tại thượng trong miệng đám thiếu niên ăn chơi Trường An.


Nàng xinh đẹp nhường ấy, rực rỡ nhường ấy mà lại vô cùng sống động chân thực.Nàng trượng nghĩa giải cứu người bị trêu chọc làm nhục, nũng nịu hoạt bát với anh trai, đắc ý múa hát với cơ thiếp Vương phủ, lạnh nhạt xua đuổi đám ăn chơi, lại khéo léo đối đáp với phu nhân thế gia.Nàng cũng sẽ sợ hãi, cũng sẽ bàng hoàng bất lực.Ráng chiều cháy rừng rực, rải đầy nắng lên trường cấp.Trịnh Cảnh nắm chặt tay Dao Anh, ngẩng lên, mặt vẫn đỏ kè, trịnh trọng nói: “Ta ngưỡng mộ công chúa, lòng này trời đất chứng giám, Tần Vương không có đây, ta sẽ như Tần Vương chăm sóc công chúa thật tốt, kính trọng công chúa, công chúa muốn cưỡi ngựa thì cưỡi ngựa, muốn múa thì múa…”Cậu dừng lại thật lâu, “Ta thực sự không đành lòng nhìn công chúa bước vào đài cao.”Chuyến đi này của Thất công chúa, là dê vào miệng cọp!Dao Anh nhìn Trịnh Cảnh, mặt chậm rãi hiện một tia cười yếu ớt: “Tam Lang, cám ơn cậu.”Tình cảm ái mộ chân thành của thiếu niên, đầy thẹn thùng, dù có lẽ chỉ là xúc động giây lát, cũng đáng được tôn trọng.“Xưa nay anh trai ta không thích thư sinh, lúc trước ta còn nghi hoặc, sao anh ấy lại chọn cậu…” Dao Anh cười cười, “Ảnh không nhìn lầm người, Tam Lang, cậu là người đáng giá phó thác chung thân.”Cổ họng Trịnh Cảnh nhấp nhô mấy lần, xấu hổ nói: “Ta thực sự không có năng lực, không bảo vệ được công chúa, cũng cứu không được Tần Vương… Ta…”Dao Anh ngắt lời: “Cậu đã giúp ta rất nhiều, ta đều ghi tạc trong lòng.”“Công chúa theo ta rời đi đi…” Trịnh Cảnh thì thào.Dao Anh lắc đầu, “Tam Lang, năm ta năm tuổi bị để lại trên chiến trường, tất cả mọi người đều nói ta chết rồi, anh ta không để ý tới lời ngăn cản của trung bộc một mình xuyên qua chiến trận để cứu ta.

Khi đó trận còn đang đánh, anh đào trong đống người chết mấy ngày mới tìm được ta, loạn binh còn chưa đi xa, bọn ta không thể bại lộ thân phận công tử nữ lang nhà họ Lý, anh cõng ta trốn ra Bắc, ta đi không được thì anh bế, ôm ta,…”…Khi đó Lý Trọng Kiền chỉ mới mười một tuổi, cõng Dao Anh Đông tránh Tây nấp.Không có gì ăn, Lý Trọng Kiền đào cỏ, bắt rắn bắt chuột trong hang, vứt thể diện ăn xin, đi cướp với những lưu dân khác bất cứ thứ gì ăn được.Không có giày mang, Lý Trọng Kiền cắt quần áo bọc chân em mình, còn mình chân trần trèo đèo lội suối, lòng bàn chân cày nát.Gặp loạn binh cướp bóc đốt giết, Lý Trọng Kiền cõng Dao Anh chạy lấy mạng, mấy năm không luyện võ lại còn nhỏ, cơ thể còn chưa khỏe mạnh như sau này, chạy không nhanh, nhiều lần suýt bị đuổi kịp.Có lần Dao Anh rớt từ lưng cậu.

Tiếng vó ngựa vang ngay bên tai, Dao Anh núp vào đồng cỏ, không lên tiếng.Lý Trọng Kiền đang chạy trốn rất nhanh phát hiện không thấy em, quay lại thấy loạn quân vây quanh nàng, muốn rách cả mí mắt.Có lưu dân chạy trối chết cùng đường hét lên với Lý Trọng Kiền: “Tiểu tử ngốc! Chạy mau! Chạy mau đi!”Dao Anh nằm rạp trên mặt đất, trong lòng cũng đang gọi: Chạy mau đi, anh, chạy mau!Lý Trọng Kiền không chạy.

Cậu thậm chí không chần chừ một giây, dứt khoát quay lại chạy về phía em, không để ý đến đầu trường mâu lấp lóe, nhào tới trên người em che chắn dưới người.Họ may mắn trốn qua một kiếp, Lý Trọng Kiền chỉ bị thương nhẹ.Lưu dân mắng Lý Trọng Kiền ngốc: “Lần này là ngươi gặp may mắn, cõng tên ma bệnh này sớm muộn gì ngươi cũng chết!”Lý Trọng Kiền âm trầm không nói, ôm Dao Anh đút miếng bánh duy nhất trên người cho em.

Dao Anh không chịu ăn, con bé biết mình vướng bận ca ca, ca ca đã vài ngày không ăn gì.Lý Trọng Kiền sầm mặt cạy miệng Dao Anh bóp nhỏ bánh đút vào: “Tiểu Thất, ngoan, anh không bỏ em đâu.”Dao Anh khóc lắc đầu.Lý Trọng Kiền nắm cằm của em, mắt phượng dài hẹp nhìn chằm chằm con bé không chớp, ánh mắt hung ác: “Tiểu Thất, nghe cho kỹ, em không phải vướng bận của anh, anh chắc chắn sẽ mang em về nhà.


Em còn sống, anh dắt em về, em có chết, anh cũng phải cõng em về.

Cho nên em phải sống cho tốt, hiểu không?”Dao Anh năm tuổi vừa cảm động vừa sợ, lau khô nước mắt, ăn mấy miếng bánh, còn lại gần một nửa đẩy qua Lý Trọng Kiền: “Anh cũng ăn đi.”Lý Trọng Kiền nhận lấy, vẫn không ăn, giấu vào tay áo.Miếng bánh nhỏ đó cuối cùng vẫn giành lại cho Dao Anh ăn.…Đã qua nhiều năm, nhớ lại cảnh chạy thoát thân năm xưa, Dao Anh vẫn đỏ cả mắt.

“Tam Lang, nếu như cậu có vị huynh trưởng như vậy đợi cậu, lúc anh ấy rơi vào nguy hiểm, cậu có xả thân cứu anh ấy không?”Trịnh Cảnh vành mắt ửng đỏ, gật đầu.Dao Anh cười: “Năm đó, anh đã nghĩ tới chuyện dẫn mẹ và ta rời đi… Nhưng mới mười một tuổi, mẹ cần tỉ mỉ chăm sóc, ta lại nhiều bệnh, lưu lạc bên ngoài, ta phải ngưng thuốc, cho nên không thể xuống đất, mỗi khi anh đi ngang một phường đều xin lang trung xem bệnh cho ta, bọn ta không có tiền xem bệnh, cũng mua không nổi thuốc, dĩ nhiên họ chẳng chẩn trị, anh rất tự trách…”Lý Trọng Kiền mười một tuổi hiểu thấu, một mình cậu không thể giúp Dao Anh sinh hoạt yên ổn.Đúng như sau này họ về tới quận Ngụy, phụ tá của Lý Đức nói một câu: Nhị Lang, chỉ có đợi ở quận Ngụy, phu nhân và tiểu thư mới bình an trong thời loạn, mới có thuốc đắt tiền liên tục điều dưỡng.Dao Anh cúi đầu, nhẹ nhàng gỡ tay Trịnh Cảnh: “Anh trai ta sợ không bảo vệ được ta và mẹ, không dám giấu tài, mặc thêm chiến bào lãnh binh tác chiến, nhưng thân phận của anh cũng là kiêng kỵ của Thánh thượng, không thể giống các hoàng tử khác tùy ý bộc lộ tài năng, anh ấy tiến cũng không được, lùi cũng không xong, dứt khoát thành lãng tử, nước chảy bèo trôi, dù thế nào cũng là để mẹ và ta có những tháng ngày tự tự tại tại.”Nàng không phải công chúa mà Lý Đức yêu thích nhưng trong kinh ai dám khi dễ nàng?Dao Anh ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: “Giờ anh ta gặp nạn, ta muốn cứu, bằng mọi giá.”“Ta sẽ không đi với cậu.”Trịnh Cảnh không phản bác được, mất mát buông thõng tay.Mãi một lúc lâu, cậu mới đưa tay lên run run: “Ta đưa công chúa vào Lương đài.”Dao Anh cười cười, lắc đầu: “Không, con đường này, chính ta đi.”Trịnh Cảnh ngập ngừng, không nói gì thêm, đứng yên tại chỗ, đưa mắt nhìn người con gái mình ái mộ bước lên trường giai, bóng người yểu điệu dần dần tan vào hoàng hôn vô biên.Trên lầu cao lương đài, ăn uống linh đình, cười nói ồn ào.Hoàng hôn dần chìm, trong các đã thắp lên mấy trăm ngọn nến, đèn cây so le đan xen, ánh nến rực rỡ như sao trên bầu trời rơi xuống đất, Ngân Hà xán lạn.Nhưng mà, khi Dao Anh tóc vấn cao, y phục lộng lẫy bước vào trong các, ánh nến rực rỡ cả phòng thoáng chốc lu mờ.Đám người trên ghế không hẹn mà cùng dừng lại trò chuyện, ngơ ngẩn nhìn nàng.Đám thủ lĩnh Hồ tộc ở bàn tiệc bên cạnh trực tiếp đổ bát rượu, trợn mắt.Dao Anh đón lấy vô số tầm mắt như thủy triều đánh vào mình, ánh mắt trầm tĩnh, từng bước một đi đến trước bàn tiệc.