Thế lửa càng lúc càng lớn, như bẻ gãy cành khô, khói đặc cuồn cuộn.
Ánh lửa xinh đẹp chiếu rọi hình dáng đình các và hòn non bộ tú lệ của Ly cung, Cấm quân và mấy đội đến cứu người đánh giáp lá cà, giết đỏ cả mắt, trường đao tấn công, máu thịt tung tóe.
Trên trời đêm mênh mông sấm rền cuộn qua mấy tiếng, gió đêm cuốn lấy mùi máu tươi nồng đậm.
Một đội ngũ bị Cấm quân dồn đến dưới cửa thành, trong tiếng kêu thảm thiết liên miên, một bóng người cao lớn mặc giáp chấp đao xông lên, nơi nào đi qua, máu tươi bốn phía, khí thế dũng mãnh không sợ khiến thế công của Cấm quân khựng lại, những người khác hô to đuổi theo hắn, xông khỏi vòng vây của Cấm quân.
Ánh lửa chập chờn hắt lên bóng hình kia, giáp bạc bào trắng, mày kiếm mắt phượng, mặt đầy lệ khí.
Đùng, sấm dậy nổ vang, mặt trăng đơn độc đã núp giữa mây đen, bầu trời đêm bị lửa lớn chiếu sáng phân nửa, còn một nửa đen như vẩy mực.
“Người ở đây!”
Trong tiếng lép bép, Cấm quân gào thét báo đồng bọn, càng lúc càng đông Cấm quân lao tới, bao vây đội ngũ lần nữa.
Trên lầu canh, tim Dao Anh nhảy như nổi trống, nhắm mắt, “Thánh thượng cứ phải đuổi tận giết tuyệt sao?”
Đôi ngươi Lý Đức tỏ tường, ra hiệu Cấm quân đầu tường bắn tên. Tên như mưa châu chấu, dệt ra một chiếc lưới thép lớn tinh xảo.
Dao Anh đẩy Cấm quân, vọt tới trước đống tên, “Lý Trọng Kiền!” Nàng hô to thành tiếng.
Anh ấy không muốn liên lụy nàng, giấu tung tích hồi kinh, nàng càng phải kêu to tên anh trước mọi người.
Trong chém giết người kia ngẩng đầu, một đao ném lăn Cấm quân, giục ngựa chạy về phía cửa cung màu son, vung trường đao đón mũi tên, tiếng vó như sấm cuốn, mỗi một tiếng vang tận đáy lòng Dao Anh.
Nàng tìm thấy thư anh để lại ở Cao Xương, anh ấy vẫn nhớ chuyện hòa thân, cảm thấy liên lụy cả đời nàng, muốn nàng đến già không còn ưu phiền.
Cách anh nghĩ tới là giấu nàng chạy về Trường An, cùng Lý Đức đồng quy vu tận.
Lỗ mãng, xúc động, huyết khí tràn trề, thấy chết không sờn.
Y chang năm đó, đơn độc đi chiến trường cứu nàng.
Dao Anh muốn mắng anh trai, thật hung dữ mà mắng, nhưng một tiếng mắng chửi cũng không thể nhả, nước mắt tràn mi.
Anh không liên lụy nàng, không có anh, nàng đâu sống đến ngày hôm nay, họ là ruột thịt, giúp đỡ lẫn nhau.
“Lý Trọng Kiền!” Dao Anh hô to về phía hắn, “Em không phải là em gái anh! Em không phải do Tạ hoàng hậu sinh ra!”
Ánh lửa lờ mờ chiếu rọi, cảm xúc trên mặt Lý Trọng Kiền đông lại.
Dao Anh giằng ra khỏi Cấm quân cản mình: “Em là con gái Trần gia Nam Sở, năm đó vì chiến loạn lưu lạc chiến trường, được Tạ Vô Lượng cứu, Trần gia là kẻ thù truyền kiếp của Tạ gia, năm đó quân Nam Sở vây khốn Kinh Nam có cả cha ruột em… Lý Trọng Kiền, anh không phải là anh trai em!”
Kệ xác giữa nàng và Lý Trọng Kiền có máu mủ hay là không, cũng chẳng đổi thay quan hệ giữa họ, nhưng nàng thật sự là con gái Trần gia, nên nàng luôn chần chừ không đành lòng nói thật cho anh ấy.
“Em là con gái kẻ thù của anh đó!”
Gần như nàng đã gào thét lên câu này.
Mặc kệ đi anh, đi đi.
Trời cao biển rộng, đi đến đâu cũng đều được.
Lý Trọng Kiền ngẩng lên, hai luồng ánh mắt bình tĩnh đối diện Dao Anh.
Tiếng sấm nổ vang, lầu các kêu gào tại trong hỏa hoạn, bên cạnh là Cấm quân chém giết, ngọn lửa điên cuồng nhảy múa, mưa tên dày đặc, hai người im lặng ngó nhau.
Một chớp mắt tiếp theo, Lý Trọng Kiền khẽ kéo khóe miệng, trong mưa tên lạnh lẽo nhìn Dao Anh nhếch miệng cười, nâng trường đao, chém hai tên Cấm quân vụng trộm đến gần rớt khỏi lưng ngựa, quát khẽ, kẹp chặt bụng ngựa, trường đao trên tay, thẳng tiến không lùi.
Đồ ngốc, hắn đã biết thân thế của con bé từ lâu rồi.
Em là con gái của Trần gia thì sao chứ?
Hắn không quan tâm.
Em là hắn nuôi lớn, cứu nhau trong hoạn nạn, em vĩnh viễn là em gái của Lý Trọng Kiền hắn.
“Lý Đức, ông dám động tới một sợi tóc của Minh Nguyệt nô, Lý Trọng Kiền tôi sẽ chém ông thành muôn mảnh!”
Hắn chạy tới nàng, đón đao thương mưa kiếm, giết mở một đường máu, dẫn đám người vọt tới cửa cung, tiếng nổ vang rung chuyển đất núi.
Dao Anh lã chã rơi lệ.
Mắt Lý Đức lộ vẻ kinh ngạc, quay người đi xuống lầu canh: “Về Phật đường.”
Cấm quân bắt lấy cánh tay Dao Anh, kéo nàng xuống lầu canh.
Mắt phượng Lý Trọng Kiền trợn trắng, một ngựa đi đầu, phá mở Cấm quân, phá tan cửa cung, mấy đội quân ngoài Ly cung lao nhao quay đầu, qua cửa tràn vào.
Cấm quân che chở Lý Đức rút về Phật đường, Tôn Tướng quân chạy đến báo tin: “Thánh thượng, cửa cung thất thủ, mời Thánh thượng di giá, mạt tướng ở lại bắt rùa trong hũ!”
Lý Đức phất tay, đứng ngay hiên ngóng về nơi ánh lửa lồng lên.
Dao Anh bị Cấm quân trói hai tay, ngồi trước tượng Phật.
Tôn Tướng quân gấp đến đầu đầy mồ hôi, nhỏ giọng hỏi: “Thánh thượng đang chờ gì thế ạ?”
Lý Đức quay đầu, khẽ cau mày: “Tây quân, quân Tạ gia, Trung quân Vương Đình…”
Ông cố sức phái người tung tin giả, thế mà mấy đội ngũ kia chả có phe nào xuất hiện, chỉ mỗi Lý Trọng Kiền bị vây trong Phường chạy đến.
Một suy nghĩ lướt qua đầu, Lý Đức gọi Cấm vệ hoàng thành đến.
“Hồi bẩm Thánh thượng, trong thành mọi thứ như thường, tướng lĩnh Tây quân, Tạ gia không có động tĩnh gì khác, phía Cao Xương cũng không có quân báo khẩn cấp đưa về, Vương Đình và chúng ta vẫn yên ổn không có chuyện gì, chỉ gửi mấy bức quốc thư, tìm Lễ bộ đòi Văn Chiêu công chúa trả lời hôn thư.”
Lý Đức không thể tin quay lại, quét mắt qua Dao Anh một vòng.
Dao Anh đưa mắt: “Làm Thánh thượng thất vọng rồi, đêm nay Tây quân sẽ không đến, Trung quân Vương Đình sẽ càng không đến.”
Lý Đức không thả lỏng cảnh giác, lệnh Tôn Tướng quân lại phái người điều tra.
“Sao ngươi không dùng Tây quân?” Ông ta hỏi.
Ánh mắt Dao Anh trong trẻo: “Chức trách của Tây quân là bảo vệ cương thổ, Tây Vực khôi phục không lâu, còn khoảng cách rất lớn với trong triều, kéo họ liên lụy vào rối loạn trong cung, sau này khoảng cách chỉ càng thêm sâu, đóng băng ba thước, không cách nào hóa giải, triều đình không thể tín nhiệm Tây quân, Tây quân không thể tín nhiệm triều đình, nghi kỵ lẫn nhau thì làm sao chung cảnh thịnh thế? Trung quân Vương Đình xuất hiện ở Trường An, hơi không cẩn thận sẽ dấy lên phong hoả hai nước.”
Vẻ mặt Lý Đức có phần xúc động.
Những vấn đề này ông đều cân nhắc đến.
Ông quay về tiền điện, nhìn Dao Anh, tựa như đàng hoàng ngồi trong triều, mắt ẩn chứa ánh sao sáng lấp lánh, “Ngươi có thể nghĩ đến đây, còn có thể quản thúc bọn hắn, bảo bọn hắn cẩn thận giữ phận mình, ngược lại là suy nghĩ thật lòng vì đại cục, đáng tiếc Lý Trọng Kiền không có phần này rộng rãi của ngươi.”
Dao Anh cười lạnh: “Nếu không phải ông từng bước ép sát, sao anh của ta lại dốc toàn lực về kinh ám sát ông? Thế tử, Thái tử, Hoàng đế, anh ấy chưa hề để ở trong lòng. Cục diện hôm nay, đều là do suy nghĩ vì bản thân ông mà ra!”
“Suy nghĩ vì bản thân?” Lý Đức mỉm cười, “Lý Dao Anh, không có Lý Trọng Kiền, trẫm cũng không thể để ngươi tiếp tục chấp chưởng Tây quân.”
Ông ngồi trước mặt Dao Anh, giọng điệu trở nên ôn hòa, “Năm đó trẫm tiếp chưởng Ngụy quân, Lý gia còn chưa có dã tâm tranh giành Trung Nguyên, cũng chỉ là thừa dịp loạn lớn mạnh thế lực thôi, sau này Ngụy quân công thành đoạt đất, thanh danh càng đánh càng lớn, thế gia và thế lực nhỏ đến tìm nơi nương tựa ngày càng nhiều, trẫm còn muốn làm chư hầu cát cứ một phương, nhưng binh mã trẫm không chịu, họ theo trẫm vào sinh ra tử, thấy người khác đi theo chủ công thăng quan tiến chức nhanh chóng, sao cam tâm ở sau người?”
“Lý Dao Anh, ngươi xem thường dã tâm kẻ khác, Tây quân hiện giờ như Thiên lôi sai đâu đánh đó vì ngươi, ngày khác, chúng muốn chỉ huy xuôi Nam, vừa vặn dùng tên tuổi của ngươi hợp tác với thế gia, ngươi có chú ý đại cục cũng không thể ngăn chặn dục vọng con người!”
“Hơn hai mươi năm trước, Mạt đế trốn xuống Giang Nam, trẫm nhận chiếu lệnh, định mang binh cần Vương, bộ hạ và tộc nhân cực lực khuyên can trẫm, khi đó, trẫm đã rõ ràng, trẫm nhất định phải đi theo con đường tranh bá, nếu không liền sẽ bị bộ hạ thay thế.”
Nếu đã gia nhập vào cục diện tranh giành, là không còn đường lui.
Đặt mình vào trong dòng lũ rung chuyển, tôn quý như ông cũng thân bất do kỷ, như năm đó biết tin mẹ con Đường Doanh chết, đối mặt với Ngụy quân thảm bại, ông buộc phải thông gia với thế gia.
Lý Dao Anh cũng sẽ bị bộ hạ cuốn vào ép buộc đưa ra lựa chọn, dưới quyền thế không có ngoại lệ.
“Ngươi cũng chỉ là một quân cờ trong tay danh gia vọng tộc, bọn chúng lợi dụng ngươi quy tụ lòng người, đợi lông cánh đầy đủ, lại lợi dụng ngươi đối kháng triều đình.” Lý Đức đối diện với Dao Anh, “Ngươi là tai hoạ, Tây quân không thể do một người chấp chưởng, Tây Vực hoang vắng, hào tộc dựa vào nơi đó phân ra để trị, mới cam đoan Tây Vực không còn gây ra náo động lớn.”
Dao Anh sắc bén nói: “Tây Vực hiện giờ cần chính là yên ổn, là nghỉ ngơi lấy lại sức, để bá tánh ăn no mặc ấm. Cái ông gọi là biện pháp, đơn giản là lấy lợi ích dụ thế gia tranh quyền, ông sẽ có thể gối cao không lo. Thế gia tranh quyền, không hề ích lợi đối với thế cục!”
“Yên ổn?” Lý Đức giễu cợt, “Đại Lang có lòng mơ ước đối với ngươi, đợi nó tại vị, bộ hạ của ngươi chịu yên ổn à?”
Ông dừng lại. “Còn nữa, ngươi rồi sẽ gả cho Đàm Ma Vương — Vương Đình đúng là có lập minh ước với chúng ta, hiện giờ bọn họ và ta bình an không vệc gì, vài năm nữa thì sao đây? Ngươi có thể bảo đảm Vương Đình không có lòng chiếm đoạt Tây Vực sao? Đợi ngươi gả cho Đàm Ma Vương, cùng hắn sinh con dưỡng cái, con các ngươi có được dòng máu cao quý, hắn ra lệnh một tiếng, Tây quân nghe hắn, hay là nghe triều đình?”
Lý Đức che miệng ho khan mấy tiếng, “Ta chưa từng tin tưởng lòng trung thành của bất kỳ ai, chỉ tin tưởng lợi ích.”
Ông bỗng nhiên cười cười, “Thất Nương, ngươi dám cam đoan, trong tiếng hoan vô của trăm họ lúc vào thành, ngươi thật sự không có một chút dã tâm? Ngươi không muốn để cho con của ngươi tiếp nhận Tây quân cùng ngươi khống chế con đường giao thương chăng? Ngươi làm Vương Hậu của Vương Đình rồi, còn có thể công chính rõ ràng? Con đường giao thương của ngươi đã khuếch trương đến Ba Tư, dục vọng là thứ không ngừng bành trướng, một khi bắt đầu liền không có đường lui.”
Dao Anh nhìn Lý Đức, vẻ giễu cợt, ánh mắt vẫn trong trẻo. “Thánh thượng nói không sai, ta cũng có dã tâm của ta. Người không phải thánh hiền, có thể chân chính làm một người không có một chút tư tâm thế gian này có một không hai, ta chỉ là một người phàm.”
Nàng ngẩng lên, nhìn bầu trời đêm ngoài điện bị ánh lửa nung đỏ.
“Thánh nhân có lời, nghèo thì giữ được mình, được rồi thì ôm hết thiên hạ. Ta không dám xưng là ôm hết, khi nghèo túng, lòng ta tràn đầy suy nghĩ làm sao sống sót cùng anh trai, thoát khỏi tay kềm, sau khi có thể tự vệ rồi, nhìn thấy người tình cảnh giống mình, lúc đủ khả năng ta sẽ kéo họ một tay.”
“Tây Vực phân loạn đã lâu, chiến loạn không ngừng, khống chế con đường giao thương, đặt tất cả bộ lạc vào trong, không phải là vì không ngừng khuếch trương, mà là để cho họ cùng một lợi ích, có lo lắng, về sau ai dấy lên chiến sự, không cần Tây quân xuất binh, chiến hỏa sẽ có thể lắng lại. Đương nhiên, đây cũng là ta chuẩn bị một đường lui cho chính mình, thỏ khôn có ba hang, ta dưới sự chèn ép của Thánh thượng mà lớn lên, quen phòng ngừa chu đáo.”
Dao Anh câu khóe môi, “Ta đưa tướng sĩ Tây quân chiến tử hồi kinh, bá tánh reo hò là dành cho bọn họ, không phải cho ta. Dù ta có là Thất nương ăn bữa hôm lo bữa mai, hay là Đô đốc thống soái Tây quân, dã tâm của ta chỉ có một, sống sót cho tốt, thuộc hạ đã tín nhiệm ta, vậy thì ta làm tận khả năng, để dân chúng trong thời loạn có thể yên ổn sống qua ngày.”
Ngoài Phật đường là tiếng chém giết và lửa cháy động trời, trong đường là tiếng nói chuyện ung dung không vội của Dao Anh, giọng điệu dịu dàng, như kể chuyện nhà.
Lý Đức im lặng nhìn kỹ Dao Anh, sau một lúc lâu, cười phá, “Đáng tiếc.”
Ánh mắt Dao Anh quá bằng phẳng, ông cảm thấy lời nàng nói là lời thật lòng.
Đáng tiếc, ông là Hoàng đế, ánh mắt buộc phải lâu dài, con bé là nhược điểm của Lý Huyền Trinh, thế lực tự có khắp nơi, ông nhất định phải dọn sạch chướng ngại cho con mình.
Tiếng bước chân lộn xộn, một Cấm quân người toàn là máu xông vào Phật đường: “Thánh thượng, Lý Trọng Kiền xông tới!”
Mấy Cấm vệ lập tức vây quanh Dao Anh. Lý Đức chậm rãi đứng dậy, bước ra Phật đường, đứng trước bậc.
Trường phong rót đầy hành lang, tiếng gió ào ào, bóng người cao lớn thân mặc giáp bạc quả nhiên dẫn theo tùy tùng giết tới trong đình, Cấm quân giương cung bắn tên, hắn đeo mũ giáp né tên, di chuyển né tránh, một đao vung ra, Cấm quân ngã xuống cả mảng lớn.
Cấm quân không chút hoang mang, xếp thành đội ngũ, tiếp tục bắn tên, những người khác thay nhau bay tới, một kích không trúng, xoay chuyển trên không, một người khác xuất chưởng bổ sung, tiêu hao thể lực Lý Trọng Kiền. Hắn dần dần kiệt lực, thở hồng hộc, Cấm Vệ quân thấy thế, thay đổi sang trận trường thương. Rừng thương chụp xuống, Lý Trọng Kiền lực bất tòng tâm, trường bào nhuốm máu bị xé ra một đường dài. Thương cắm vào bụng hắn, toé máu tươi.
Hắn cắn răng rút trường thương, tiếp tục chém giết, đẩy ra Cấm quân bao vây lớp lớp, từng bước một, đạp trên con đường máu đi đến thềm đá.
Lý Đức đứng chắp tay, nhìn hắn vùng vẫy giãy chết.
Lý Trọng Kiền máu me đầy mặt, mắt phượng trừng giận dữ, vẫn xông tới, loảng xoảng, trường đao trong tay hắn bị người hất văng, rơi xuống đất, mấy mũi vũ tiễn cắm vào sau lưng hắn, một chùm máu tươi bắn ra tản mác rơi.
Hắn vẫn từng bước một bước tiếp, đôi ngươi yên lặng chăm chú nhìn Dao Anh.
Cấm Vệ quân huy động trường thương, đâm hai chân của hắn.
Phịch, hắn quỳ rạp xuống bậc thềm dài, ngó Dao Anh, dùng cả tay chân, leo lên.
Lý Đức lạnh lùng nhìn hắn.
Dao Anh run rẩy cả người, bỗng phá vây giằng khỏi người trông giữ mình, vọt tới bên cạnh Lý Trọng Kiền.
Hắn ghé vào dưới chân nàng, run rẩy duỗi ra bàn tay trầy trụa, kéo mép váy nàng.
Lý Đức đưa mắt ra hiệu Cấm quân.
Cấm quân tiến lên, trường đao trên tay chém xuống, lưỡi dao cắt qua gáy Lý Trọng Kiền, máu chảy như suối.
Mắt thấy Cấm quân định quyết ra chiêu sát thủ, Dao Anh ngăn trước mặt Lý Trọng Kiền, ngẩng đầu, trong mắt ngấn lệ cháy lên hận ý mãnh liệt khiến người không dám nhìn gần: “Lý Đức, ngươi dám đả thương tính mạng anh ta, thì tốt nhất giết cả ta đi, nếu không, ta nhất định sẽ tự tay giết ngươi, báo thù rửa hận cho anh ta!”
Lý Đức rũ mắt, khuôn mặt già nua hơi co rúm trong gió đêm. “Ngươi là Đô đốc Tây quân, trẫm không thể giết ngươi thế này…” Ông ngước nhìn bầu trời đêm, đột nhiên đổi ý: “Không giết ngươi, coi như trẫm có bắt Lý Trọng Kiền, ngươi cũng chỉ tạm thời nghe lời thôi, chỉ có giết các ngươi, Đại Lang mới thuận lợi tại vị.”
Con ngươi Dao Anh co rụt lại, suy nghĩ chuyển thật nhanh, ánh mắt cực nhanh dạo một vòng, trừng lớn mắt, trên mặt lướt qua vẻ kinh hoàng.
Lý Đức mỉm cười với nàng, nụ cười có mấy phần ôn hòa: “Ngươi có chỗ dựa, biết trẫm không dám giết ngươi, nên mới dám đến mạo hiểm. Thất Nương, ngươi là người thông minh, không làm sai. Có điều ngươi đánh giá thấp quyết tâm của một người cha.”
Kẻ liều mạng mới là đáng sợ nhất, bởi tất cả mưu lược trước mặt hắn cũng không chịu nổi một kích.
Năm đó ông không quả quyết, đúc ra quả đắng, hôm nay tự tay ông chấm dứt tất cả, không để lại hậu hoạn.
Dao Anh không khỏi lắc đầu, “Không thể nào!”
Lời nàng còn chưa dứt, bùm, Cấm quân giơ lên các tấm chắn dài bằng thép xông vào đình viện, rất nhanh che bốn phía hành lang lại, trên tường viện dựng cung nỏ, toàn bộ bị chặn trong Phật đường, tiến lùi đều không xong.
Lý Đức nhìn Cấm quân đen nghịt, nói: “Tây quân không đến thì tốt, đều là lang quân tuổi trẻ tài cao, mai sau chinh chiến vì nước, là da ngựa bọc thây, chứ không phải cùng chúng ta táng thân ở đây.”
Tia máu tràn ra giữa răng Dao Anh, “Thì ra người chân chính muốn đồng quy vu tận, là Thánh thượng.”
Lý Đức gật đầu: “Trẫm hiểu rõ Lý Trọng Kiền, vì trẫm cũng sẽ đưa ra quyết định giống thế, vì Đại Lang, trẫm bắt buộc phải diệt trừ anh em các ngươi, vì ngươi, nó chắc chắn sẽ về giết trẫm.”
Ngoại trừ Lý Trọng Kiền, Lý Huyền Trinh cũng muốn giết ông ta, sau khi đánh chiếm Nam Sở, Lý Huyền Trinh đã trù tính trong bóng tối, ông biết sẽ có ngày này, không sợ cái chết, nhưng nếu anh em Lý Trọng Kiền còn chưa chết, ông không yên lòng.
So với đợi Lý Huyền Trinh giết cha thí quân, không bằng ông ta ra tay thay nhi tử, vừa vặn một tên mấy con chim, giải quyết hết Lý Trọng Kiền, Lý Dao Anh, dư nghiệt Nam Sở, đại thần trân thành với Tạ gia.
Giọng Dao Anh phát run: “Tây quân còn ở trong kinh!”
Lý Đức ung dung nói: “Qua đêm nay, Tây quân không tìm thấy chứng cứ, Vương Đình cũng không thể làm được gì, Đàm Ma Vương có túc trí đa mưu cũng không thể khởi tử hồi sinh. Lúc Bắc Nhung đầu hàng, ta phái người đón một nhóm tù binh về kinh, sắp xếp chúng ở kinh thành, còn có dư nghiệt Nam Sở… Thất Nương, Đại Lý Tự sẽ rất nhanh tra ra, kẻ hàng Nam Sở trên yến tiệc nói chuyện với ngươi là chủ mưu sau màn, chúng cấu kết với người Bắc Nhung muốn phục quốc, nên bố trí mai phục. Tối nay người tới cứu ngươi sẽ bao gồm cả chúng, mấy năm nay ngươi lui tới mật thiết với Đỗ Tư Nam, trẫm đều xem trong mắt, y là một nhân tài, lần này, thân phận y vừa vặn phát huy tác dụng, y chính là giúp ngươi liên lạc thế gia Nam Sở.”
“Ngươi ta đều táng thân ở Phật đường, kẻ cầm đầu là người Bắc Nhung và dư nghiệt Nam Sở, ngươi và Lý Trọng Kiền đều có hiềm nghi hành thích, Đàm Ma Vương Vương Đình có lý do gì mà khó xử Đại Ngụy?”
Trong đầu lóe lên một luồng chớp sáng như tuyết, trong nháy mắt Dao Anh rõ rất nhiều việc trước kia không hiểu.
Sở dĩ Lý Đức chưa vạch trần thân thế của nàng trước chúng, chính là vì hôm nay, đợi toàn bộ họ táng thân Phật đường, không ai sẽ hoài nghi Lý Đức hãm hại Nam Sở, kẻ hàng Nam Sở cũng là ông ta sắp xếp, bọn hắn nhất định sẽ xác nhận nàng vì huyết thống mà vụng trộm trợ giúp Nam Sở, muốn cùng lập mưu thí quân! Chỗ Đỗ Tư Nam hơn phân nửa có thể tìm ra chứng cứ nàng và Nam Sở liên hợp.. Thêm nữa Lý Trọng Kiền từng có hành động thí quân, anh xuất hiện ở đây, chính là chứng cứ phạm tội tốt nhất.
Một tính mạng của Hoàng đế, đủ để toàn bộ điểm đáng ngờ bất lực lờ mờ lộ ra, ai tin được rằng Lý Đức điên cuồng thế này, không tiếc dùng tính mạng chính mình đặt bẫy?
Sấm rền cuồn cuộn, gió đêm trở nên lạnh.
Dao Anh nhắm mắt chốc lát: “Ta có tài đức gì, Thánh thượng để diệt trừ ta lại phải đền bằng tính mạng của mình.”
Lý Đức lắc đầu, “Cuộc mua bán này rất có lợi.” Dùng máu của ông rải đường cho Lý Huyền Trinh, Lý Huyền Trinh không còn tay cản, Vương Đình, Tây quân cũng đều có cách ứng phó. Tây quân rắn mất đầu chính là thời cơ dưới tay triều đình, theo sắp xếp của ông ta, thế gia Hà Tây tất nhiên sẽ vì thượng chủ nội hồng*. Dư nghiệt Nam Sở hành thích, mất đạo nghĩa, thế gia Nam Sở không còn sức chống lại triều đình, từ Đông sang Tây, từ Nam đến Bắc, cùng nghênh đón thiên hạ nhất thống chân chính.
Lý Huyền Trinh cũng không cần gánh trên lưng bêu danh giết cha thí quân.
Dao Anh cắn răng, bỗng nói: “Còn Lý Huyền Trinh đâu, sao hắn có thể thoát khỏi hiềm nghi?”
Lý Đức nói: “Hắn không ở kinh thành, tất cả người Đông cung đã ở xa Trường An, trẫm đã chuẩn bị chu toàn, sau đó sẽ có đại thần xử lý thích đáng. Thất Nương, ngày mai mọi người sẽ biết, là ngươi mời trẫm đến Phật tự thăm viếng Tạ Hoàng hậu.”
Dao Anh nhìn chằm chằm đôi mắt hiện mấy phần đục ngầu của ông: “Bọn Dương Thiên sẽ không nghi ngờ ta.”
Lý Đức liếc nàng, quơ tay, “Cộng thêm cái này thì sao?”
Ầm, trong đêm yên tĩnh đột nhiên truyền đến một tiếng nổ rất lớn, thoáng như sấm sét giữa trời quang, mái nhà rung động, tro bụi rì rào rơi xuống.
Tiếng nổ vừa xong, lại một tiếng, lần này ở những phương hướng khác, chỗ phát nổ ánh lửa ngút trời.
Dao Anh kinh hãi đến ngây người một lát, lấy lại tinh thần, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Phích lịch kiếm, hỏa đạn, thiên hạ đều biết.” Lý Đức lạnh nhạt nói, “là vũ khí bí mật của Tây quân, do ngươi nắm giữ phương thức chế tạo, lúc ngươi và quân Vương Đình cùng chung tay chống Bắc Nhung, cũng không lộ ra phương thức, tất cả người chôn thiết hỏa đạn đều là tinh nhuệ Tây quân. Thất Nương, đêm nay cả tòa Ly cung sẽ bị hỏa đạn san thành bình địa, thử hỏi dưới gầm trời này, ngoại trừ ngươi và Tây quân, còn ai nắm giữ nhiều hỏa đạn thế nữa?”
Dao Anh lạnh nhạt cười, “Ông đánh cắp công thức chế đạn, đã cho chôn thiết hỏa đạn trước, chỉ chờ anh của ta hồi kinh… qua đêm nay, để rũ sạch hiềm nghi, Tây quân phải cùng ta phân rõ giới hạn.”
Không ai có thể chứng minh trong sạch của nàng.
Người đi trà lạnh, nàng chết ở chỗ này, việc đầu tiên Tây quân cần nhất nghĩ tới chắc hẳn là đề cử một vị Đô đốc mới, tất nhiên Lý Đức sẽ để lại một đầu, để Tây quân hoàn mỹ tra ra chuyện Ly cung. Họ mà không tra được, Vương Đình càng không có cách quản.
Lý Đức nhìn về hướng Trường An, giơ tay lên, ra hiệu Cấm Vệ quân đốt hỏa đạn. Chỉ cần một nháy mắt, toà Phật điện này sẽ toàn bộ bị lật tung, người trong đình viện, một tên cũng không thoát, gồm cả chính ông.
Đây là phần mộ ông đã sớm đào xong cho mình.
…
“Gượm đã!” Lúc ngàn cân treo sợi tóc, Dao Anh thoát khỏi dây trói, phủi nhẹ nước mắt nơi khóe, ngăn Lý Đức, vẻ e ngại trên mặt không sót lại chút gì.
Lý Đức vặn mày.
Dao Anh lấy ra một chiếc còi đồng thổi, trong tiếng lửa cháy, tiếng còi huýt bén nhọn chói tai.
Lạch phạch vài tiếng cánh kích động vang, trong bóng tối, một con quái vật khổng lồ lướt qua trên không đình viện, bỗng đáp xuống, vuốt sắc nhọn thẳng tắp chụp vào mắt Cấm quân, thoáng chốc, người ngã ngựa đổ, Cấm quân hoặc nâng đao chém bậy, hoặc ôm đầu trốn tránh, loạn nhạo cả bầy.
Cùng lúc đó, ngoài tường nghe tiếng Cấm quân ngã xuống, tiếng trường đao rơi xuống liên tiếp, tiếng la giết, từng bóng người trèo lên đầu tường, một màu giáp đen khôi mạo.
Lý Đức chau mày, ra tay thủ thế, dù có biến cố gì, chỉ cần họ cùng chết ở đây, tất cả đều kết thúc.
“Thánh thượng!” Dao Anh gọi giật, “Ngài nhìn kìa.”
Tay nàng chỉ một hướng, Lý Đức nhìn sang, chợt giật mình.
Trên tường viện, một người cầm trường đao trong tay, chém giết cung thủ đang mai phục trong bóng tối, mày kiếm mắt phượng, dáng người cao lớn.
Sao đâu ra thêm một Lý Trọng Kiền?
Lý Đức nghĩ đến một khả năng, người run kịch liệt, đẩy Cấm quân đỡ mình, lao xuống thềm đá, nâng người đang ngã trước bậc, xốc hết khôi mạo, lung tung xóa vết máu trên mặt hắn.
Tóc dài tản ra, ánh lửa chiếu sáng một gương mặt lạnh lùng.
Lý Đức trong tích tắc nói không ra lời, cả người cứng đờ, hai má dần dần đỏ bừng, khò khè trong cổ họng, ụa một tiếng phun ra búng máu đen lớn.
Nhọc lòng trù tính cho nó, vậy mà nó lại chịu chết vì Lý Dao Anh!
Nó hận mình thế sao? Tình nguyện phá hư kế hoạch của mình, cũng phải đối nghịch với mình?
Mọi cố gắng như nước chảy về biển Đông.
Trong chốc lát, Lý Đức lòng như tro nguội, lại phun ra một miệng máu tươi, nhuộm đỏ vạt áo trước ngực.
Tất cả ngây dại.
Họ hiệu trung với Lý Đức, biết hôm nay sẽ chết ở Ly cung, không hề sợ, nhưng Thái tử xuất hiện ở đây, ai còn dám đốt lôi đạn?
Bộp, Cấm quân mới vừa ra tay đả thương Lý Huyền Trinh quăng trường đao, quỳ xuống dập đầu.
Sắc mặt Lý Đức tái xanh, trong xanh có trắng bệch, con ngươi rụt lại, như muốn rớt khỏi vành mắt, nhặt trường đao trên đất, không biết lấy sức ở đâu, một đao chém đến Dao Anh.
Xưa kia ông từng là võ tướng mang bệnh tác chiến, tuy mấy năm nay bệnh tật quấn thân, nhưng căn cơ vẫn còn, một đao kia mang theo lực vạn quân, không thể cản.
Trên tường viện Lý Trọng Kiền giải quyết mấy Cấm quân, quét mắt nhìn qua trước bậc, mắt phượng mở to, cách một viện ròng rã, hắn vốn không có sức cứu!
Trường đao rơi xuống, gió tanh đập vào mặt.
Dao Anh ngã oặt xuống trước bậc thềm dài, trên lưng đau đớn thấu tim, máu đặc dính chảy xuống, tí tách, rơi lên mặt nàng.
Nàng mở to mắt, đối diện một ánh mắt tĩnh mịch.
Lý Huyền Trinh ôm nàng, “Không bị thương chứ?”
Dao Anh không lên tiếng.
Hắn chặn một đao dưới cơn thịnh nộ của Lý Đức, trường đao cắm sâu vào lưng hắn, sâu thấu xương.
Dao Anh thầm hoảng hốt. Ngoại trừ chỗ đau trên lưng đập xuống bậc thang, nàng không thấy cảm giác gì khác.
Lần ngủ say trước nàng mơ hồ cảm giác được, giờ nàng có thể xác định: sinh tử của Lý Huyền Trinh hoàn toàn không còn quan hệ gì với nàng.
“Chương nô!” Lý Đức ngơ ngác nhìn trường đao trên lưng Lý Huyền Trinh, buông tay, mặt không còn giọt máu, ánh mắt âm u lạnh lẽo, kêu to: “Ngự y! Truyền ngự y!”
“Người đâu? Truyền ngự y!”
Cấm quân ngây người tại chỗ.
Lý Đức như bị điên, tiện tay rút ra bội đao Cấm quân, lung tung chém, “Truyền ngự y!”
Mấy người bị trường đao chém trúng, lảo đảo ngã xuống, người kế bên kịp phản ứng, tránh được ông ta chém giết.
Lý Đức tóc tai bù xù, bỗng ngẩng lên, đáy mắt đỏ bừng, cầm đao nhào đến Dao Anh lần nữa.
Vút, một mũi tên xé không đến, thẳng tắp phóng tới trường đao trong tay ông, tóe lửa.
Tiếng ưng thét chói tai lướt qua, vuốt sắc hung tợn quặp lấy đỉnh đầu Lý Đức, mang theo một khối da tóc.
Mấy Cấm quân gan lớn thừa cơ xông tới, bắt lấy cánh tay Lý Đức, giành lại đao, đè người xuống.
Thân binh hiểu ý chen nhau xông đến, cẩn thận rút trường đao trên lưng Lý Huyền Trinh, cầm máu, băng bó vết thương.
Trong đình viện loạn nhạo, ngoài tường viện binh áo đen sớm chờ đúng thời cơ, leo tường nhảy vào, tên bay vèo vèo như mưa, phô thiên cái địa, Cấm quân liều chết chống cự. Vòng thứ hai, lại có một nhóm Cấm quân ngã xuống, rất nhanh có người ý thức được đối mặt mình là đội phi kỵ, hẳn những lực lượng khác bố trí trong Ly cung đã bị khống chế, quyết định thật nhanh, lùi ra sau bên cạnh Lý Đức, dùng thân thể tạo thành tường vây, che chắn ông ta thật kín kẽ.
Liên tiếp năm vòng mưa tên, Cấm quân cận kề cái chết không hàng.
Lý Trọng Kiền đưa tay, ra hiệu đội phi kỵ đội dừng tiến công, bước vào trường nhai.
Lý Đức chặn trước người Lý Huyền Trinh, trong con mắt đục ngầu lướt qua mấy tia tỏ tường.
“Thánh thượng cho là ta muốn giết ông à?” Lý Trọng Kiền cười cười, đi thẳng đến bên cạnh Dao Anh, “Đại quân các tuyến đường đều ở bên ngoài chờ, nếu ta dám thí quân, ra khỏi Ly cung, chết không có chỗ chôn.”
Lý Đức cười lạnh: “Ngươi có thể điều động đội phi kỵ, cũng khiến trẫm rửa mắt mà nhìn.”
Lý Trọng Kiền liếc sang Lý Huyền Trinh trọng thương. “Đội phi kỵ không phải ta gọi tới, Thánh thượng, ta về kinh cũng không phải muốn đánh nhau với ông, người chân chính âm thầm điều động binh mã, muốn giết ông, là hắn.”
Lý Đức nhắm mắt.
Dao Anh không thể che giấu một lượng người lớn vào kinh thành, Lý Trọng Kiền cũng chẳng có bao nhiêu binh mã, dù ông tính sai, hai người cũng trốn không thoát Trường An, nhưng ông quên, Lý Huyền Trinh mấy lần viễn chinh, tướng lĩnh trong quân rất có thể bị hắn âm thầm thu phục.
Chỉ có đội phi kỵ và tinh nhuệ trong quân mới có thể thần không biết quỷ không hay tiêu diệt nhân thủ ông an bài trong Ly cung, Lý Huyền Trinh đơn độc vào kinh, không phải lỗ mãng, mà có sắp xếp khác.
Ông ngàn tính vạn tính, không tính đến Lý Huyền Trinh chuẩn bị soán vị sớm đến thế, hơn nữa còn cùng Lý Trọng Kiền phối hợp ăn ý.
Dao Anh cố ý trúng kế dẫn xà xuất động.
Lý Trọng Kiền nói tiếp: “Ta ở Vương Đình nhận được thư do ông cố ý phái người đưa đến, chạy về Cao Xương, thư Lý Huyền Trinh cũng đến, hắn biết ông đang lập kế hoạch diệt trừ ta và Minh Nguyệt nô, mời ta cùng giết cha thí quân. Từ điểm này, chúng ta quả nhiên là huynh đệ ruột.”
Lý Đức lui lại mấy bước, ngồi phịch xuống, hai đầu lông mày mỏi mệt chán chường, như chỉ một nháy mắt bị rút đi tất cả tinh khí, cuối cùng không thể che nổi vẻ già yếu.
“Trường An thì sao?”
Dao Anh thản nhiên nói: “Bệ hạ không cần lo lắng, Trường An có Thái Tử Phi trấn giữ, nàng ấy và Thái tôn bị tập kích, triệu tập Cấm Vệ quân bảo vệ hoàng thành, phong bế các cửa cung lớn, không cho phép bất kỳ kẻ nào ra vào, Cấm quân Trường An sẽ không tới Ly cung cứu giá.”
Lý Đức cười một tiếng.
Trịnh thị cũng cùng một giuộc với Lý Dao Anh, hẳn là Lý Huyền Trinh do nàng ta cứu ra địa lao.
Lý Trọng Kiền bước tới, trường đao trong tay chỉ Lý Đức. Lý Đức nhìn hắn, ánh mắt yên tĩnh.
Thần sắc Lý Trọng Kiền lạnh lùng, nói: “Lý Đức, ông vì chính mình vô năng mà đổ tội lên Mẹ ta, chèn ép ta, ta cũng là con của ông, là thần tử của ông, không thể phản kháng, chỉ có thể tiếp nhận. Ta xông pha chiến đấu vì ông, cúc cung tận tụy vì Đại Ngụy, ông bảo ta đồ thành thì ta đồ thành, ta chỉ cầu ông thả Minh Nguyệt nô, ông không giữ lời hứa, còn muốn bắt mẹ ta đến uy hiếp ta.”
Vậy đừng trách hắn không có Vua không có cha.
Hắn cười lạnh, vung đao, lưỡi đao thật mỏng cắt đứt mấy sợi tóc của Lý Đức. “Trên người chảy dòng máu của ông, là sỉ nhục lớn nhất cả đời này của ta.”
Lý Đức không nhúc nhích.
Dao Anh từ bên cạnh hắn đi qua: “Thánh thượng, có chuyện quên nói với ngài, từ hồi ở Cao Xương, ta đã báo cho Tây quân thân thế của ta, ngày mai ta sẽ chiêu cáo thiên hạ, ta là con gái Trần gia. Sở dĩ Tây quân đêm nay không đến, là vì ta dặn bọn hắn, cung đình tranh đấu, bọn hắn không nên nhúng tay.”
Nàng sẽ không để cho Tây quân mất đi khống chế, lấy hay không lấy chồng, cũng sẽ không thay đổi khát vọng của nàng, nhưng Lý Đức cứ nhất định phải đẩy nàng vào đường cùng.
Mí mắt Lý Đức run run.
“Ta không muốn bại lộ thân thế chỉ bởi vì anh trai, không phải sợ Tây quân ruồng bỏ ta.” Dao Anh đưa tay khẽ vuốt tóc, “Ta không phải là huyết mạch Lý gia, vừa vặn có thể cắt đứt nhân duyên với Trường An, Tây quân vĩnh viễn là nghĩa quân bảo vệ cương thổ của trăm họ, sẽ không vào Trường An.”
Lý Trọng Kiền dắt tay Dao Anh, hai anh em đi ra không ngoảnh đầu.
Hắn đã từng hận không thể chính tay đâm Lý Đức, lúc này hắn không muốn ô uế tay mình, để Lý Huyền Trinh ra tay, lòng hắn càng thống khoái hơn.
Gút mắc giữa mấy cha con, nhất đao lưỡng đoạn, sau này không còn liên quan.
…
Trong viện nơi đầy xác người, chỉ còn lại cha con Lý Đức và đội phi kỵ.
Lý Đức nhìn Lý Huyền Trinh hơi thở mong manh.
“May đồ cưới cho người… Trẫm vì ngươi trăm phương ngàn kế, ngươi lại cấu kết người ngoài, Chương nô, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ chết trên tay Lý Dao Anh.”
Lý Huyền Trinh được thân binh đỡ lên, đôi môi trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt dõi theo bóng lưng Dao Anh bay xa.
Nàng không quay đầu lại.
Hắn che nỗi đắng chát, nói: “Lý Đức, hơn hai mươi năm trước, ông không biết đến cùng Mẹ tôi muốn gì, người hại chết Mẹ tôi không phải Tạ thị, là ông giận cá chém thớt, dùng cách trừng phạt mẹ con Tạ thị giảm bớt áy náy của mình… Hơn hai mươi năm sau, ông cũng không biết tôi chân chính muốn gì.”
“Ông biết vì sao Mẹ tự vận không?” Hắn phất tay ra hiệu thân binh lui ra, bước lên rỉ tai mấy câu.
Lý Đức chấn động, phát run cả người, trợn mắt chằm chặp nhìn Lý Huyền Trinh.
“Không thể nào! Không thể nào!”
Mắt Lý Huyền Trinh ngấn nước.
Lý Đức lắc đầu không dừng được, lảo đảo đứng lên, đất trời quay cuồng.
“Không thể nào! Không thể nào! Ta biết các người còn sống, ta còn phái người nhà đi đón các người mà… Chỉ cần đợi ta lấy Tạ Mãn Nguyện, đợi Ngụy quân thắng trận, các người sẽ có thể trở về… Chỉ cần nửa tháng… Ta chỉ chậm có nửa tháng…”
Lý Huyền Trinh nghe ra ngữ điệu trong lời còn chưa dứt của ông, tức giận ngửa mặt, hận ý trong mắt cháy càng rực.
Năm đó, trước khi Lý Đức cưới Tạ Mãn Nguyện đã biết hắn và Đường Doanh còn sống! Ông ta sợ Đường Doanh phá hôn lễ, chỉ phái người nhà đi đón hai mẹ con, vừa vặn trong nửa tháng này, Đường Doanh mất đi trong trắng.
Lý Huyền Trinh cười ra tiếng, không biết là đang cười Lý Đức, hay đang cười vận mệnh trêu ngươi.
“Nửa tháng! Nửa tháng!” Lý Đức phát cuồng kêu, chạy tới, trợt chân ngã sấp xuống núi thây biển máu, đau đớn nhắm mắt, mặt đầy thê lương, trong miệng không ngừng lặp lại.
“Nửa tháng…”
Ông điên rồi.
…
Ly cung xảy ra động tĩnh lớn đến thế, người hoàng thành một đêm không ngủ.
Lúc ban ngày, trong thành giới nghiêm, Thái tử Lý Huyền Trinh bỗng nhiên xuất hiện, tay nâng chiếu thư, mệnh Vũ Lâm Quân, Cấm Vệ quân, Kim Ngô Vệ nghe Thái Tử Phi hiệu lệnh, tử thủ hoàng thành. Chúng tướng hoảng loạn, bị cái khác đã sớm đầu nhập vào Lý Huyền Trinh người cầm xuống.
Bọn Tể tướng trong triều đã thấy trước giữa cha con họ sẽ có một trận quyết đấu, vốn định ra mặt thuyết phục, bị một đội phi kỵ đột nhiên xuất hiện giam trong cung Thái Cực, đến khi được thả đã là nửa đêm.
Hôm sau, có tin đồn, lúc Lý Đức đi thăm Tạ Hoàng Hậu, đột phát động kinh, điên điên khùng khùng, thấy người là chém, ngự y đã xem qua, không có thuốc chữa, chính sự trong triều do Thái tử Lý Huyền Trinh đại diện, bá quan không lời dị nghị.
Bá tánh cũng chẳng hề dị nghị: Thái tử là do chính Lý Đức định ra, Hoàng đế bệnh, quốc sự đúng là nên do Thái tử tiếp quản.
Sau đó, Thái tử làm việc như gió cuốn sấm rền, xử lý một đám lớn quan viên tướng lĩnh, trong đó, mấy quan thần đã hàng của Nam Sở liên tiếp chết bệnh, không ai để ý, chỉ nghĩ họ nhớ thương cố quốc, hậm hực thành bệnh.
Mấy tháng sau, Lý Đức băng hà ở Ly cung, nghe nói do vất vả lâu ngày thành bệnh.
Chuyện sau này, đều không còn liên quan đến Dao Anh.
Cái đêm ra khỏi Ly cung, Tạ Thanh bưng roi lên đón, Dao Anh quơ lấy trường tiên, quay người, quất một roi về phía Lý Trọng Kiền.
“Tự tác chủ trương về kinh? Giấu em hợp tác với Lý Huyền Trinh lập mưu ép thoái vị? Để lại cho em một bức thư bảo em yên tâm mà sống, đừng báo thù cho anh hả?”
Dao Anh nghiến răng nghiến lợi, trở tay lại là một roi đánh xuống. “Em mà không về, hai người các anh chỉ biết cùng Lý Đức cứng đối cứng, có biết sẽ có bao nhiêu thương vong không! Lý Đức có lôi đạn, ép hắn, võ nghệ anh có cao hơn, cũng không phải đối thủ Cấm quân!”
Lý Trọng Kiền không dám cãi lại, kiên trì chịu mấy roi, xin khoan dung nói: “Ta không có ý định xông lên chịu chết, Lý Đức dựng độc kế, Lý Huyền Trinh lo sợ muốn tiên hạ thủ vi cường, quyết ý thí quân, ta giúp hắn mấy chuyện nhỏ, dù thành công hay không, Lý Đức cũng phải lột da.”
Sau khi Lý Huyền Trinh từ Nam Sở trở về đã bí mật gặp mặt hắn, hắn trốn ở Trường An, Lý Huyền Trinh giả vờ bị giam giữ, thật ra sớm đã thoát thân, kế hoạch ban đầu của hai anh em cũng không có Dao Anh tham dự, bởi nàng hẳn còn ở Cao Xương. Nếu nàng phát hiện có chỗ không hợp lý chạy về Trường An, Lương Châu sẽ có người ngăn nàng.
Dù giữa hắn và Lý Huyền Trinh mâu thuẫn thật sâu, nhưng khi còn ở Bắc Nhung, hai huynh đệ gây sóng gió, phối hợp ăn ý, trong chuyện giết Lý Đức này, mục đích bọn hắn nhất trí, không ngại lại hợp tác một lần.
Ai cũng không ngờ, lúc tin Dao Anh trở về truyền đến, người đã đến Kinh Triệu phủ.
Khi đó Lý Trọng Kiền còn ẩn núp, không thể liên lạc với Dao Anh, lòng như lửa đốt, chạy đến Ly cung cứu người, nếu không phải Lý Huyền Trinh đuổi theo kéo hắn, trao đổi giáp bạc bào nỉ, hắn còn tưởng Dao Anh không biết gì, thật sự bị Lý Đức lừa.
Dao Anh hừ nhẹ, biết Lý Trọng Kiền cũng không nói hết sự thật, hắn và Lý Huyền Trinh không tin tưởng tuyệt đối, may là nàng kịp thời trở về nhanh chóng, cùng Thái Tử Phi nội ứng ngoại hợp, hấp dẫn sự chú ý của Lý Đức, Lý Huyền Trinh mới có thể tìm được cơ hội hạ thủ.
“Chúng ta vẫn chủ quan, Lý Đức vậy mà có được công thức chế lôi đạn, nếu không phải Lý Huyền Trinh ở đây, hôm nay chắc chắn Ly cung sẽ bị san thành bình địa.”
Dao Anh nhíu mày, trong Tây quân có mật thám, nàng phải quét sạch công xưởng cho ổn thỏa, công thức chế đạn không phải bí mật gì, nàng sẽ giao cho triều đình, nhưng mật thám thì không thể giữ.
Lý Trọng Kiền cũng sợ không thôi, thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Dao Anh thu roi, “Anh… Em là con gái Trần gia.”
Lý Trọng Kiền sững ra, cười xoa xoa đỉnh đầu nàng: “Ta biết lâu rồi, Minh Nguyệt nô, anh không quan tâm, em vĩnh viễn là em gái của ta.”
Lúc biết được thân thế của Dao Anh, hắn ngồi yên một ngày, lòng không thấy tức giận, cha mẹ ruột của em đều qua đời trong chiến loạn, họ hàng và ruột thịt nàng đều xa xôi, ân oán đời trước không ảnh hưởng tình cảm anh em giữa bọn họ, trừ phiền muộn cảm khái, trong lòng hắn lại thấy mừng cho Dao Anh nhiều hơn.
Con bé không phải con gái của Lý Đức, cha mẹ ruột của em nếu không qua đời, chắc chắn sẽ rất thương yêu con bé.
“Em bảo muốn bái tế cha mẹ, bảo Đàm Ma La Già đi cùng.” Lý Trọng Kiền cười cười, “Tuy không nuôi nhưng cũng nên đi bái tế. Trên thư Đỗ Tư Nam bảo, họ tưởng là em đã chết trong chiến hỏa, đã chôn quần áo lập mộ, đáng tiếc vô duyên với em.”
Dao Anh ừ đáp, ngăn cánh tay Lý Trọng Kiền. “Anh, chúng ta về Kinh Nam một chuyến, đi bái tế Cậu.”
Lý Trọng Kiền nhếch miệng, gật đầu.
Đi xuống hành lang dài, thân binh vây quanh một chiếc xe ngựa lái qua, Dao Anh leo lên xe ngựa, tựa trên vách, toàn thân rã thành từng mảnh, nhắm mắt ngủ say.
Xe ngựa lắc lư đi xuống đường núi mấp mô, ánh đèn lờ mờ từ màn xe tràn vào toa, tiếng bước chân lộn xộn, đêm nay Lý Huyền Trinh điều động không ít lực lượng, khắp nơi rối tinh.
Dao Anh chợt bừng tỉnh, rèm xe vén lên, đối diện một đôi mắt xanh biếc trầm tĩnh.
Nàng mỉm cười, mỏi mệt không cánh mà bay, ghé vào trước cửa xe: “La Già, em biết chàng sẽ trông nom em mà.”
Giống như lúc ở Cao Xương.
“Chàng vẫn luôn đi theo em, phải không? Người bắn cung ở Ly cung là chàng đúng không?”
Đàm Ma La Già vẫn trấn định, không hề có vẻ chật vật bị bắt quả tang, gật đầu, nhẹ chau mày, “Ngủ đi.”
Dao Anh đưa tay níu tay áo chàng, “Chàng lên đây với em.”
Đàm Ma La Già không nói, ghìm dây cương, tung người xuống ngựa, lên xe ngựa, thân binh dắt ngựa chàng.
Dao Anh sợ chậm trễ thời cơ, ngựa không dừng vó, mấy ngày không thấy Đàm Ma La Già, nàng biết chắc chắn chàng đi theo mình, mỗi lần thổi còi, có thể cảm giác được chàng ngay bên cạnh, biết có chàng cạnh bên, nàng làm chuyện gì cũng rất yên tâm.
Nàng để chàng ngồi dựa vào, mình ngồi lên đùi chàng, ôm lấy cổ chàng, chụt, hôn lên má chàng. “Không phải chàng đồng ý với em sẽ không để người Vương Đình vào kinh sao?”
Họ cùng về Trung Nguyên, mấy ngày trước tách ra ở ngoại ô, nàng dẫn khinh kỵ đi trước, Đàm Ma La Già đồng ý đợi nàng ở ngoài thành, nếu nàng và Lý Trọng Kiền có chuyện ngoài ý muốn, chàng sẽ lại xuất hiện.
Đàm Ma La Già cúi đầu, hai tay siết chặt, hôn đỉnh đầu Dao Anh.
“Ta là tình lang của Văn Chiêu công chúa.” Chàng thấp giọng nói.
Nếu là tình lang của nàng, nàng hồi kinh, đương nhiên chàng phải bám sát lấy nàng.
Dao Anh cười khẽ, nghe mùi vị quen thuộc trên người chàng, trong lòng thoải mái yên ổn, mỏi mệt lại xông tới, ngủ thiếp đi.
Đàm Ma La Già tỉ mỉ lộn xộn hôn tóc mai nàng.
Ngày mai, chàng có thể ra mặt rồi.
Nàng từng trong nước mắt trăm họ rời Trường An, lần này, chàng tự mình đến Ngụy triều xin cưới, đón nàng rời đi, để vui cười thay thế hồi ức đau đớn kia của nàng.
Từ từ trên đường đời, họ sóng vai cùng bước, bạc đầu không rời, cùng qua một đời.