Nguyệt Minh Thiên Lý

Chương 183




Gió Bấc kêu khóc, tuyết lớn bay lên.

Chọn Hình đường Phật tự là nơi Đàm Ma La Già tán công, là chỗ khi còn bé chàng bị nhốt.

Tăng binh trong chùa toàn bộ chạy tới, trường đao lẫm liệt, dưới sự dẫn dắt của chủ chùa tân nhiệm lập vòng bảo vệ bọc quanh Hình đường ba tầng trong, ba tầng ngoài.

Lý Trọng Kiền nhíu mày: “Sao phải để nhiều người trông coi Hình đường vậy?”

Tự chủ thở dài, nói: “Là Vương hạ lệnh bọn tôi đến. Lần trước lúc Vương chạy về Thánh Thành, rất giống như lúc Tướng quân Tái Tang Nhi tẩu hỏa nhập ma đại khai sát giới, nếu không phải Văn Chiêu công chúa chạy đến, Vương không thể kiên trì cho đến hôm nay… Nếu Vương cũng không thể kiểm soát, bọn tôi phải vây Vương trong chùa, cho nên Vương chọn tán công trong Hình đường.”

Tất Sa bên cạnh nói: “Vệ Quốc Công yên tâm, nếu thật sự có chuyện, mấy tăng binh này chỉ vây khốn chứ không đả thương Vương.”

Cây đao Ba La Lưu Chi để lại cho anh ta sớm đã bay lưỡi trong cuộc đại chiến bảo vệ Thánh Thành lần trước, anh và Duyên Giác chú định không thể nào tuân thủ nhắc nhở của sư tôn, bất kể Đàm Ma La Già có đả thương người hay không, họ cũng không thể xuống tay với ngài ấy.

Y giả đều tới, đợi ngoài Hình đường, y quan Thiên Trúc vẫn không ngừng tìm đọc điển tịch, hy vọng có thể tìm những ghi chép ít nhiều liên quan đến bí pháp Thiên Trúc, từ đó tìm ra đơn thuốc làm dịu bớt.

Năm đó Tướng quân Tái Tang Nhĩ phát cuồng giết người, những ghi chép liên quan trong Vương cung toàn bộ thiêu huỷ. Lần này Vương cung thành phế tích, lúc xây sửa lại cung điện, Dao Anh lệnh cho thợ thủ công trước tiên đi khố phòng tìm kiếm cổ tịch cất giữ, mời tất cả những vị sư, nhà buôn biết tiếng Phạn giúp y quan cùng tìm những quyển kinh có thể hữu dụng.

Nàng muốn đi Hình đường cùng Đàm Ma La Già, chàng lắc đầu, bảo nàng chờ bên ngoài: “Lần này không giống những lần trước, sẽ làm nàng tổn thương.”

Duyên Giác theo vào trông coi, Tất Sa ở bên ngoài xem Dao Anh.

Mấy lần trước Đàm Ma La Già tán công Dao Anh đều hầu ở bên cạnh, nhưng không lần nào dày vò đến thế này, chỉ cần nghe yên tĩnh chút, nàng đã muốn xông vào Hình đường.

Người khác không rõ, chỉ một mình nàng biết – trong sách, tuổi thọ La Già đã đến.

Nàng nói với chính mình, nàng cứu Lý Trọng Kiền, cứu Tạ Mãn Nguyện, cứu Dương Thiên và những con em thế gia trung can nghĩa đảm, hào tình vạn trượng kia, trong thời loạn đã cứu vô số bá tánh trôi dạt khắp nơi, sống không bằng chết, hẳn vận mệnh của La Già cũng đã thay đổi.

Nhưng chuyện nào cũng có bất trắc ngoài ý muốn…

Dao Anh hoảng loạn, trái tim bị bàn tay vô hình hung dữ chộp lấy khuấy động, đao cắt kiếm khoét, lạnh cả người, nàng gỡ Phật châu trên cổ tay xuống, quỳ gối trong hang đá, thầm niệm kinh Phật mà La Già dạy nàng.

Chàng tin những thứ này, vậy nàng sẽ mời cầu tín ngưỡng của chàng có thể phù hộ chàng, để chàng bình an vượt qua kiếp này.

Tượng Phật sắc vàng trang nghiêm trầm tĩnh, đứng lặng yên không nói nhìn xuống nàng.

Ngoài Hình đường, chúng tăng tề tụ đại điện, tụng kinh cầu, hành lang tiền điện Vương Tự, quảng trường, chùa miếu ngoài phố dài vạn người xôn xao, người đông nghìn nghịt, dân khắp nơi chạy đến quỳ gối trong tuyết, nam nữ già trẻ thành kính dập đầu bái lễ, cầu phúc cho Vương của bọn họ, chỉ ai cầu sống trong thời loạn mới hiểu rõ có một vị Quân lòng chứa bá tánh chúng sinh khó được biết chừng nào. 

Sử sách ghi chép sau này, thời loạn chẳng qua cũng chỉ là mấy chữ vào mắt, nhưng trên đầu họ, là một đời thật sự của mấy vạn vạn người.

Bọn họ có áo gấm, có quần áo tả tơi, có tóc đỏ mắt nâu, có tóc đen mắt đen, có da trắng mắt xanh, tiếng cầu khẩn đủ loại ngôn ngữ khác nhau không ngừng lặp lại trong gió lạnh thấu xương, như từng dòng nước nhỏ trải rộng khắp Vương Đình, vượt qua núi non trùng điệp, hội tụ thành biển lớn mênh mông, mang theo khí thế xưa nay chưa từng có, thẳng đến mây xanh, rung chuyển trời đất.



Đàm Ma La Già không nghe thấy tiếng cầu khẩn bên ngoài Phật Tự.

Chàng tán hết công lực, cơ bắp cao thấp cả người trương lớn, từng tấc xương tấc thịt quặn đau, như có người cầm đao, cắt chém vào da thịt từng đao từng đao, kinh văn từng nói đủ loại cực hình vào địa ngục, thiên đao vạn quả, vạc dầu hỏa thiêu, chẳng qua là thế.

Đau.

Rất đau.

Đau đến run rẩy kịch liệt.

Da tróc thịt bong, tim gan vỡ nát, sâu đến tận xương.

Cứ như có từng luồng sấm sét bổ xuống đầu, máu thịt lớp lớp lột tận, lộ ra hài cốt trắng hếu, đau đến thấu tim thấu xương.

Từ da thịt đến lục phủ ngũ tạng, đến từng kẽ hở trong xương, không chỗ nào không đau.

Chàng tỉnh táo cảm nhận nỗi đau toàn thân, ý thức dần dần mơ màng, hồn phách nứt ra từ trong thân thể be bét máu thịt, lơ lơ lửng lửng.

Bỗng nhiên, một lực lôi chàng rơi xuống không dừng, càng rơi càng sâu, chàng chôn vùi trong bóng tối mênh mông vô biên và âm u lạnh lẽo, đủ cảnh tượng đáng đập vào tầm mắt, bảy lớp thành sắt, bảy tầng lưới sắt, ngang dọc đều là một vạn mấy ngàn dặm, vách tường bốn phía hoặc là tường sắt thiêu đến đỏ rực, hoặc là núi đao sắc lạnh lấp loá, lửa sắt như mưa rơi, tội nhân hóa thành tro tàn, đao xoay vòng tròn, mở ngực mổ bụng tội nhân, máu me vương vãi.

Từng ngọn núi đao rừng kiếm dựng lên, trường đao kiếm dài xoay vòng rơi xuống, cắt đứt tay chân tội nhân, da thịt thối nát, mấy vạn mũi tên cùng bắn, trực tiếp xuyên thủng cơ thể tội nhân, đính họ lên tường sắt nóng bỏng, có tội nhân kêu khóc muốn thoát, xung quanh là biển lửa vô ngần cháy hừng hực, giam cầm họ trong A Tỳ địa ngục uy nghiêm đáng sợ.

Nung đỏ trên giường sắt, tội nhân đeo xiềng xích, đau đến không muốn sống, còn phải bị đinh sắt xuyên thủng lồng ngực. Trên tấm sáp khối sắp tan chảy, hai chân tội nhân từ từ cháy tan, thây xác không còn.

Dạ Xoa La Sát cầm trong tay chày sắt, gậy sắt, đao búa nung đỏ, đập phá đầu, đánh xuyên ruột và dạ dày tội nhân

Đầy tiếng khóc la thê thảm. 

Đây là đích chàng đi về.

Đau đớn vô tận, tra tấn vô tận.

Đàm Ma La Già bước theo tội nhân trong bóng đêm, nỏ sắt, đao tuyết, lửa thiết, lưỡi kiếm rơi xuống, các tội nhân chạy trốn tứ phía, chàng vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Đột nhiên, một tia sáng trên đỉnh đầu chụp xuống, sương mù tỏa khắp tan đi, xác vỡ tan thành máu thịt, tội nhân la khóc, biển lửa cuồn cuộn cách chàng mỗi lúc một xa.

Chàng dấn thân vào trong ánh vàng rực rỡ, trước mắt hào quang sáng tỏ.

Trong ao thất bảo ánh nước liễm diễm, vạn loài hoa quý, cây vàng lá bạc, trân châu tạp bảo, cung điện lầu các liên miên chập trùng, trôi nổi giữa không, tráng lệ, Phật Đà ngồi ngay ngắn trên toà sen, chúng Bồ Tát quây chung quanh, dốc lòng lắng nghe.

Thiên trảng* rợp đầy trời, thiên phướn* tung bay, áng mây vờn quanh, nhạc tiên phiêu bồng, ngàn hoa Mạn Đà La rải rác, bàn tay bay lên trời nâng hoa tươi bay lượn giữa không. 

*mình tra là mấy cái đèn, cờ hay treo trong chùa ấy.

Trang nghiêm diệu tịnh, thế giới cực lạc.

Một Bồ Tát đầu đội vòng hoa, cầm phướn dài trong tay, chân đạp bảo sen, đáp mây từ trên trời giáng xuống, đầu ngón tay nhẹ điểm Đàm Ma La Già.

“Ngươi đi qua trần thế phàm tục, nhìn thấy A Tỳ Địa Ngục, cũng đã gặp thế giới cực lạc Phật A Di Đà, thuộc về cửa Phật, được giải thoát, từ đây thoát khỏi luân hồi, không có chúng khổ, chỉ có cực lạc.”

Tiếng Phạn dồn dập, đinh tai nhức óc.

Đàm Ma La Già hồi phục tinh thần, chắp tay trước ngực, nhìn đám mây như ẩn như hiện, thế giới tịnh thổ cách biệt đẹp mỹ lệ, như có điều suy nghĩ.

Giọng Bồ Tát như tiếng sấm vang rõ, xuyên thấu tầng mây: “Đứa ngốc, ngươi còn lo lắng gì?”

Đàm Ma La Già nhướng mi, đôi mắt xanh không vui không buồn.

Chàng lo lắng chuyện gì nhỉ?

Cả đời ngắn ngủi như một dòng nước gợn róc rách chảy xuôi, bao lấy chàng bên trong.

Cảnh tượng trước mắt trong phút chốc thay đổi, chàng nhìn thấy một gian lao tù lạnh lẽo u ám, mình thơ bé ngồi trên tấm bồ đoàn cũ nát, dùng ánh đèn nhỏ như hạt đậu đọc kinh Phật.

Một vầng sáng trong lạnh rơi từ trên trời xuống, chàng ngẩng nhìn, đáy mắt phản chiếu ánh trăng như bạc.

Loạn thế lưu ly, chúng sinh đều khổ, chàng đã sắp hết khả năng mình có, bình định thời loạn, ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục.

Một chàng khi còn bé ngước nhìn vòng trăng sáng cao khiết, trịnh trọng nói.

Chàng chậm rãi lớn lên.

Đàm Ma La Già nghiên cứu kinh Phật, chu toàn với thế gia, làm Trương gia buông lỏng vòng giam cầm mình. Tô Đan Cổ chịu dày vò, khắc khổ chuyên cần luyện võ.

Lúc đại quân Bắc Nhung áp cảnh, thế gia vứt xuống một bãi loạn, bỏ thành mà chạy, tăng binh lòng trung với Vương thất thừa cơ cứu chàng từ trong Hình đường. 

Gió đêm gào thét, chàng trên trên lưng ngựa quay đầu, nhìn thấy Thánh Thành lặng lẽ đứng trong màn đêm sau lưng, nghe tiếng khóc của dân lành tuyệt vọng không kịp trốn đi, đợi Ngõa Hãn Khả Hãn đánh vào thành, những người dân này đều sẽ trở thành oan hồn dưới vó thiết kỵ Bắc Nhung.

“Quay về.”

Chàng thúc ngựa quay người, cầm Phật châu trong tay, thản nhiên nói.

Cát vàng mênh mông vô ngần, chàng dùng mưu kế đại phá đại quân Bắc Nhung gấp mấy lần quân mình, Ngõa Hãn Khả Hãn không chỉ thảm bại, còn suýt nữa mất mạng, chật vật không chịu nổi hạ lệnh rút quân.

Chàng ghìm ngựa trước trận, một bộ cà sa, phần phật tung bay.

Tăng binh, quân cận vệ và dân chúng cung kính quỳ dưới chân chàng, tích tắc này, chàng nắm lại quyền hành của Quân Vương. 

Xích Mã mừng như điên, dẫn thân binh vào Trương gia, bắt mấy chục người từ trên xuống dưới họ Trương, giải ra quảng trường năm đó Tiên Vương Hậu chết đi, chặt đầu từng người một, cô ta giết đỏ cả mắt, ngay cả họ hàng xa không hề liên hệ Trương gia cũng không chịu buông tha.

Chàng ngăn cản cô ta, bảo thả người tộc Trương gia vô tội bị liên lụy. 

Xích Mã cuồng loạn, thét lên, giận mắng, nguyền rủa. Sau đó, chỉ cần nhìn thấy chàng, cô ta bèn trào phúng: “Ngươi học Phật, lòng lạnh hoàn toàn, trong mắt vốn không còn tình cảm thế tục, ngươi lương bạc, tuyệt tình, máu lạnh! Quả nhiên là người xuất gia, La Già, đời này ngươi đã định sẵn chỉ có thể làm một kẻ cô đơn!”

Tô Đan Cổ ra trận giết địch, Phật Tử chèn ép thế gia, chàng đi giữa vũng máu và hoa tươi, da tróc thịt bong, lẻ loi một mình.

Trong lòng chàng có đạo, không cần ai lý giải hay tán đồng.

Danh gia vọng tộc không cam lòng bị áp chế, bằng mặt không bằng lòng, khẩu Phật tâm xà, sóng gió triều đình quỷ quyệt, gia tộc quyền thế đấu đá lẫn nhau, Vương Đình loạn trong giặc ngoài. Còn Bắc Nhung không ngừng lớn mạnh, Ngõa Hãn Khả Hãn trọng dụng Hải Đô A Lăng, Hải Đô A Lăng dũng mãnh thiện chiến, dù không có học thức lại văn võ kiêm toàn, dám dùng kỳ mưu, khai cương thác thổ vì Bắc Nhung, nhiều lần lập kỳ công.

Chỉ cần chàng còn sống, Ngõa Hãn Khả Hãn không tấn công nổi Thánh Thành, nhưng mấy lần chàng bị công pháp phản phệ, đã gần đến dầu hết đèn tắt, muốn ra mặt ở Pháp hội phải có cận vệ khênh ra, trong khi Hải Đô A Lăng như mặt trời ban trưa, một khi Hải Đô A Lăng kế nhiệm vị trí Đại Hãn Bắc Nhung, Vương Đình lâm nguy.

Chàng muốn thừa dịp trước khi Hải Đô A Lăng chưa cầm quyền dẫn binh tiến đánh Bắc Nhung, suy yếu binh lực Bắc Nhung, là cơ hội cho Vương Đình tranh thủ nghỉ xả hơi. 

Đại thần cực lực phản đối, bọn họ khinh thị, căm thù kỵ binh bộ lạc, không muốn phối hợp với họ, lòng chàng lao tâm lao lực quá độ, trong thời gian ngắn không thể tổ chức một trận đại chiến.

Sau đó không lâu, tin dữ truyền đến, Hải Đô A Lăng mâu thuẫn với các Vương Tử, thừa dịp Ngõa Hãn Khả Hãn lỏng lẻo, dẫn binh huyết tẩy nha trướng, giết Ngõa Hãn Khả Hãn và mấy đứa con trai, được đề cử thành Tân Đại Hãn.

Chàng ngồi ngay ngắn ở Phật điện, lần Phật châu, khẽ thở dài, để lại di chiếu.

Hải Đô A Lăng trở thành chủ Bắc Nhung, rất nhanh tập kết binh lực tập kích Vương Đình. Lần này, Hải Đô A Lăng sẽ không dễ dàng lùi binh.

Chàng đã sắp hấp hối, biết thời gian không nhiều, lệnh bọn Tất Sa rời Vương Đình, còn mình ở lại thủ thành, tranh thủ thêm ít nhiều thời gian cho dân chúng rút lui.

Chạy thêm được người nào hay người đó. 

Về phần chàng, sớm đã nhìn thấy kết cục chính mình

Tất Sa khóc muốn dẫn chàng đi, chàng mỉm cười. “Ta là Vương của Thánh Thành, là Phật Tử của Vương Đình.”

“Đi đi, hộ tống phụ nữ trẻ em rời đi, cậu là thống lĩnh quân cận vệ, chức trách của cậu là hộ vệ dân lành.”

Tất Sa khóc không thành tiếng.

Mặt chàng vẫn không một tia gợn sóng.

Thiết kỵ Bắc Nhung thế không thể đỡ, vũ khí công thành uy lực rất lớn, xe ném đá tung vào trong thành từng viên đá lớn, ầm ầm động trời, đá vụn như mưa rào rơi xuống, mái cung điện vỡ vụn sụp đổ.

Chàng xếp bằng trước tượng Phật, sức cùng lực kiệt, hoàn toàn dựa vào sức mạnh ý chí ráng gượng không ngã xuống, giống như một cái xác không hồn, chỉ còn thể xác.

Ngoài điện tiếng la giết vang động núi sông, Phật châu trong tay đã lạnh băng, tượng Phật uy nghiêm đoan trang.

Chàng ngồi ngay thẳng, từ từ khép mắt.

Chàng mệt mỏi.

Nhưng không ngã xuống.

Đêm dài âm u lạnh lẽo, chàng tọa hóa trong Phật điện, đến chết vẫn thủ vệ Thánh Thành.

Sinh ra đã không có một giây buông lỏng, chết đi cũng không dám thư giãn.

Ngoài điện đầy tiếng gào khóc.

Tăng binh theo lời chàng dặn dò không công bố tin chết, Hải Đô A Lăng vốn vẫn còn mấy phần kiêng kị, không tùy tiện công thành, Thánh Thành giữ vững thêm một thời gian. Nhưng quá nhiều ngày chàng không ra mặt, cuối cùng y vẫn phát hiện mánh khóe, đánh vào Thánh Thành.

Khi thiết kỵ Bắc Nhung xông vào Vương Tự, nhìn thấy một thi hài ngồi ngay ngắn trước Phật, rúng động không thôi.

Còn chàng, nhẹ nhàng rời đi giữa không trung, nhìn cả đời ngắn ngủi của chính mình thoáng hiện trước mắt, mặt không cảm xúc.

Tiếng Bồ Tát vang bên tai chàng: “Sinh tử niết bàn, giống như một giấc mộng hôm qua. Đứa ngốc, ngươi đi theo ta, là được thoát khỏi nỗi khổ ngũ uẩn, từ đó tứ đại giai không, đạt vô thượng đế thính.”

Đàm Ma La Già ngước nhìn cung điện lầu các rực rỡ sáng chói giữa mây, không nói.

Bồ Tát quắc mắt trừng trừng: “Đứa ngốc, chả nhẽ ngươi muốn rơi vào A Tỳ địa ngục, chịu đựng tra tấn vô tận sao!”

Đàm Ma La Già nhìn xuống dưới chân, vực sâu không đáy, chúng tội nhân chịu đủ dày vò ở tường sắt.

Bồ Tát càng thêm uy nghiêm, rung cờ phướn, thoáng chốc sấm vang đầy trời. “Ta chính là Bồ Tát dẫn đường, chỉ dẫn đường đi, đứa ngốc, còn không theo ta!”

Đàm Ma La Già nhắm mắt trong tích tắc, khi mở ra, ánh mắt lạnh như tuyết, không một tia khói lửa, cất bước đuổi theo Bồ Tát.



Dưới chân mây gió xao động, trong nhân thế cuồn cuộn hồng trần, đột nhiên có một giọng nói xa xa truyền đến, gọi tên chàng. 

Bồ Tát dẫn đường trên đầu vẫn gầm thét, cờ phướn phần phật bay.

Tiếng gọi kia yếu ớt kia theo gió bay đến, mơ hồ như cánh bướm vỗ, như luồng gió mát thổi qua, không thổi nên một gợn sóng, nhưng lại kiên định, chấp nhất.

“La Già… La Già…”

Đàm Ma La Già dừng bước, quay lại.

Như chàng đã quên chuyện gì. 

Trong tiếng ca tụng mỹ diệu, Phật Đà giữa chúng Bồ tát biện kinh, Bồ Tát dẫn đường vừa dẫn dụ vừa thúc giục quanh quẩn giữa trời đất, giọng nói yếu ớt kia run run rẩy rẩy thổi qua, vướng chân chàng, chàng bị lôi kéo, trong lòng không buồn, cũng không vui.

Âm thanh kia lại vang lên, xen lẫn loáng thoáng tiếng khóc, phá vỡ lòng người.

“La Già… Chàng đã đồng ý với em, em chờ chàng…”

Giọng nói này vô cùng quen thuộc.

Một chớp mắt, lòng Đàm Ma La Già quặn lên đầy nỗi đau li ti.

Công chúa, đừng khóc.

Chàng cúi đầu, nhìn thấy trên cổ tay mình, một sợi dây lụa cột tóc màu đỏ quấn chặt.

Đời này chàng vốn cô độc bước tới, chính như Bồ Tát để chàng nhìn thấy, cô độc sống, cô độc chết đi.

Nhưng có một người, vượt qua ngàn núi vạn sông, đi đến cạnh chàng, cùng chàng chung trải qua mưa gió.

Chàng muốn tiếp tục sống, muốn mỗi ngày khi tỉnh giấc, có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vui vẻ của nàng. 

Thoáng chốc, cuồng phong gào thét cuốn tới, chàng nhìn thấy một nửa phế tích, một nửa nguy nga Thánh Thành đứng vững, tuyết lớn bay lả tả, Phật Tự đứng lặng trong tuyết, rộng lớn trang nghiêm, ngoài Phật Tự một mảnh đen kịt, mười dặm phố dài, trong ngoài quảng trường, quỳ đầy người, họ quỳ bái về hướng Vương Tự, hô Pháp danh của chàng.

“Vương, quay về đi!”

“Vương, đừng bỏ lại bọn tôi!”

“Dùng tuổi thọ bọn tôi đổi lấy Vương về đi!”

“Để Vương quay về đi!”

Tiếng kêu khóc thê lương bị gió thổi đến thất linh bát lạc.

Đàm Ma La Già xuyên qua đám người khóc rống, xuyên qua chung cổ vang ngân, đại điện đầy tiếng buồn bã, xuyên qua tăng binh và quân cận vệ lặng im quỳ dưới thềm, xuyên qua hang đá sáng trưng đèn, quay lại Hình đường bị nhốt khi còn bé.

Chàng nhìn thấy một bóng lưng.

Nàng nhào vào trước bồ đoàn, ôm thật chặt một người đàn ông máu me khắp người, đã lạnh cứng, nước mắt rơi như mưa.

“La Già… Em chờ chàng…”

Nàng cúi đầu, trán chống lên người chàng, từng tiếng từng tiếng hô hoán. Nước mắt cứ từ trong cặp mắt nàng tuôn, nhưng nàng lại không khóc thành tiếng, nhẹ nhàng, mềm mại nói: “La Già, em chờ chàng.”

Tim Đàm Ma La Già quặn đau.

Tất cả pháp hữu vi, như ảo mộng, bọt nước, như sương như chớp loé.

Cuộc sống như sương mai, cho nên, một khi bỏ lỡ nàng, chính là vĩnh hằng, chàng muốn tóm chặt lấy đời này, sống sót thật tốt.

Tâm nhược đốn ngộ, minh tâm kiến tính*.

*lược cạn ý: Tâm như đã giác ngộ, lòng rõ ràng thấy được sự vật. 

Đột nhiên, gió cờ vang lên đầy trời.

Trong khoảnh khắc đám mây ảo ảnh hóa thành bột mịn, tiếng ca tụng Phật đẹp đẽ rút đi như thuỷ triều rút đi.

Một giọng nói xa xăm vang lên giữa không trung, uy phong lẫm liệt, khí thế đoạt người. “Chư hành vô thường, thị sinh diệt pháp, sinh diệt diệt dĩ, tịch diệt vi nhạc… Nhất diệt tựu thị nhất sinh, sinh sinh bất tức, thị sinh diệt pháp, tiên phá nhi hậu lập, trí chi tử địa nhi hậu sinh…”

*tất cả mọi hiện tượng đều vô thường, đều là những pháp có sinh và có diệt. khi cả sinh và diệt đều đã bị diệt rồi thì sự tịch diệt, sự yên lặng đó chính là niềm vui. Một khi diệt cũng là một lần sinh, sinh sôi không ngừng, là sinh diệt pháp, phá trước rồi lập, trong đường chết có đường sinh…

Giọng nói dần dần bay xa. Đàm Ma La Già đã không còn nghe rõ câu sau, trong mắt chàng chỉ còn lại khuôn mặt đầy nước mắt kia, nhẹ nhàng phủi một giọt lệ vương trên mi cong.

“Đừng khóc.” 

Nàng phải nên cười thật nhiều, chàng thích ngắm nàng cười.

Dao Anh ngây cả người.

Hơi thở ấm áp phả lên mặt nàng, ngón tay lạnh băng mơn trớn hai má nàng, nàng ngước mắt, nụ hôn hơi lạnh hôn lên đôi mắt tràn đầy nước mắt và tơ máu đỏ. 

Nàng đứng thẳng bất động, đối diện ánh mắt chàng.

Chàng nhìn nàng, hơi cong khóe môi, đưa tay ghì lấy cổ nàng, trán chạm trán, “Minh Nguyệt nô, ta về rồi.”

Dao Anh không thể tin nổi, ngơ ngác nhìn chàng.

Một chớp mắt tiếp theo, nàng như bừng tỉnh, nước mắt ào ào, run run nhào vào trong ngực chàng, ôm lấy chàng thật chặt. 

“Chàng gạt em!”

Cuối cùng nàng đã khóc ra thành tiếng. 

Đàm Ma La Già ôm chặt Dao Anh, cúi đầu hôn đỉnh đầu nàng, hôn lên mi tâm nàng, hôn chóp mũi nàng, cuối cùng, ngậm lấy môi nàng, cạy mở hàm răng khép.

Môi lưỡi quấn quýt, khí tức hòa quyện.

Cả người nàng run lên, toàn thân chàng là máu, hai người quấn chặt một chỗ, ôm nhau ngã xuống bồ đoàn, hận không thể nhào nặn đối phương vào trong thân thể mình.

Chiếm lấy, mút vào, lướt qua từng góc nhỏ vắng, lướt qua ngọt ngào của nàng, mãi đến khi nàng ù tai choáng váng không chịu nổi nữa, chàng mới buông đôi môi mềm mại thơm ngọt của nàng, hôn tới giọt lệ trên khóe mắt.

Nghe tiếng bước chân vang lên. Lý Trọng Kiền, Tất Sa, Duyên Giác nghe tiếng nói chuyện bên trong, xông vào Hình đường, nhìn thấy Đàm Ma La Già đã thức tỉnh, trợn mắt.

Sau một lúc lâu, bọn hắn kịp phản ứng, mừng điên cuồng, miệng tụng Phật hiệu, kích động đến run. “Nhanh! Mời y giả đến!”

Mấy y giả vội vàng đuổi tới, nhìn thấy Đàm Ma La Già, đều nghẹn họng trố mắt không dám tin.

Duyên Giác vừa lau nước mắt, vừa đẩy họ lên, giục giã: “Ngài mau xem xem, Vương đã tỉnh!”

Mấy y giả lấy lại tinh thần, bổ nhào đến trước người Đàm Ma La Già, run run dò mạch, xốc áo bào, kiểm tra mấy vết thương chảy máu trên người.

Dao Anh lùi lại nhường Đề Bà Mông Đạt tiến lên, bàn tay bỗng bị nắm chặt lấy, dùng sức kéo nàng về.

Đàm Ma La Già nắm lấy tay nàng, máu trên mặt còn chưa lau đi, sắc mắt tối đi: “Đừng đi đâu, ở lại cùng ta.”

Vui vẻ trong lòng Dao Anh muốn tràn cả ra, ngồi im bên cạnh chàng. 

“Ta hôn mê bao lâu rồi?” Đàm Ma La Già hỏi.

Mấy y giả nhìn nhau, nói: “Vương, ngài hôn mê ròng rã hai ngày hai đêm.”



Hôm trước, lúc Đàm Ma La Già tán công, đột nhiên cơ bắp cả người căng cứng, chân khí phun trào, khí huyết trong người quay cuồng đảo lộn, mấy chỗ trên người không ngừng chảy máu, Duyên Giác kinh hãi, cuống quýt gọi người, Tất Sa và tăng binh chạy tới, định vận công giúp chàng đẩy lùi, chưa lại gần đã bị chân khí gây thương tích, ngã xuống đất thổ huyết.

Tất Sa trầy trụa vẫn cố gượng đi vào, Dao Anh nghe thấy tiếng động, cũng vọt vào.

Đàm Ma La Già ngẩng đầu, đôi mắt xanh đảo qua người nàng. Sau một khắc, thất khiếu* chàng chảy máu, mắt không còn mở. 

*hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.

Mấy y giả thay nhau dò mạch, liên tục xác nhận, đều cho rằng ngài ấy chỉ còn một hơi cuối cùng, thuốc thang vô hiệu, đi bất kỳ lúc nào.

Ngoài điện tiếng khóc váng trời.

Theo lời dặn dò trước đó của chàng, tất cả lui ra chỉ để lại một mình Dao Anh coi ngó chàng, cùng chàng vượt qua giây phút cuối cùng. 

Lý Trọng Kiền sợ Dao Anh thương tâm quá độ, muốn đưa nàng đi nghỉ nhưng nàng không chịu rời đi, gần như không ăn không uống, không ngủ không nghỉ trông chừng chàng, đút thuốc, lau người, chàng không ăn nuốt không vô gì, nàng cạy môi đút từng ngụm thuốc cho chàng. 

Tất cả đều không nghĩ tới, Đàm Ma La Già còn có thể tỉnh lại.



Đàm Ma La Già ngắm Dao Anh.

Nàng cắn môi, khẩn trương nghe mấy vị y giả nói chuyện, con mắt sưng đỏ, chóp mũi cũng đỏ bừng, thần sắc tiều tụy không xiết, nước mắt còn chưa khô.

Hai ngày qua, nàng vẫn luôn trông chừng chàng, gọi tên chàng. 

Chàng đã làm nàng lo lắng.

Chàng kéo nàng lại, hôn lên khuôn mặt mệt mỏi của nàng.

Các y giả cúi đầu, Tất Sa tươi cười đầy mặt, mặt Duyên Giác ửng đỏ, xoay mặt đi.

Chỉ có Lý Trọng Kiền cười lạnh, liếc mắt, cứ tưởng Đàm Ma La Già phải chết, ngay cả xe ngựa người ngợm về Cao Xương cũng sắp xếp xong cả.

“Sao? Mạch tượng có thay đổi chứ?” Dao Anh nhẹ nhàng đẩy Đàm Ma La Già ra, thấp thỏm hỏi y giả.

Y giả chau mày, trao đổi ánh mắt với mấy người kia, nói: “Mạch tượng của Vương vẫn không thay đổi… Trước hay sau tán công vẫn còn yếu, theo lý mà nói, sau khi Vương tán công hẳn mạch tượng khôi phục bình thường mới đúng…”

Dao Anh vội hỏi: “Là tốt hay xấu?”

Y giả lắc đầu, mặt nặng nề: “Bọn tôi chưa từng thấy qua dạng mạch tượng thế này. Lúc Vương tán công thất khiếu chảy máu, nên thân thể chịu không nổi công pháp, khí huyết đảo loạn, nhưng sau khi Vương mê man hai ngày lại thức tỉnh, thật sự là không thể tưởng tượng…”

Tất Sa cau mày nói: “Khôi phục bình thường, Vương cũng sẽ không tỉnh, Vương đã có thể tỉnh lại, hẳn là chuyện tốt.”

Có người gật đầu, có người vẫn mặt ủ mày chau.

Tim Dao Anh lại treo cao.

Đàm Ma La Già yên lặng không nói, cổ tay khẽ lật, một chưởng gió bay ra, Tất Sa hơi lảo đảo, nhanh chân lui lại.

Đám người ngẩn ra, kinh hô thành tiếng. Tất Sa trợn mắt.

Công lực Đàm Ma La Già vẫn còn!

Đám y giả nhìn nhau.

Sau khi Đàm Ma La Già tán công phải không còn nội lực mới đúng, lần này lúc ngài tán công đã ầm ĩ thế này, thậm chí thất khiếu chảy máu, lẽ ra công pháp mất hoàn toàn mới đúng, sao có thể một chưởng ép lùi Tất Sa?

Duyên Giác trắng bệch nghiêm mặt run rẩy: “Có phải tán công thất bại rồi không? Còn phải tán công lần nữa?” Thất khiếu Vương đã chảy máu, một lần nữa, sao Vương chịu nổi?

Đàm Ma La Già lắc đầu, nhìn Đề Bà Mông Đạt: “Ta cảm thấy huyết mạch thông suốt, không cần phải lúc nào cũng áp chế khí huyết, tạm thời không cần tán công.”

Đề Bà Mông Đạt dò xét mấy huyệt vị quanh người chàng, gật gù.

Một tia sáng xẹt qua mắt y giả: “Hẳn là Vương đánh bậy đánh bạ, tìm ra cách chân chính áp chế công pháp?” Một lời vừa dứt, trên mặt mọi người dâng lên nỗi sợ hãi lẫn vui mừng.

“Ta nghe nói, lúc Vương trở về Thánh Thành, vô tình vô dục, vô cùng tương tự lúc Tướng quân Tái Tang Nhĩ tẩu hỏa nhập ma.” Đề Bà Mông Đạt chậm rãi nói, “Có lẽ, đúng là lúc ấy Vương suýt tẩu hỏa nhập ma, không cẩn thận khí tức sẽ tan rã mà chết, nhưng Vương lại uống một lượng thuốc rất lớn, miễn cưỡng khắc chế, vượt qua một kiếp, lại thêm ý chí cứng cỏi chịu đau nhiều ngày, thuốc lẫn huyết mạch lưu thông, vừa vặn có thể chân chính khắc chế công pháp.”

Sắc mặt các y giả khác nhau, lùi qua một bên nhỏ giọng thảo luận.

“Từ nhỏ Vương tu tập công pháp, nhẫn nhịn nỗi đau người thường không thể, rất có thể vô tình nắm giữ công pháp, cuối cùng công pháp không bị khống chế, là tử kiếp, cũng là sinh cơ.”

“Hiện giờ chưa thể kết luận, cứ theo dõi kỹ hẵng nói.”

“Dù thế nào, Vương có thể tỉnh lại đã là dấu hiệu chuyển biến tốt.”

Họ đều dùng tiếng Phạn, Dao Anh không hiểu, lo lắng nhìn họ, vẻ mặt căng cứng, lòng không yên. 

Mu bàn tay hơi nóng. Đàm Ma La Già cúi đầu, nắm chặt tay nàng.

“Đừng lo, ta tốt hơn nhiều, thật đó.”

Chàng mỉm cười, “Không lừa nàng.”

Từ giây phút hôn nàng trước cửa thành, chàng đã từng lần một nói với chính mình, nhất định phải sống sót.

Dao Anh nhớ đến dáng vẻ chàng thoi thóp hai ngày qua, lòng như đao cắt, nhẹ nhàng ôm chàng, nghe tiếng tim đập ổn định có lực của chàng. 

Nàng cho rằng thật sự chàng phải đi, sẽ không còn mở miệng nói chuyện với nàng.

Mặc dù y giả vẫn chưa thảo luận ra kết quả, nhưng tin Đàm Ma La Già tỉnh lại đã được truyền ra, mọi người lo lắng không yên, chuyển buồn làm vui, dân chúng ngoài Vương Tự tụng Phật hiệu, dập đầu cảm tạ Thần Phật phù hộ Vương của họ.

Duyên Giác đi chuẩn bị nước nóng đồ sạch, Lý Trọng Kiền Tất Sa dẫn y giả lui ra.

Bên trong Hình đường chỉ còn lại Dao Anh và Đàm Ma La Già.

“Chàng thật không sao ạ?”

Dao Anh ôm Đàm Ma La Già, đôi mắt sưng đỏ không chớp mắt mà nhìn chàng chằm chằm.

Đáy lòng của Đàm Ma La Già rung động theo mi dài của nàng, “Thật.”

Chàng cảm giác đã tốt hơn nhiều. 

Dao Anh vùi mặt vào lồng ngực chàng, tiếp tục nghe nhịp tim chàng.

Nhẹ nhàng, ung dung, bình bịch nhảy.

Chàng cúi đầu ôm chặt lấy nàng, ngón tay cài vào tóc nàng, hôn lên tóc.

Lao thất là nơi chàng sống từ nhỏ đến lớn, đơn độc sinh tồn, hiện giờ nàng cùng ở bên cạnh chàng, nơi đây cũng là chỗ chàng bắt đầu cuộc sống mới. 

Ánh nến mơ màng hiền hòa lồng trên hai người, họ lẳng lặng tựa sát vào nhau. 



Tăng binh lui xuống, mấy y giả lại đến xem mạch, lùi ra gian ngoài nhiệt tình thảo luận.

Pháp sư Đề Đa như có điều suy nghĩ trong giây lát, ôm một cuốn kinh bị hỏng một nửa cầu kiến.

Mấy quyển kinh này sau cái chết của Tướng quân Tái Tang Nhĩ đã bị châm một ngọn lửa, không còn bản sao. Lần này Vương cung đổ nát hoàn toàn, trong lúc thợ thầy sửa chữa địa đạo vô tình phát hiện một vách tường kép sau vách tường trên bàn thờ Phật, đào sau tấm bích hoạ, bên trong cất giấu mấy trăm quyển kinh chưa bị tiêu hủy, trong đó có một nửa cuốn bị hỏng ca tụng sự tích Tướng quân Tái Tang Nhĩ. Mấy người Đề Bà Mông Đạt đều xem qua, không tìm được ghi chép hữu dụng.

Đàm Ma La Già rửa mặt, đang băng bó vết thương.

Pháp sư Đề Đa lật quyển kinh: “Vương, ta từng nghe nói, Tướng quân Tái Tang Nhĩ năm đó trước khi chết từng niệm một câu kinh, sinh diệt diệt dĩ, tịch diệt vi nhạc. Khi đó, chủ chùa cho rằng vì cái chết của người nhà mà Tướng quân Tái Tang Nhĩ muốn chết, nên trước khi tự sát mới niệm câu này. Mấy ngày qua, các sư theo lời dặn dò của Văn Chiêu công chúa đã tra duyệt một lượng lớn điển tịch còn lưu trữ, trên giấy bối diệp ghi chép công pháp cũng có câu này.”

Ông thở dài. “Vương, ngài vượt qua tử kiếp, nhất định sẽ có cảm ngộ.”

Đàm Ma La Già nhớ lại những gì thấy trong mơ, gật đầu: “Ta trong mộng đúng là có sở ngộ, đi qua chỗ chết tìm đường sống, nhất diệt cũng chính là nhất sinh.”

Sống qua lần lượt tử kiếp, mới có thể đổi lấy một chút hy vọng sống.

Pháp sư Đề Đa run run mãi lâu, như khóc như cười.

Rất có thể Tướng quân Tái Tang Nhĩ trước khi lâm chung đã xông phá hạn chế của công pháp, nhưng lúc ấy ông mất đi người nhà, lại lỡ tay tàn sát vô tội, căn bản không còn tâm trí lĩnh hội liền kết thúc sinh mệnh mình, sau đó mọi ghi chép đều bị đốt, không còn ai trên đời có thể hiểu thấu đáo công pháp.

Bọn họ bức tử Tướng quân Tái Tang Nhĩ, lại suýt nữa bức tử Vương.

“Phật Đà thương xót, quyển kinh này chứa đựng không phải kinh Phật, mà là tâm pháp có thể khắc chế nội công công pháp, Vương dựa theo nghiên tập, ngày sau khổ tận cam lai, lại không bị ưu phiền do công pháp phản phệ.”

Pháp sư Đề Đa chắp tay trước ngực bái lễ với Đàm Ma La Già, để lại quyển kinh, chống Pháp trượng, từng bước một đi ra ngoài.



Trời xui đất khiến tìm thấy nội công tâm pháp chân chính, cả đám mừng như điên.

Dao Anh cho người đưa quyển kinh đến chỗ các vị sư chép lại, tránh thất lạc. 

Khóe môi Đàm Ma La Già hơi nhoẻn: “Không cần, ta đều nhớ cả.”

Dao Anh nói: “Vậy cũng phải chép làm mấy phần.” Nói xong, cẩn thận ngắm nghía sắc mặt chàng, vừa rồi nàng vẫn luôn cùng Đề Bà Mông Đạt thảo luận thương thế của chàng.

Đàm Ma La Già giang cánh tay ôm nàng, “Nàng thấy mũ miện Vương Hậu chưa?”

Dao Anh khẽ giật mình, cười lắc đầu: “Chưa ạ.” Mấy hôm nay lo sợ kinh hãi, nào có tâm tình đi xem mấy thứ đó.

“Xem thật kỹ đi.” Đỉnh đầu truyền đến giọng chàng, so với nét trong lạnh xưa nay thêm mấy phần ý cười nhẹ nhàng, “Nếu không thích, bảo thợ cầm đi sửa.”

Dao Anh mỉm cười: “Có thể tùy tiện sửa ạ?”

Đàm Ma La Già gật gù: “Chỉ cần nàng thích, tân nương của ta là nàng.”

Dao Anh ôm chàng, bên tai là tiếng nhịp tim thẳng thắn hòa cùng giọng nói hiền hòa của chàng, những chiếc hôn lộn xộn tỉ mỉ chàng gửi lên đỉnh đầu, trong lòng có dòng nước xuân êm ả, róc rách chảy.

Bỗng dưng, ngực quặn đau khó hiểu, một cỗ ngọt tanh trào lên. Dao Anh giật mình, ụa một tiếng, búng một ngụm máu tươi.

Dự cảm chẳng lành tràn ngập cả người. 

Đàm Ma La Già ngơ ngẩn, một vùng ấm áp ẩm ướt trào ra trong lồng ngực.

Chàng cúi đầu.

Sắc mặt Dao Anh trắng bệch, cả người phát run, máu tươi bên môi đỏ thắm.

“Minh Nguyệt nô!”

Người dù núi Thái sơn sập trước mặt cũng không biến sắc như chàng nghe giọng mình lạc đi.

Dao Anh run rẩy không ngừng, sức sống từng chút từng chút từ thân thể nàng tan biến. Huyết sắc trên mặt La Già mất sạch, ôm chặt nàng.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Lý Trọng Kiền vọt vào.

“Có chuyện gì thế?”

Hắn vọt tới trước bồ đoàn, quá sợ hãi, đẩy tay Đàm Ma La Già ra, “Minh Nguyệt nô!”

Tim Dao Anh quặn đau lạ thường, đau đớn khắp người, cố gắng vẫy vùng mở mắt, lướt qua mặt La Già và Lý Trọng Kiền.

“La Già… Anh…”

Nàng muốn căn dặn họ, để họ đừng sợ, có lẽ sẽ giống như trước đây, chỉ cần nàng ngủ một giấc sẽ qua…

Mệt mỏi thật sâu dâng lên.

Lần này còn đau đớn hơn, mãnh liệt hơn nhiều so với mấy lần trước.

“… Không sao, qua mấy ngày sẽ ổn…”

Môi nàng rung động, từ từ khép mắt. Cánh tay nắm chặt tay áo La Già vô lực buông thõng.

“Minh Nguyệt nô!” Lý Trọng Kiền hô to.

Đàm Ma La Già không nhúc nhích, gió đêm từ hàng rào thổi vào Hình đường, lạnh thấu xương, chàng cả người là máu, giống như Tu La.

Bóng đêm tối đen, tuyết lớn im ắng rơi.Mai: nhắc lại: Tuyệt đối là HE. Những phần mô tả địa ngục, thế giới cực lạc, Bồ Tát dẫn đường… tham khảo kinh Phật.

*minh: HE của bà tốn nước mắt quá.

Sao bậc Đại Hãn HĐAL bị DA cải biến số phận mà DA ko trả giá bằng hộc máu nhỉ.