Đại điện đang làm Pháp sự, các sư ngồi vây quanh đầy trong điện tụng kinh, bóng người lay động, tiếng Phạn đều đều.
Đàm Ma La Già không có ở đại điện. Bát Nhã dẫn Dao Anh qua một đường hẻm bước vào một gian viện tĩnh mát mẻ vắng vẻ. Dao Anh đưa mắt nhìn quanh một vòng, đại điện canh gác nghiêm ngặt, trên hành lang lộn xộn đầy người, tăng binh, cận vệ ba lớp trong ba lớp ngoài canh giữ ở ngoài điện, dày đặc.
Tin Tô Đan Cổ bỏ mình truyền về, A Sử Na Tất Sa nhận lệnh đi xác nhận, đưa “xác” Tô Đan Cổ về, tất cả đều tin rằng Tô Đan Cổ đã chết, mấy hôm nay Vương công đại thần giương nanh múa vuốt, thái độ ngày càng phách lối, toàn bộ tăng binh Thánh Thành rút về Vương Tự, áp đảo Vương công đại thần.
Nghe nói mấy con đường lớn trong thành đã bị bốn quân trong tay thế gia khống chế, tin đồn Phật Tử một lần nữa bị giam trong Vương Tự truyền ra xôn xao.
Phía Bắc Nhung chưa có tin về, giữa Ngõa Hãn Khả Hãn và Hải Đô A Lăng rốt cuộc ai thắng ai thua không ai biết, đại thần Vương Đình đã vội vàng tranh quyền đoạt lợi.
Loạn trong giặc ngoài, mưa gió đầy Lâu. Trong sách, đất nước mà Đàm Ma La Già dùng sức một mình gánh vác đã lung lay sắp đổ, cuối cùng dầu hết đèn tắt mà chết.
Sinh ra để làm Vương, cả cuộc đời ngài dâng hiến cho Vương Đình.
Dao Anh nhẹ cau mày. Bát Nhã dẫn đường trừng nàng một cái, ho nhẹ hai tiếng, nói: “Có Vương ở đây, công chúa không cần lo lắng.”
Dao Anh nghi hoặc nhìn cậu. Bát Nhã ưỡn cao ngực, liếc qua khóe mắt nhìn nàng: “Vương túc trí đa mưu, là hy vọng toàn dân, dù Nhiếp Chính Vương không còn thì cũng không ai dám bất kính với Vương! Công chúa đừng ra vẻ mày châu ủ dột thế, cô yên tâm, dù có phát sinh chuyện gì thì giờ công chúa đã là người Vương tự, Tướng quân Tiết Duyên Na cũng chẳng dám làm gì cô.”
Tô Đan Cổ “chết”, gã Tiết Duyên Na từng xông vào Vương cung lúc trước từng tuyên bố bừa bãi muốn thành Nhiếp Chính Vương mới, vẫn còn đồn đãi mấy lời dơ bẩn, sư trong chùa đều nghe thấy.
Dao Anh ừm, gật đầu, nàng đâu buồn bực vì Tiết Duyên Na, mà là lo cho Đàm Ma La Già.
Hai người xuyên qua một lối đi nhỏ chật hẹp mờ tối, đi vào viện tử.
Một bóng người rắn rỏi mạnh mẽ đứng trước sân đình, đang ngẩng đầu ngắm nhìn băng vụn rơi từ mái hiên xuống, tuyết bay đầy trời, thềm đình yên tĩnh, chàng không nhúc nhích như nhập định, bóng lưng lúc ẩn lúc hiện, như một bức tranh thủy mặc.
Bát Nhã ra hiệu Dao Anh bước vào, bản thân lui xuống.
Dao Anh cầm lá thư Chu Lục Vân đưa tới, nhẹ nhàng bước đến cạnh người Đàm Ma La Già, nhoài nửa người ra trước nhìn mặt chàng, bím tóc rủ xuống, chuông hồng lục bảo rung đinh đang.
Một ánh mắt trong lạnh quét qua, dừng trên mặt Dao Anh một thoáng, rất nhanh dời đi.
Như chim bay lướt qua trời trong, không để lại chút dấu vết.
Nhìn ngài không giống như đang trầm tư mặc tưởng, Dao Anh bước lên hai bước, nói thẳng rõ ràng ý định, đưa bức thư: “Pháp sư, công chúa Bắc Nhung gửi thư cho tôi.”
Đàm Ma La Già nhận tin.
“Dù tôi không biết rõ Chu Lục Vân, nhưng có thể xác định bức thư này tuyệt đối không xuất phát từ ý của cô ta, tôi nghi người viết thư này là Trưởng công chúa Nghĩa Khánh, hoặc là đại thần Bắc Nhung đưa cô ta đến Vương Đình, họ muốn lợi dụng tôi tiếp cận Pháp sư, hoặc muốn dò xét cơ mật của Vương Tự.”
Dao Anh chậm rãi nói, “Tôi định đi tiếp Chu Lục Vân, hỏi rõ mục đích thật sự của cô ta để đề phòng họ thừa cơ gây sự.”
Nàng không phải là người Vương Đình, càng thích hợp đi thăm dò sứ đoàn Bắc Nhung xem mục đích đi sứ của chúng.
Đàm Ma La Già ừ một tiếng, trả bức thư cho Dao Anh: “Công chúa có thể tuỳ cơ ứng biến.”
Dao Anh nói rõ tính toán của mình. Đàm Ma La Già nghe xong, gật đầu.
Đôi mắt chàng luôn cụp xuống, từ đầu đến cuối không hề nhìn Dao Anh. Dao Anh nghe ra giọng chàng lạnh nhạt xa lánh, chớp chớp mắt, vẻ mặt có phần mờ mịt, nhận lại tin, ngước lên chăm chú nhìn chàng thật lâu.
Đàm Ma La Già nhìn ra khu vườn yên tĩnh, không nói gì.
Đôi mắt đen nhánh như mực của Dao Anh tràn ngập nghi hoặc, nhịn không được nhón chân lên muốn đối mặt với Đàm Ma La Già.
Khóe mắt chàng nhìn thấy bóng dáng nàng lay động, vẫn không nhúc nhích.
Dao Anh kiễng mũi chân, đảo một vòng nhỏ quanh người Đàm Ma La Già, như con chim nhỏ hoạt bát nhảy quanh một tòa tượng Phật trang nghiêm.
Đàm Ma La Già vẫn không lên tiếng.
Dao Anh rất không hiểu, nghĩ ngợi một lát rồi chắp tay trước ngực hành lễ với chàng, khẽ nói: “Đã làm phiền Pháp sư.”
Nói xong, xoay người rời đi. Tới trước hẻm nhỏ, Dao Anh quay lại.
Đàm Ma La Già mặc cà sa đỏ rộng, đứng trong tuyết rơi ào ào đầu xuân sáng rực, cảnh như sớm mùa xuân, cao khiết xuất trần, mấy dải trời xanh nhạt tràn lên những bức bích họa màu xanh viền sắc vàng, lần lượt đổ bóng lên mặt chàng, càng tô lên vẻ sâu sắc trên khuôn mặt.
Nếu chàng là người trong thế tục, không biết sẽ làm bao nhiêu nữ lang yêu mến.
Dao Anh nhìn Đàm Ma La Già đến ngây người, chợt trên đỉnh đầu một bóng đen lướt qua, tiếng kêu trong trẻo từ xa đến gần, con ưng vỗ cánh lao xuống đình viện, đáp lên một trụ đá khắc hoa sen trước người nàng. Mắt ưng sắc bén thẳng tắp nhìn nàng.
Dao Anh cười một tiếng, mở đôi bàn tay ra với con ưng, hôm nay nàng không mang thịt khô. Nó lập tức quay đi không thèm nhìn nàng.
Dao Anh bị chọc giận phá lên cười: Quả nhiên chỉ có ăn mới quen biết!
Nàng vừa cười vừa ngẩng lên, bắt gặp một ánh mắt từ đầu kia hành lang nhìn đến, giật mình.
Không biết tự bao giờ Đàm Ma La Già xoay người lại, một đôi mắt xanh lạnh lạnh nhạt nhạt, đang lẳng lặng nhìn nàng đùa với con ưng.
Có lẽ ngài ấy đang đợi tháo bức tin ưng mang về.
Dao Anh nhanh chóng lùi ra, chun mũi một cái với Đàm Ma La Già ra hiệu đã biết tội, cười rời đi.
So với lúc vừa đến Vương Đình nàng đã cao lớn hơn, bóng lưng yểu điệu, bím tóc đen nhánh rủ đầy đầu vai, buộc tóc dài tới eo bị gió thổi lên, lao xao đong đưa.
Đàm Ma La Già xoay người về phòng, ngồi xếp bằng, ngón tay lần tràng hạt.
Ưng bay theo vào phòng, đậu trên bàn sách, chàng thả tràng hạt xuống, gỡ tấm da dê xem qua.
Nghe tiếng bước chân dồn dập chỗ hẻm nhỏ, Duyên Giác bước nhanh vào phòng, quỳ một chân hành lễ: “Vương, đã sắp xếp xong xuôi.”
Mấy hôm trước, cậu nhận lệnh đuổi tới Sa Thành phối hợp với A Sử Na Tất Sa, chuẩn bị trước một cái xác để đám sát thủ tưởng lầm rằng Nhiếp Chính Vương đã chết, sau đó lặng lẽ chạy về Thánh Thành. Đến khi tin dữ của Tô Đan Cổ truyền về, Tất Sa lấy thân phận Đô thống Trung quân tự mình đi xem xét hiện trường, tìm đến chỗ cái xác xác nhận tin chết. Cậu chạy tới chạy lui giữa Thánh Thành và mấy bộ lạc để truyền chỉ lệnh, bận sứt đầu mẻ trán, giọng khàn khàn.
Đàm Ma La Già cuộn lại tấm da dê, nói: “Cậu đi với Văn Chiêu công chúa gặp công chúa Bắc Nhung nhé.”
Duyên Giác sửng ra, gật đầu thưa vâng.
Đàm Ma La Già cầm chiếc hộp con đặt ở một góc bàn sách: “Đem cái này trả cho Văn Chiêu công chúa.”
Duyên Giác nhận lấy, thấy chiếc hộp nhẹ không chút trọng lượng, không biết bên trong đựng thứ gì.
“Gặp công chúa Bắc Nhung xong cậu dẫn Văn Chiêu công chúa đi Sa Viên một chuyến.”
Duyên Giác bỗng ngẩng đầu, mắt trợn tròn xoe đầy vẻ không dám tin, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, cung kính đáp lời, nén hồi hộp, chần chừ rồi nhỏ giọng hỏi: “Vương, vị công chúa Bắc Nhung kia là người Hán, thuộc hạ nghe thân binh của công chúa nói trước kia là Văn Chiêu công chúa thay cô ta hòa thân với Man tộc… Nếu Văn Chiêu công chúa và công chúa Bắc Nhung phát sinh xung đột thì thuộc hạ nên làm gì? Cần cản trở không ạ?”
Đàm Ma La Già thản nhiên nói: “Văn Chiêu công chúa tự biết chừng mực.”
Duyên Giác hiểu ý, lui ra. Vương cho rằng Văn Chiêu công chúa biết chừng mực nên sẽ không quá giới hạn, cho nên chỉ cần công chúa không giết người phóng hỏa thì cậu cũng không cần nhúng tay.
Đàm Ma La Già nhìn vạt áo lam của Duyên Giác biến mất sau cánh cửa, ngón tay thon dài lật một quyển kinh thư, ánh mắt trầm tĩnh.