Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai

Chương 95




Xe ngựa chở Dao Anh và Đàm Ma La Già lẫn vào đoàn người, chạy đến cửa thành Tinh Thành mở cho dân thường.



Tinh Thành được bảo vệ rất ngặt, tráng niên nam tử đi một mình đều bị giam lại, bên cạnh đó, đội tham bái quỳ lạy tiến về Thánh Thành quả nhiên không thu hút chú ý của đội kỵ sĩ.



Hai người bình an qua Tinh Thành.



Đàm Ma La Già ra hiệu Dao Anh chờ lại một đêm trong thành, “Mai hãy đi Thánh Thành.” Dao Anh có phần không hiểu, đã gần đến vậy, Thánh Thành ngay trước mắt, sao phải dời lại một ngày?



Đàm Ma La Già nhắm mắt điều tức, không định giải thích. Dao Anh đưa tay quơ quơ trước mặt chàng, thấy đúng là chàng đã nhắm mắt, mới lặng lẽ chun mũi với chàng.



Bọn hắn nghỉ trong thành một đêm, sáng sớm hôm sau lội gió lạnh tiếp tục đi.



Con sông rộng chừng hơn mười trượng đã đóng băng, con đường yên ắng gập ghềnh qua khe núi đã được phủ đầy một tầng tuyết thật mỏng, nhìn qua, cả trời đất trắng xóa.



Đoàn tham bái đi trên vùng đất tuyết trống vắng, nam nữ già trẻ, vạn cái đầu lộn xộn xếp hàng không nhìn thấy đuôi, họ đến từ các bộ lạc khác nhau, ăn mặc khác nhau, màu mắt, màu tóc cũng không giống, chỗ giống nhau duy nhất đó là vẻ mặt mỗi người đều rất thành kính.



Tất cả đã biết rõ con đường dưới chân đến Thánh Thành, không cần người khác nhắc nhở đều tránh được khe tuyết, không đến nỗi ngã sưng mặt mũi.



Tra xét ở Thánh Thành hiển nhiên càng nghiêm ngặt, ven con đường lớn ngoài thành cứ mỗi hai dặm có một đội kỵ sĩ bốn quân phòng thủ, từng đôi mắt màu nâu xám quét tới lui qua đám người, thỉnh thoảng kỵ sĩ lại xông vào đám người bắt đi những người đàn ông cao gầy.



Dao Anh nhớ lần đầu đến Thánh Thành là đi đường khác, nàng phải trèo rất lâu trên con đường ven sườn núi, ắt hẳn lúc này đã có người gác con đường tắt, cho nên để tránh Cấm Vệ quân cảnh giác, lần này họ nhất định phải vào thành từ cửa chính.



Xa xa, cửa thành vượt ngang bờ sông, địa thế rất cao, cao lớn tráng lệ, thềm đá thật dài uốn lượn lên cao, tháp canh kiên cố, giữa vách núi ẩn hiện lầu quan sát, ánh giáp bạc của Cấm Vệ quân lấp lóe, dù trong tuyết trắng mênh mang vẫn không che hết khí thế sát phạt mơ hồ.



Sắc trời còn sớm, dưới chân cửa thành rộn rộn ràng ràng, rất nhiều người đang đợi vào thành. Đoàn tham bái thấy thế mới dừng lại nghỉ ngơi, tụm năm tụm ba ngồi ven đường ăn lương khô, uống trà sữa mặn chống lạnh.



Dao Anh cũng dừng lại, nhẹ chau mày nhìn Thánh Thành xa xa.



Dưới bầu trời quang đãng xanh thẳm, Thánh Thành như một sườn núi đặc biệt to lớn màu đen sừng sững, giống như một mũi tên kéo căng thẳng tắp đâm vào chân trời, hơn ngàn tòa Già Lam tản mát cạnh núi đá ở vùng cao nhất phía cực Bắc, cột đá vàng rực điêu khắc lấp lánh, thấp thoáng Phật tháp lộ ra đỉnh nhọn, đầy trang nghiêm.



Đoàn tham bái vừa ăn uống vừa bàn tán sự tích về Đàm Ma La Già, ca tụng công đức của ngài bao năm qua, tiếng nói cười như biển sóng cuồn cuộn, từng cơn từng cơn đập vào tai Dao Anh.



Bỗng nhiên, một người Hồ trung niên tóc đỏ nhắc tới mấy công chúa từ phương xa lặn lội đến Thánh Thành: “Có thật là Phật Tử muốn phá giới cưới vợ à?”



Mặt đám người lộ vẻ không vui, bàn tán ầm ĩ.



“Phật Tử cao khiết, sao hoàn tục cưới vợ được chứ?”



“Đúng, chắc chắn Phật Tử sẽ đuổi mấy vị công chúa đó đi!”



Nghe tiếng ồn ào, Dao Anh như đứng ngồi không yên.



Xem ra chuyện mấy vị công chúa tề tựu về Thánh Thành đã truyền đi xôn xao. Cho dù Quốc chủ các nước vẫn ngại Đàm Ma La Già, không dám công nhiên trưng cờ hiệu xin thông gia, nhưng dân buôn bán Vương Đình lui tới các nước đã sớm biết chuyện mà truyền tin về mục đích sứ đoàn các nước, danh tiếng Phật Tử không ai không biết, chắc bây giờ đến đứa bé ba tuổi còn biết có một đám công chúa xinh đẹp đang mong ngóng ngài xuất quan.



Dao Anh trong lòng yên lặng tính toán, phải nhanh chóng chuẩn bị kỹ lưỡng.



Con đường lớn như nước chảy, tiếng người cười nói không dứt, Đàm Ma La Già đang tĩnh tọa đột nhiên mở to mắt, vén rèm ngước lên ngó trời xanh một chút, nói: “Hãy còn sớm, chiều hẵng vào thành.”



“Chiều?” Dao Anh lẩm bẩm, gật đầu nghe theo.



Đoàn tham bái đã bôn ba cả một đoạn đường dài, phong trần mệt mỏi, quần áo xộc xệch, rất nhiều người dừng trước thành chỉnh trang lại, chờ thêm mấy canh giờ cũng không gì.



Dao Anh rót chung trà nóng uống, tựa vào vách xe ngủ gật, bỗng bị một tiếng ồn ào chói tai đánh thức, trên đường cái ngựa hí trận trận, tiếng sợ hãi liên tiếp vang lên.



Nàng nhanh nhẹn vén rèm nhìn ra, chỉ nghe tiếng quỷ khóc sói tru cách đó không xa, người người chạy trối chết, kêu gào thảm thiết, mấy binh sĩ mặc giáp nhẹ Cấm Vệ quân cưỡi ngựa từ Bắc xuôi Nam vùn vụt lao qua, roi trong tay hung hăng quất vào dân chúng, không hề lưu tình.



Người bị quất trúng ngã xuống đất, tay chân run lẩy bẩy, không ngừng chảy máu —— thì ra trên mấy đầu roi có bọc mấy miếng sắt mỏng, đã trúng liền máu thịt bầy nhầy!



Binh sĩ quật dân chúng cả một đoạn, chỉ sau chốc lát lại thúc ngựa quay người như chưa đủ tận hứng, chia ra chạy vào đám người đang chạy thục mạng, dồn họ về một chỗ mà quất, họ hết đường trốn, tiếng gào thảm thiết quanh quẩn trên vùng tuyết trắng, đầy thê lương.



Cả đoàn đi cùng đoạn đường dài những ngày qua đã nảy sinh giao tình, một gã buôn người Hồ hết nhìn nổi bèn lên tiếng khuyên can, mấy binh sĩ không dừng tay, cả giận nói: “Chúng là tiện dân của bộ lạc Ô Lương, không có tư cách vào thành bái viếng Phật Tử!”



Đám dân buôn người Hồ không thể làm gì, gấp gáp xoay mòng mòng.



Vốn là Cấm Vệ quân Vương Đình, sao ra tay ác độc với dân chúng thế này? Dao Anh siết chặt nắm đấm, cảm giác được khí tức của người bên cạnh chợt tăng vọt, lòng hơi hồi hộp.



Đàm Ma La Già bị đánh thức, ánh mắt vượt qua bờ vai nàng, chăm chú nhìn mấy Cấm Vệ quân đang quát tháo, đôi mắt xanh sâu thẳm.



Dao Anh sợ chàng ra tay lộ thân phận, nhẹ nói: “Tướng quân, tôi có cách dọa lui họ.”



Nàng đưa mắt ra hiệu Đàm Ma La Già đội lại khăn trùm đầu, nhanh chóng tìm chiếc túi gấm hoa văn hình thú, lục lọi ra một xấp vải xếp, giao cho nô bộc một đội buôn, dặn mấy câu.



Nô bộc bưng xấp vải nhanh chóng chạy đến chỗ gã buôn ra mặt kia, gã nhìn thấy tấm vải, mắt sáng lên.



Lát sau, một lá cờ trắng thêu chỉ vàng hoa văn quyển thảo đón gió mở rộng, bay phấp phới.



Trong thời loạn, dân đen lưu lạc khốn khổ, ăn bữa hôm lo bữa mai, vào giây phút họ rơi vào tuyệt vọng, Phật Tử từ trời giáng xuống cứu bọn họ, mỗi khi mọi người nhìn thấy lá cờ trắng tuyết to lớn no gió, một ý niệm cắm rễ thật sâu trong đáy lòng mỗi người: Chỉ cần thấy cờ Phật Tử, họ sẽ được cứu.



Ngay phút giây này, được thấy lá cờ quen thuộc, ánh mắt dân đen trở nên nóng hổi, có người kích động quỳ xuống.



Gã buôn người Hồ chỉ lá cờ, cao giọng: “Phật Tử thường nói chúng sinh bình đẳng, xuất thân thế nào, chỉ cần theo Vương Đình thì đều là con dân Vương Đình! Chúng ta đều là tín đồ đến bái viếng Phật Tử, các ngươi vô cớ đánh chửi tín đồ thành kính, cẩn thận sau này sẽ bị ác báo đó! Đợi Phật Tử xuất quan chắc chắn sẽ chủ trì công đạo cho bọn ta!”



Tín đồ bên cạnh đánh trống reo hò phụ hoạ.



Mấy binh sĩ kia cấp bậc không cao, thấy lá cờ thì nhìn nhau, cuối cùng không dám làm bậy, cười lạnh mấy tiếng, ngoài mạnh trong yếu, thu roi, nghênh ngang rời đi.



Cả đám thở phào, tiến lại đỡ mấy tín đồ bị đánh. Gã buôn người Hồ đứng tại chỗ, thấy không còn bóng dáng binh sĩ mới thở một hơi thật dài, quay lại muốn tìm người cho mượn cờ cảm ơn, hỏi thăm người bên cạnh, không ai biết.



Không biết là ai tặng cờ.



Gã đoán người hảo tâm kia hẳn là không muốn đắc tội Cấm Vệ quân, cười cười, thu lại lá cờ.



Phía bên kia đường cái, nhìn qua khe màn thấy gã thu cờ, ánh mắt lộ ra mấy phần tiếc nuối.



Nếu không phải không muốn gây chú ý, nàng sẽ đòi lại cờ.



Đàm Ma La Già ngó đám người quỳ lạy hai bên đường cái, nhẹ giọng hỏi: “Công chúa tìm được lá cờ này ở đâu thế?”



Dao Anh cười cười, buông rèm, nhỏ giọng: “Đêm lên núi tôi lấy ở chỗ Duyên Giác, mãi mang theo người. Uy danh Phật Tử lan xa, ngộ nhỡ gặp lúc nguy cấp, nói không chừng lá cờ này có thể phát huy tác dụng…”



Đúng là đã phát huy tác dụng.



Nàng đang nói, phát hiện ánh mắt Đàm Ma La Già mãi dừng trên mặt mình, không khỏi lo sợ trong lòng, thu nụ cười, hỏi: “Tướng quân, có phải tôi không nên làm như vậy?”



Mấy lá cờ như này hình như mấy đoàn buôn Vương Đình đều có, không phải vật cấm gì. Nàng nhìn lên, đôi ngươi đen láy ngước nhìn Đàm Ma La Già, phản chiếu khuôn mặt dữ tợn của chàng.



Chàng lặng yên không nói.



Dù Dao Anh đeo mạng che mặt, vẫn nhìn ra được trên trán có vết sưng đỏ nhàn nhạt, mấy hôm nay vì trà trộn vào đội tham bái, nàng cũng bái lễ với Thánh Thành giống họ, để lại dấu sưng.



Một câu nàng cũng không hề đề cập, nếu không phải lúc chàng tỉnh táo để ý đến trán và vết trầy nơi lòng bàn tay nàng, có thể mãi mãi không phát hiện.



“Công chúa không làm gì sai.” Chàng nói, giọng rất nhẹ, nhưng ngữ điệu vững vàng.



Dao Anh chầm chậm thở ra, mày hơi cong, cười cười với chàng.



Sau một trận sóng gió dẹp yên, dân tham bái vẫn còn sợ hãi, không dám chần chừ thêm, dọn dẹp bọc chăn đệm, cùng nhau vào thành.



Người đi ngày càng nhiều, sắc trời dần tối.



Cho đến khi trên đường cái chỉ còn lại vài ba người cưỡi lạc đà đi đường, Dao Anh lo ngại chờ quá lâu sẽ bị Cấm Vệ quân tra xét, nhịn không được hỏi Đàm Ma La Già: “Tướng quân, khi nào chúng ta vào thành?”



Đàm Ma La Già bình tĩnh nói: “Đợi thêm chút nữa.”



Lại đợi thêm chừng hai canh giờ, ráng chiều nơi chân trời cháy hừng hực, phủ lên vùng núi tuyết một lớp son phấn rực rỡ, Đàm Ma La Già vẫn chưa có ý định vào thành.



Đến khi trời chiều thu lại chùm sáng cuối cùng, từ phía Nam con đường cái có tiếng vó ngựa như trận mưa rào.



Dao Anh híp mắt, vén rèm nhìn theo tiếng động.



Hai con khoái mã lao vùn vụt đến, như cuồng phong cuốn qua, lao thẳng về Thánh Thành.



Cấm Vệ quân dọc đường nghe thấy tiếng ngựa, tiến lên chào hỏi, trinh sát đang gấp gáp lớn tiếng ồn ào mấy câu, tất cả mới nghẹn họng nhìn trân trối, ngây ra tại chỗ, sau một lúc lâu, mới thu lại tinh thần nhìn nhau, trở mình lên ngựa, theo sát trinh sát, điên cuồng đuổi theo về thành.



Trinh sát đến đâu, người ngã ngựa đổ.



Dao Anh quay lại, nghi hoặc nhìn Đàm Ma La Già.



Chàng nói: “Đợi thêm nửa canh giờ thì có thể vào thành.”



Ngoài cửa xe ngựa tiếng ngựa hí dài cao vút.



Sau nửa canh giờ, hai người đánh xe ngựa nhập vào đoàn người vào thành.




Không biết rốt cuộc có chuyện gì, kỵ sĩ bốn quân ven đường như cũng đã rút lui, toàn bộ binh sĩ tra xét cũng không thấy tăm hơi, bầu không khí nặng nề kỳ lạ, họ không cần tốn nhiều sức đã vào được thành, mấy túi ngân tệ hối lộ Cấm Vệ quân và lý do Dao Anh chuẩn bị từ trước hoàn toàn không có chỗ dụng võ.



Xảy ra chuyện gì thế nhỉ?



Dao Anh khó hiểu buồn bực, chợt giữa trời chiều nặng nề, ở phía trong tường thành vang lên mấy tiếng chuông vài tiếng ầm ầm tiếng chuông, nàng giật nảy mình, vô thức nép vào cạnh Đàm Ma La Già.



Người đi đường cũng giống nàng, giật mình đến sợ, ngẩng nhìn bốn phía.



Tiếng chuông quanh quẩn thật lâu giữa phố lớn ngõ nhỏ, trinh sát báo tin đang đứng trên tường thành, thấy dân chúng dưới thành nghe tiếng chuông vang chen nhau đến, kinh hoàng hô to: “Nhiếp Chính Vương đã chết!”



Lập tức có tiếng người lặp lại theo cái tin Nhiếp Chính Vương Tô Đan Cổ đã chết. Như một hòn đá dấy lên ngàn cơn sóng.



Quân tốt nhanh chóng chui vào phố lớn ngõ nhỏ, cố gắng kêu to run run khắp mỗi khu phường: “Nhiếp Chính Vương bị chết trong tay đạo phỉ!”



Dao Anh cứng người, trong vô thức cho rằng A Sử Na Tất Sa có chuyện, mắt đối diện với Đàm Ma La Già. Trong tiếng gào thét “Nhiếp Chính Vương đã chết” chàng vẫn bình tĩnh, trên mặt không hề có vẻ kinh ngạc hay lo lắng.



Dao Anh sửng sốt một lát, nghĩ mấy ngày qua ngài ấy luôn ung dung không vội, chợt bừng tỉnh, như có tia chớp lóe qua não: Tất Sa không chết, tất cả đều trong kế hoạch của họ, để Nhiếp Chính Vương “chết” dưới đao sát thủ mới dễ làm tê liệt quân địch, dụ ra kẻ chân chính đứng sau bức màn.



Sở dĩ ngài ấy kiên trì bảo hôm nay vào thành là vì biết tin Nhiếp Chính Vương bỏ mình sẽ đến vào giờ nào, một khi kẻ có ý đồ xấu xác định Nhiếp Chính Vương đã chết, tất nhiên sẽ lơi là cảnh giác, rút người đi, họ sẽ có thể nghênh ngang vào thành.



Dao Anh kinh ngạc nhìn người đàn ông bên cạnh.



Thì ra, dù bị thương nặng, một mình ở trong băng thiên tuyết địa, có thể bị công pháp phản phệ bất cứ lúc nào, ý thức không rõ ràng, cơ thể yếu ớt, ngài vẫn tính toán đại cục cho Vương Đình, chưa từng thư giãn một khắc nào.



Bên cạnh ngài ấy không có thân vệ, vẫn kịp thời nắm bắt tất cả tình báo, chỉ huy Tất Sa hành động bước tiếp theo, sắp xếp Duyên Giác truyền chỉ lệnh, nắm bắt toàn cục, tính rõ đến từng canh giờ… mỗi đêm ưng bay đến cạnh ngài hẳn để truyền đạt mệnh lệnh cho ngài ấy.



Lúc này Cấm Vệ quân cố ý loan tin Nhiếp Chính Vương bỏ mình, cũng nằm trong dự liệu ngài ấy.



Bấy lâu nay nàng luôn chăm sóc ngài ấy, khuyên bảo ngài ấy cố dưỡng thương cho tốt, có phải một câu cũng không nghe lọt tai không?



Dao Anh lặng đi.







Tin Tô Đan Cổ bỏ mình lan truyền rất nhanh, trong thành đại loạn, lòng người bàng hoàng.



Xe ngựa đi vào một nơi hẻo lánh khuất tầm nhìn, Đàm Ma La Già đưa Dao Anh xuống xe ngựa, rẽ ngoặt bảy tám bận, đưa nàng vào một toà viện yên tĩnh, liếc nhìn nàng.



Từ nãy giờ nàng không nói gì.



Đàm Ma La Già đốt đèn trong phòng, nói: “Công chúa không thể quay lại Phật Tự, hãy chờ ở đây. Đêm nay Tất Sa về thành, cậu ấy sẽ đón công chúa về phủ mình ở tạm.”



Dao Anh lấy lại tinh thần ừm một tiếng.



Đàm Ma La Già không nói, ánh mắt lướt qua khuôn mặt nàng.



Dao Anh cười với chàng, nói: “Tôi hiểu, Tướng quân hẳn phải thần không biết quỷ không hay chạy về Vương Tự bẩm báo với Phật Tử chuyện quan trọng, không thể dẫn tôi theo. Tướng quân không cần lo cho tôi, không cần chờ A Sử Na Tướng quân đến, tôi có thể tự đi phủ Tướng quân chờ ngài ấy.” Nhiếp Chính Vương “chết”, chàng càng không thể bại lộ thân phận. Lúc này nàng là Acker Bayan, có thể tự mình đi dinh thự của Tất Sa.




Đàm Ma La Già lắc đầu: “Công chúa đợi ở đây là được.”



Dao Anh gật đầu, không tranh cãi: “Tôi nhớ rồi, vậy tôi nghe Tướng quân, không đi đâu hết, ở ngay đây chờ A Sử Na Tướng quân.”



Đàm Ma La Già ừ một tiếng, quay đi.



Dao Anh lo cho thương thế của chàng, vô thức định ngăn lại, muốn khuyên chàng cố đừng vận công, tay vừa nâng lên, thì rụt về.



Ngài ấy sẽ không nghe, mấy ngày qua nàng luôn khuyên ngài ấy hẳn lỗ tai ngài đã muốn mọc kén.



Dao Anh ngày ngày xức thuốc, vết tím xanh trên mu bàn tay đã biến thành màu trắng mịn, rụt rè đưa trước mắt chàng, khi thu lại như có chút ấm ức.



Đàm Ma La Già bịt kỹ khăn trùm đầu, không chút do dự ra khỏi viện tử, khép cửa sân.



Đi một đoạn, trong ngõ tối yên tĩnh phút chốc lại có tiếng thét chói tai. Đàm Ma La Già dừng bước, quay đầu.



Sắc trời lờ mờ, trong ngõ nhỏ truyền đến mấy tiếng hùng hùng hổ hổ, mấy người buôn bán đang dìu một người phụ nữ đi ra. Vừa rồi có tiếng chuông cảnh báo, con lừa cô ta cưỡi bị hoảng sợ, hất vó cao làm cô ta ngã xuống, tiếng thét chói tai là của cô ta.



Đây là nơi chàng hẹn gặp mặt Tất Sa, cách dinh thự của Tất Sa rất gần, Tất Sa chạy đến lập tức, nàng rất an toàn.



Đàm Ma La Già xoay người tiếp tục đi tới.







Dao Anh nhìn Đàm Ma La Già rời đi, dọn dẹp túi gấm, chờ một lát thì nghe tiếng bước chân ngoài cửa.



Tất Sa đến.



Con ngươi Dao Anh xoay chuyển, ôm túi gấm trốn vào góc khuất, nhìn qua khe cửa thì thấy một bóng người cao lớn bước lên thềm đá, đi tới.



Chàng kéo cửa phòng ra, đôi mắt xanh biếc nhìn thẳng đến chỗ Dao Anh núp.



Dao Anh đối mặt với chàng, mắt trợn to kinh ngạc. “Tô Tướng quân?”



Trong bóng đêm, Đàm Ma La Già vòng lại đứng trước cửa, mặt trầm tĩnh, dưới ánh trăng trút xuống, bóng hình chàng cao lớn lạ thường, khẽ gật đầu với nàng, thản nhiên nói: “Công chúa theo ta đi Vương Tự.”



Dao Anh sửng sốt, “Còn A Sử Na Tướng quân?”



Đàm Ma La Già phất tay áo dập tắt ánh nến, quay người ra ngoài, “Cậu ấy biết nên làm như thế nào.”



Dao Anh hơi kinh ngạc, ngẩn người, ôm túi gấm đuổi theo chàng. Chưa được mấy bước, Đàm Ma La Già dừng lại.



Dao Anh cũng dừng lại theo.



Đàm Ma La Già rũ mắt.



Dao Anh giương mắt nhìn chàng, bốn mắt đụng nhau.



Chàng nói: “Trên đường đi Vương tự, phải buộc công chúa chịu thiệt đôi chút.”



Dao Anh khẽ giật mình, cười nói: “Khách theo ý chủ.”



Chàng giơ tay lên, ngón tay phất qua cạnh khuôn mặt Dao Anh. Một tấm khăn màu đen buộc trên mắt Dao Anh, vòng qua mái tóc, thắt lại sau đầu, nhẹ buộc lại, trước mắt nàng lập tức tối tăm.



Dao Anh không thấy gì nhưng vì biết chàng đứng bên cạnh nên không bối rối, từ từ đưa tay, nhẹ giọng gọi chàng: “Tướng quân?”Trên mặt buộc khăn đen, khóe miệng vẫn hơi nhoẻn, hoàn toàn tin tưởng.



Đàm Ma La Già cúi người.



Nghe khí tức quen thuộc chợt tới gần, Dao Anh cảm giác mình được bế lên, hai tay lọ mọ ôm cổ chàng, vì không nhìn thấy, phải mò mẫm hồi lâu mới tìm được chỗ chính xác.



Ngay sau đó, nghe tiếng gió vút thoảng bên tai, chàng ôm nàng nhảy lên không, lướt qua nóc nhà, tiếng chân đạp mái nhà giòn tan quanh quẩn trong màn đêm.



Trước mắt Dao Anh đen kịt một màu, không biết qua bao lâu, cảm thấy chàng bắt đầu chậm lại, cơ thể di chuyển như đang lên xuống ở chỗ không bằng phẳng, trong tiếng gió xen lẫn tiếng nước tí tách, trời lạnh thế này sao có chỗ sông chưa kết băng? Hay là tiếng băng tan?



Nàng lơ mơ nghĩ.



Sau một tuần trà, Đàm Ma La Già buông Dao Anh xuống, vẫn chưa tháo vải đen che mắt, đặt một thứ vào lòng bàn tay nàng, nói: “Đi theo ta.”



Có vẻ như họ đang ở trong một không gian rất trống trải, giọng chàng đè thật thấp nhưng vẫn nghe thấy tiếng vang.



Dao Anh gật đầu ừ một tiếng, nắm mấy ngón tay, phát hiện thứ ngài ấy nhét vào tay mình là một miếng vải mềm, thử kéo, bóng người bên cạnh lay động.



Nàng nghi hoặc lần mò, sờ phải cánh tay rắn chắc của chàng. Thì ra thứ chàng dúi vào tay nàng là ống tay áo mình.



Khóe miệng Dao Anh nhẹ vểnh, nghe giọng Đàm Ma La Già, nắm chặt ống tay áo chàng bám theo thật sát. Sau khi đi qua một đoạn đường bằng phẳng lại đến một đoạn cầu thang thoai thoải, chàng đi ngay phía trước, thi thoảng nhỏ giọng nhắc nhở nàng chú ý lối rẽ phía trước, hay có bậc thềm.



Mật đạo chật hẹp, tiếng hơi thở hai người dần dần quấn quanh một chỗ.







Vương Tự.



Cùng dựa vào dưới vách núi phía Bắc, một loạt hang đá to to nhỏ nhỏ, chỉ có hang cuối cùng mới đốt đèn dầu, ánh đèn mờ ảo chập chờn hắt lên tượng Phật điêu khắc trên tường, đầy trang nghiêm.



Trong yên tĩnh, giá gỗ chất đầy sách dựa vào tường bỗng phát ra tiếng kẽo kẹt.



Cận vệ đang ngồi trong hang đá lập tức đứng dậy, nhảy đến ba thước, cung kính chờ trước kệ sách. Từ sau khi Phật Tử rời Thánh Thành, y luôn ở trong hang đá giả thành Phật Tử, đã quên cả ngày giờ.



Chỉ sau chốc lát, trong giá sách bị đẩy ra, hai bóng người chậm rãi bước ra, một cao lớn thẳng tắp mặc bộ đồ đen, một thướt tha yểu điệu, là một nữ tử, trên mắt bịt miếng vải đen, theo sát sau lưng người kia, cẩn thận từng chút một vào hang đá.



Cận vệ cứng họng, mắt trợn tròn.



Phật Tử đi Cao Xương một chuyến, đưa một vị nữ lang trẻ tuổi theo mật đạo về Phật Tự!