Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai

Chương 72




Hina công chúa là cháu gái của Ngõa Hãn Khả Hãn, phu nhân của Uất Trì Đạt Ma.



Đêm trước Tô Đan Cổ, Dao Anh và Duyên Giác chia ra rời Vương Tự, Duyên Giác thuận tay mang tên nội thị Cao Xương kia ra ngoài, định tìm được chỗ an toàn sẽ tra hỏi cho kỹ, không may trốn không kịp trước lúc giới nghiêm, đành về Vương Tự tránh.



Nội thị sợ Duyên Giác giết người diệt khẩu, hết khóc rồi la, thề thốt rằng Uất Trì Đạt Ma tuyệt không dám đặt cạm bẫy hại người. Duyên Giác thấy gã ồn ào, đánh ngất rồi thay y phục của gã vào Vương Tự tìm hiểu. Trưa nay người của Vương Tự đã rút về Vương cung, trong Vương cung ba tầng trong ba tầng ngoài đều do thân binh phu nhân Hina canh giữ. Mãi tới giờ Duyên Giác mới tìm được cơ hội chạy ra Vương Tự.



Dao Anh nghe đến đó, nhẹ chau mày. Nàng vừa tới Cao Xương đã cố ý đi dạo phố chợ, nghe ngóng từ chỗ dân buôn nắm rõ tin tức, mấy người bán hàng nói, quan hệ giữa Uất Trì Đạt Ma và Hina phu nhân đang căng thẳng.



Kỵ binh Bắc Nhung giỏi đánh cướp tấn công, không am hiểu thủ thành lẫn điều hành một phương. Cao Xương địa hình đặc thù, Ngõa Hãn Khả Hãn cho rằng đánh Cao Xương xong phải phái binh đóng giữ, được một phải khổ mất nửa phần, không bằng dùng cách thông hôn khống chế Cao Xương, thu một khoản thuế kếch xù từ Cao Xương, nuôi nha đình Bắc Nhung, mới phái hai vạn đại quân tấn công Cao Xương, ép Uất Trì Đạt Ma cưới Hina.



Lúc ấy Uất Trì Đạt Ma đã cưới một vị phu nhân chính thất xuất thân vọng tộc, vợ chồng tương kính như tân, tình cảm rất sâu đậm, mà Hina phu nhân còn lớn tuổi hơn ông, đã từng tuần tự gả cho mấy vị quý tộc Đột Quyết. Đại quân Bắc Nhung chèn ép, ông không thể không phế vợ cả cưới vợ mới.



Nghe nói đêm tân hôn, Uất Trì Đạt Ma từng nói với người bên cạnh: Nỗi nhục hôm nay, ngày khác ắt sẽ trả!



Phu nhân Hina ỷ là công chúa Bắc Nhung, làm trời làm đất, xa hoa dâm đãng, dung túng thuộc hạ lui tới chỗ khách buôn cướp đoạt kỳ trân dị bảo. Thuộc hạ hào nô cô ta đưa tới đã ức hiếp thần dân Cao Xương, quậy Vương thất Cao Xương đầy chướng khí mù mịt, ai thán sôi trào.



Hai vợ chồng giương cung bạt kiếm, phu nhân Hina từng trước đám đông chế giễu Uất Trì Đạt Ma nhu nhược vô dụng, là bại tướng dưới tay Ngỏa Hãn Khả Hãn, từng có tùy tùng nhìn thấy Uất Trì Đạt Ma giận đùng đùng rời khỏi phòng cô ta, trên mặt có mấy vết cào.



Dao Anh hỏi Duyên Giác: “Tình hình Vương cung giờ thế nào? Sao phu nhân Hina lại phái binh canh giữ Vương Tự?”



Duyên Giác nói: “Hộ vệ Vương cung đều là thân binh của phu nhân Hina, thuộc hạ suy đoán, có lẽ Uất Trì Đạt Ma đã bị giam lỏng.”



Dao Anh nhíu mày càng chặt: “Chả nhẽ phu nhân Hina đã phát hiện chúng ta?”



Duyên Giác lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Thuộc hạ đã tra hỏi nội thị, hắn nói một năm qua phu nhân Hina và Uất Trì Đạt Ma thường xuyên gây nhau. Uất Trì Đạt Ma và vợ trước từng sinh một trai một gái, phu nhân Hina muốn đưa hai người con sang nha đình Bắc Nhung làm con tin, Uất Trì Đạt Ma không chịu. Trước đó không lâu, phu nhân Hina giấu Uất Trì Đạt Ma đưa hai chị em ra ngoài, Uất Trì Đạt Ma giận tím mặt, đuổi kịp đưa về hoàng cung, cãi với phu nhân Hina một trận, mắng cô ta là độc phụ rắn rít, phu nhân tức giận đến quất chết một nữ nô.”



“Đêm qua Vương cung giới nghiêm, Uất Trì Đạt Ma không ra mặt, sáng nay, mấy chiếc xe ngựa ra khỏi Vương cung thẳng tiến nha đình Bắc Nhung. Nội thị nhận ra người trong xe, là hầu cận và nhũ mẫu của thế tử, mấy người khóc sướt mướt, người áp giải họ là nô bộc của phu nhân Hina.”



Dao Anh trầm ngâm chốc lát, trong lòng sáng như tuyết. Nàng đã rõ đêm qua phát sinh chuyện gì.



Phu nhân Hina muốn đưa con của vợ cả đi Bắc Nhung, không tiếc tạo biến động trong cung giam lỏng chồng, mà đúng lúc thời gian họ hẹn Uất Trì Đạt Ma bí mật gặp mặt lại là lúc cô ta ra tay.



Họ đến quá đúng lúc, Vương đình Cao Xương đang có biến. Nếu vậy, biến cố ở Vương Tự không liên quan đến Hải Đô A Lăng, y ở nha đình Bắc Nhung xa xôi, không có giao tình với phu nhân Hina.



Duyên Giác thở dài nói: “Lúc phu nhân Hina gả đến Bắc Nhung mang theo hơn một ngàn lính Bắc Nhung, Vương cung bảo vệ nghiêm ngặt, chúng ta không có cơ hội gặp mặt Uất Trì Đạt Ma.”



Uất Trì Đạt Ma bị giam lỏng cũng đã mất tư cách kết bạn, mà hai đứa con ông bị đưa đi Bắc Nhung, ông ta dám kết minh với Vương Đình nữa không? Lần này họ đi sứ e là chưa đánh đã lui.



Dao Anh không nói gì, ngẩng nhìn Tô Đan Cổ luôn im lặng không lên tiếng.



Cũng không phải là không có cách khác… Có điều…



Nàng yên lặng thầm tính toán.



Phu nhân Hina giam lỏng chồng, đưa con ông ta đi, quý tộc Cao Xương sợ Bắc Nhung, câm như hến, Vương thành vẫn gió êm sóng lặng, giới nghiêm hoàn toàn buông lỏng.



Mấy người Dao Anh vẫn đợi ở đình viện, ngày ngày A Lan Nhược sắc thuốc cho nàng, uống mấy thang, nàng rất nhanh hết bệnh.



Hai hôm sau, cuối cùng lão Tề và Tạ Xung vào thành mang tin của Tạ Thanh đến cho nàng.



Tạ Thanh vì bảo vệ Tiểu Vương tử Kim Bột mà bị thương, tạm thời không thể nhúc nhích, hiện họ đang trốn ở một chỗ rất an toàn, mấy ngày qua không ai đuổi giết.



Dao Anh thở phào.





Hải Đô A Lăng có thần thông quảng đại cỡ nào cũng không thể bận tâm mọi mặt, càng không ngờ họ vừa vặn ra tay cứu Kim Bột, y không đến Cao Xương, chỉ phái người mai phục cạnh Kim Bột mà đám đấy thì đã chết hết dưới đao thân binh.



Xác định Hải Đô A Lăng không ở gần bên, lo lắng của Dao Anh giảm đi hẳn, nắm chắc chủ ý, tìm Tô Đan Cổ hỏi ý kiến hắn.



Tô Đan Cổ xuất quỷ nhập thần, nàng tìm rất lâu mới gặp hắn ở hành lang trước.



Nếu không phải hắn đang đứng rất thẳng, nàng còn tưởng rằng hắn đang thưởng thức tuyết trắng mênh mang trong đình.



“Pháp sư từ bi, để Tô Tướng quân hộ tống ta đến tận đây, thâm tình hậu ý khắc sâu trong lòng…” Dao Anh bước tới, nói rõ ý đồ, kèm một đống lời xã giao.



Tô Đan Cổ hờ hững liếc nàng.



Dao Anh bị cái nhìn này làm hô hấp ngừng giây lát, cười cười, trực tiếp hỏi: “Chuyện ta sắp làm có gây bất tiện gì cho Tướng quân không?”



Đôi mắt Tô Đan Cổ đang nhìn tuyết đọng trên tường đất: “Công chúa cứ tự nhiên.”



Dao Anh muốn nghe chính là câu trả lời này, có điều Tô Đan Cổ nói dứt khoát đến vậy, nàng hơi bất ngờ.




Giọng hắn lạnh nhạt, nhưng lại khí thế như có bất kỳ phát sinh nào hắn vẫn một vai chống đỡ, tâm tình gấp gáp của Dao Anh dịu đi mấy phần, quay đi, nghĩ đến việc gì, quay lại, nhìn bóng lưng Tô Đan Cổ.



Một bóng lưng gầy gò cao ngất, đứng đó, như núi cao hiểm trở, mình hắn chống trời. Hắn giết người vô số, nhưng dưới đao không một oan hồn, kim cương trừng mắt, cũng để hàng phục ma tứ phương, bảo đảm yên vui một cõi.



Dao Anh ngẩn ra một lát, nhẹ giọng hỏi: “Tô Tướng quân, Phật Tử vốn không thèm để ý lần này ta đi sứ Cao Xương thành hay bại, đúng không?” Thân binh nói, Đàm Ma La Già chỉ lệnh họ giúp nàng truyền tin về Trung Nguyên.



Tô Đan Cổ không lên tiếng. Dao Anh đứng tại chỗ không đi, cất cao giọng hỏi lần nữa, rất ngọt giòn.



Hắn không trả lời, nàng sẽ hỏi lần nữa.



Tô Đan Cổ đưa lưng về phía nàng, lặng thinh rất lâu, khẽ gật.



Khóe miệng Dao Anh nhẹ vểnh, lúc này mới quay người đi.







Hôm sau, Dao Anh được Tề Niên dẫn đường tiếp tục đi dạo phố chợ.



Không muốn gây chú ý, nàng ăn mặc giống gái Hồ bản địa, ra ngoài đều mang mạng che mặt, thân binh bên cạnh đổi thành Duyên Giác nói tiếng Hồ.



Liên tiếp mấy ngày, Duyên Giác đi theo Dao Anh dạo hết tất cả cửa hàng phố chợ, còn đi mấy từ đường Tiên hỏa giáo, chùa miếu, mỗi ngày chen chúc trong đám đông, xài tiền Ba Tư như nước chảy, đổi lấy một đống lớn châu báu trang sức, tơ lụa gấm vóc tinh xảo quý giá.



Thân binh khác hỏi ngày ngày cậu ra ngoài làm gì, cậu khóc không ra nước mắt: Văn Chiêu công chúa phóng tay xa xỉ, thấy gì mua đó không chớp mắt, như một nương tử xinh đẹp sống an nhàn sung sướng, thỏa thích tiêu xài, hoàn toàn không giống đang làm chính sự, nên trả lời sao đây?



Cùng lúc đó, Tề Niên và A Lan Nhược ban ngày núp ban đêm thò mặt ra, chuyển từng phong từng phong thư.



Phu nhân Hina giam lỏng chồng, để trấn an lòng người, mỗi ngày đều thiết yến khoản đãi vương công quý tộc trong Vương cung, Uất Trì Đạt Ma sẽ lộ mặt mấy lần ngắn ngủi, Vương cung ca múa thái bình, chỗ không người thấy, là sóng ngầm cuồn cuộn.



Hôm đó tuyết lớn đầy trời, gió rét gào thét, Dao Anh mang thân binh đi phố chợ, vào một gian bán rượu nho, leo lên phòng trong lầu hai.



Tề Niên và hai người Hán chờ ở trước cửa, nhỏ giọng nói: “Công chúa, tất cả đã sắp xếp xong, hôm nay Triệu gia, Trương gia, Vương gia, Dương gia đều phái người tới.”



Dao Anh gật đầu.




Duyên Giác đi cạnh nàng, không hiểu hỏi: “Sao công chúa lại muốn tiếp khách ở đây?”



Mấy ngày nay cậu làm hộ vệ cho Dao Anh, đã biết nàng đang nghĩ cách đưa tin đến gia tộc quyền thế ở Cao Xương, phần lớn họ trước là thế gia ở Hà Tây, Hà Lũng, lòng hướng về quê nhà.



Dao Anh nói: “Ta cũng không biết họ có đáng tin hay không, gặp ở đây cũng tốt. Có xảy ra chuyện, lúc nào ta cũng có thể rời đi.”



Duyên Giác gục gặc, thầm nghĩ, công chúa cân nhắc chu đáo, A Lan Nhược là người Vương Đình, không nên bại lộ.



Hai người vừa tới chưa đến một lát, ba thị nữ nâng tráp vào, sau lưng là mấy thiếu niên khiêng hòm xiểng, đều là người của đội buôn, thiếu niên mở hòm, lập tức cả phòng đầy mùi bảo vật, tỏa sáng lấp lánh.



Duyên Giác nhìn hoa cả mắt, không phải mớ châu báu mấy hôm trước công chúa chọn mua sao? Dao Anh ra hiệu Duyên Giác chờ trước tấm bình phong, vào phòng.



Duyên Giác không dám đến nhìn, khoanh tay chờ bên ngoài, chỉ nghe tiếng sột soạt váy áo, đưa châu báu trâm vòng vào, thị nữ ra ra vào vào, bận rộn.



Cậu đợi chừng một canh giờ, đau lưng, hoa mắt váng đầu, cuối cùng cũng nghe tiếng Dao Anh gọi, lập tức lên tinh thần, ngẩng đầu, bước qua bình phong, nhìn vào phòng, rớt cả mồm.



Trong phòng quét dọn sạch sẽ, rèm châu khẽ động, trên mặt đất được trải thảm hoa văn Ma yết tinh xảo, thiết bảo tháp, ghế ngồi, bình phong sơn vàng tràn ngập văn thơ, trước bảo tháp có mấy lư hương toan nghê mạ vàng, khói bay lượn lờ, một phòng hương hơm thanh thoát.



Một nữ tử ngồi ngay ngắn trước giường, mặt phấn môi son, trang điểm cẩn thận, một đôi lúm đồng tiền nơi gò má, mi tâm một đóa thúy điền, búi tóc cao ngất, điểm đầy trâm hoa vàng ngọc, bên tóc mai xõa dài còn cài một đóa mẫu đơn lớn chừng miệng chén, đỏ không phải đỏ, trắng không phải trắng, một bộ áo ngắn tay hẹp trứng cá hiệt la, bên ngoài khoác áo nửa cánh tay bằng lụa dệt thêu nhành hoa hồng uốn lượn, bên dưới là váy dài lụa hoa đỏ thẫm mười hai mảnh, vai khoác dải lụa trắng dùng nhũ vàng vẽ hoa điểu, ung dung hào hoa phú quý, lộng lẫy sáng ngời.



Sáng rực khiến người không dám nhìn gần.



Mấy sợi nắng xuyên qua khung cửa sổ tràn vào khắp phòng, rơi trên đóa mẫu đơn gài bên tóc mai, cũng không biết tìm đóa hoa này ở đâu, trên cánh phấn hoa trắng hình như còn có giọt sương long lanh, càng thêm nổi bật mái tóc đen nhánh, khuôn mặt đoan chính thanh nhã.



Nàng mỉm cười nhìn Duyên Giác, sóng mắt sóng sánh, cả gian phòng trong tích tắc đều tràn vào trong mắt nàng.



Trong tích tắc, nơi đây như không phải Vương thành Cao Xương nằm sâu trong đại mạc, mà là cung điện thành Trường An nơi cổng trời cửu thiên mấy ngàn dặm xa, vạn quốc y quan bái miện.



Duyên Giác ngơ ngác nhìn Lý Dao Anh, cằm cậu mãi không khép được.



Dao Anh nháy mắt với cậu, lông mi thật dài chớp chớp, đuôi lông mày khóe mắt vẽ son phấn nhạt, thuần thục hơn thường lệ một chút, giơ tay nhấc chân đầy xinh đẹp quyến rũ



“Dọa cậu rồi à?” Nàng cười hỏi.



Duyên Giác suýt nữa không tìm được về hô hấp của mình, ngơ ngơ nhẹ gật đầu, lòng niệm Phật không thôi, thầm nói: May mà hôm nay Nhiếp Chính Vương không có đến.




Tướng quân A Sử Na nói đúng, Văn Chiêu công chúa quá nguy hiểm!



Dao Anh đầu đầy châu ngọc, ngồi ngay ngắn trước giường, hoa mẫu đơn cài trên tóc nhẹ nhàng rung động, nói: “Vậy tốt rồi, cậu là người tập võ, tâm tính kiên định, cậu bị dọa thì mấy người khác cũng sẽ bị ta dọa.”



Duyên Giác vẫn còn yên lặng niệm Phật, một bộ áo giáp đưa đến trước mặt cậu. Dao Anh cười khẽ: “Hôm nay vất vả cho cậu phải làm hộ vệ cho ta, giúp ta đóng vai cho trót.”



Duyên Giác cúi đầu thưa vâng, thay áo giáp, vào phòng đứng thủ trước bảo tháp. Vài người Hán khác cũng thay giáp, ai nấy tra bội đao, uy phong lẫm liệt, giống cậu chia ra canh các góc phòng.



Thị nữ ngồi quỳ chân sau lưng Dao Anh, trong tay cầm bảo phiến, đề lô*, hộp thơm, trong phòng thơm nức, còn có mấy thị nữ ở hành lang ngoài sắc trà, hương trà bốn phía.



Duyên Giác sống lưng thẳng tắp, không dám thở mạnh.



Dao Anh đảo mắt cả phòng, xác định từng góc đều bố trí xong, chầm chậm thở ra một hơi.



Từ lúc ở Vương Đình, nàng cho lão Tề liên lạc nghĩa sĩ các phương, vọng tộc Hà Tây chịu áp bức sâu sắc, lòng nhớ cố quốc, biết nàng là công chúa Trung Nguyên đến, rất nhanh phản hồi, bao gồm mấy nhà gia tộc quyền thế Cao Xương.




Vương thất ủng hộ dĩ nhiên quan trọng, gia tộc quyền thế đan xen phức tạp kinh doanh lâu năm ở Tây Vực càng phải lôi kéo, Uất Trì Đạt Ma đã tạm thời bị giam lỏng, trước mắt nàng cần liên hợp gia tộc quyền thế.



Hôm nay nàng muốn gặp mặt họ, khí thế cực kỳ quan trọng.



Bởi có câu rồng mạnh không ép được rắn độc, tạm thời nàng không thể cam đoan việc gì, muốn trấn áp mấy gia tộc quyền thế Hà Tây xa cách Trung Nguyên đã lâu, trước hết ra đòn phủ đầu hù họ đã.



Nàng đã đưa ra thành ý lớn nhất, còn phải khiến đám gia tộc quyền thế này nhìn được từ trên người nàng thứ họ mong muốn.



Lúc vừa đến Cao Xương, Dao Anh nhìn trên đường không ai mặc đồ Hán, nói tiếng Hán, lòng hơi lo lắng, sợ gia tộc quyền thế đã sớm quên cố quốc. Sau đó mỗi ngày nàng đi dạo phố chợ, nghe ngóng Cao Xương đang thịnh hoa văn gì, kiểu trang điểm nào, hàng hóa gì đắt khách nhất, phát hiện có chỗ kỳ lạ, kinh văn thư tịch bằng tiếng Hán vẫn bán chạy, phụ nữ quý tộc tranh nhau mua tơ lụa vải vóc, trâm vòng châu ngọc đến từ Trung Nguyên.



Tề Niên nói, rất nhiều người bị ép sửa tập tục nhưng vẫn không quên cố quốc, đến mỗi ngày lễ, họ đều vụng trộm cúng tế tổ tiên, ngóng trông Vương sư đến.



Cho nên, lần đầu gặp mặt, Dao Anh nhất định phải để đám gia tộc quyền thế nhìn thấy một Đại Ngụy công chúa cao quý tự tin, mang đến hy vọng cho họ, chứ không phải một cô gái nhỏ bất lực đáng thương.



Kiểu tóc nàng chải, trang điểm trên mặt, y phục trên người, thân binh bên cạnh, quần áo thị nữ, bày biện trong phòng, cũng không phải là dáng vẻ Trường An đang thịnh, mà là theo nhiều năm trước khi nước mất phương Bắc.



Gia tộc quyền thế bản địa rời xa Trung Nguyên, đây mới là cố quốc trong lòng họ, mới khiến họ sinh lòng xúc động.



Dao Anh ổn định tinh thần, đưa mắt ra hiệu hộ vệ giữ cửa, cho người vào.







Dưới lầu, một đoàn người dáng vẻ vội vàng, xuyên qua phố chợ náo nhiệt tụ tập trước cửa hàng.



Đám người trẻ có già có, đầu đội mũ kim hoa, tóc tết bím rủ xuống lưng, người mặc trường bào gấm cổ tròn tay áo nhỏ đoàn hoa, đối mặt nhau, vẻ mặt nghiêm túc, không ngừng hỏi thăm: “Các ngươi cũng nghe nói à?”



Người tới đều liên quan đến việc bí mật huấn luyện nghĩa quân thường ngày, hiểu rõ nhau, đứng châu đầu ghé tai, lục tục thình thịch lên lầu hai.



Bức mành vẽ mở ra, thị nữ vén lên mành thủy tinh*, mùi thơm đập vào mặt, trong phòng sáng rực, Văn Chiêu công chúa mỉm cười nhìn cả đám, một đôi mắt sáng, nhìn quanh lấp lánh.



*dạng màn trong suốt nhìn ra cảnh ngoài được nhưng có thể chặn hơi sương lạnh từ ngoài



Theo lời lão giả, cảnh này lúc này, đúng là hồi ức thời niên thiếu của bọn họ.



Thái bình thịnh thế xưa kia, gia tộc thịnh vượng, dân chúng hoà thuận vui vẻ, con đường tơ lụa thông suốt, buôn bán phát đạt, Cao Xương phồn hoa hưng thịnh cỡ nào!



Đám người ngơ ra hồi lâu, trong giây lát trăm mối cảm xúc ngổn ngang, một cỗ khí nóng trong người phun trào, quay sang Dao Anh hành lễ.



Tảng đá lớn trong lòng Dao Anh đã rơi xuống.



Nhìn phản ứng của họ, nàng làm đúng.







Đêm đó, Vương cung Cao Xương.



Một bức thư bằng tiếng Hán bí mật đưa đến tay Uất Trì Đạt Ma, ông xem xong, trong mắt ánh lên tia kỳ lạ.



Ngoài cửa có tiếng bước chân.



Uất Trì Đạt Ma quay lưng lại, để bức thư trên ngọn lửa, mặc cho lửa đỏ từ từ nuốt trọn tờ giấy.